Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 79

Hai chiếc răng màu trắng rơi trên mặt đất rõ ràng, mang theo một vết máu vô cùng chói mắt!

Trương Vạn Sơn với thực lực Võ Đạo bát trùng thiên lại bị một hậu sinh khả úy như Lâm Phi đánh, tát một cái vô cùng cường thế.

Cái gì là cường thế thực sự, Lâm Phi của bây giờ là một minh chứng tốt nhất! 

Tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm khó mà tin được!

Một loạt cảm xúc như kinh sợ, đố kỵ, ngưỡng mộ, đỏ mắt, phẫn nộ...không cam tâm, thậm chí một vài đệ tử còn trợn tròn đôi mắt, hoặc là quá kích động đến nỗi trên tay nổi lên gân xanh khó có thể tin nổi vị sư huynh mà họ sùng bái lại không thể cản nổi ba đao của Lâm Phi còn bị đánh rơi hai chiếc răng.

Khó mà tin được! 

Khó mà tin được, khó mà tin được!

Vị sư huynh Trương Vạn Sơn dũng mãnh trong mắt họ lại không thể cản nổi ba đao lại còn bị đánh rơi cả răng, việc đó đã làm lật đổ tưởng tượng trong lòng họ giống như lầu cao chọc trời sụp đổ rầm rầm.



Trương Vạn Sơn bị đánh rơi răng ngay trước mặt mọi người!

Người đầu tiên kinh ngạc đó là Lý Đinh trưởng lão. Mặc dù nét mặt Lý Đinh trưởng lão không để lộ bất kỳ biểu cảm nào nhưng ngón tay lại khẽ động đậy để lộ ra biểu cảm trong thời khắc này, khí tức lạnh buốt khiến người khác không dám đến gần.

Tức giận rồi, Lý Đinh trưởng lão tức giận rồi. 

Trong lòng Lý Đinh hiểu rõ nhất thực lực của Trương Vạn Sơn là gì, vừa mới gặp mặt đã bị áp chế lại còn bị tát cho một cái, chẳng khác nào là như đang đánh vào chính mặt chính bản thân mình.

Những trưởng lão vốn dĩ trong lòng bất mãn đều đang cười thầm trong bụng, thậm chí ánh mắt cũng đang tươi cười.

“Tiểu tử đáng ghét!” 

Lý Đinh chửi ầm lên trong lòng.

Kể từ sau năm đó, Lý Đinh hận tất cả những đệ tử tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, vì ông cho rằng họ đang khơi lại vết sẹo của ông cho nên không thể tha thứ được, bắt buộc phải tiêu diệt, việc này đã tạo nên tâm lí hắc ám cực độ.



“Răng của ta!”

Trương Vạn Sơn bịt miệng lại, thì ra hắn đã bị đánh gãy răng cửa miệng thều thào, khó khăn lắm mới có thể nói ra được câu này, trên mặt hiện lên biểu cảm khó mà diễn tả được, cần phải nói đó là run sợ.

Mà đây mới chỉ là một sự khởi đầu! 

Lâm Phi đã dùng cường thế để đánh bại Trương Vạn Sơn, để giẫm thật mạnh Trương Vạn Sơn dưới chân mình trước mặt tất cả mọi người ở quảng trường Thần Vũ.

“Bát Hoang Lục Hợp quyền!”

Một Lâm Phi đao pháp kinh người, đổi lấy đao Hắc Mạt sắc bén, ngược lại một quyền đập xuống. 

Quyền này vừa chắc vừa hung dữ mạnh mẽ, mạnh mẽ hung dữ giống như đao pháp trước đó, thật đúng như tên của quyền pháp này, Bát Hoang Lục Hợp đều phải phá vỡ tất cả, bóng dáng Lâm Phi tách thành ba.

“Tìm...”

Chữ đằng sau Trương Vạn Sơn vẫn chưa nói ra thì mọi người đã nhìn thấy Lâm Phi đánh ra một quyền huyền diệu trên võ đài, một quyền đầy bá khí, đánh trúng vào giữa ngực của Trương Vạn Sơn. 

“Phù!”

Dường như lúc này Canh khí hộ thân đã mất tác dụng, mặc cho quả đấm của Lâm Phi xuyên qua, chữ đằng sau mà Trương Vạn Sơn muốn nói lại bị kìm nén đi, Trương Vạn Sơn chịu không nổi và thổ huyết, bước chân thình thịch lùi ra xa bảy tám bước.

“Thoải mái chứ Trương Vạn Sơn, kịch hay vẫn còn ở phía sau!” 

Giọng Lâm Phi lạnh lùng giống như tuyên án của thần ma vậy, đè nặng trong lòng Trương Vạn Sơn, thật khó ổn định thân hình, vẫn chưa thể quay người lại từ cơn đau dữ dội, trước mắt lại càng quay cuồng, đầu vừa mới lắc, răng trắng lại bay ra một lần nữa.

“Đùng!”

Bản thân thân pháp của Lâm Phi kinh người, lại được thể hiện ra bằng Bát Hoang Lục Hợp thì làm sao Trương Vạn Sơn có thể cản được, không được quên rằng thần lực của Lâm Phi kinh người. 

“Đùng!”

“Đùng!”

Trên võ đài, Lâm Phi túm lấy cổ áo Trương Vạn Sơn quất lên quất xuống mấy lần. 

Răng, lại là răng.

Dường như Trương Vạn Sơn muốn thổ huyết, trong lòng khó mà chấp nhận việc bản thân lại không thể đỡ nổi một chiêu của tên phế vật Lâm Phi, thậm chí còn không tìm được cơ hội phản kích.

Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đang đảo lộn, Huyền khí lại càng rối như tơ vò, không có cách nào điều tiết khống chế lại với nhau, Canh khí cũng không có cách này tụ hợp lại với nhau để tạo thành lá chắn bảo vệ tốt nhất. 

“Bát Hoang Hồi Quy!”

Lâm Phi quăng cả người Trương Vạn Sơn bay lên trên, người hắn còn nhanh hơn bay lên trên trời cao rồi bay xuống xuất hiện phía trên Trương Vạn Sơn một chân giẫm xuống.

Bịch bịch bịch. 

Đùng đùng đùng đùng.…

Trương Vạn Sơn giống như một con rối trên võ đài, hắn bị ném qua ném lại không gì thê thảm hơn, đường đường là cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên lại không thể phát huy võ học thậm chí còn không tìm được cơ hội phản kháng.

Lâm Phi giống như con hổ uy phong mạnh mẽ, hành hạ Trương Vạn Sơn thương tích đầy mình. 

Mỗi lần Lâm Phi quất vào mặt Trương Vạn Sơn giống như quất vào người đệ tử cao cấp, ai có thể ngờ rằng Lâm Phi lại có thể che giấu kỹ đến như vậy, nhưng một khi ra tay tập trung toàn lực, thì lại có thể áp chế được Trương Vạn Sơn khiến hắn rơi vào thế yếu.

Điều quan trọng nhất là, Trương Vạn Sơn đã sai lại càng sai.

“Thình thịch!” 

Trương Vạn Sơn lại bị đánh một quyền vào ngực, cả người ngã rạp trên võ đài, hắn sớm đã chỉ còn chút hơi tàn, mặt sưng lên như đầu con heo vậy, mắt lại càng không thể mở ra nổi hắn đang ở vào trạng thái chỉ có thở ra chứ không có hít vào.

“Ngươi...”

Dường như cả hàm răng đã bị Lâm Phi đánh gãy hết đến nỗi Trương Vạn Sơn nói chuyện cũng không được lưu loát nữa, sau khi nói được một chữ thì đã không còn sức lực nữa rồi, ánh mắt phẫn nộ pha lẫn thù hận đờ đẫn nhìn Lâm Phi. 

“Còn dám nhìn ta như vậy, xem ra oán khí của ngươi rất lớn đấy!”

Lâm Phi giẫm chân xuống, lập tức Trương Vạn Sơn không ngừng thổ huyết, hắn không thể ngờ rằng Lâm Phi lại mặt dày như vậy. Hắn đã bị thương rồi mà Lâm Phi vẫn còn dám ra tay với hắn, cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi vì ngay cả đến cả bản lĩnh tài ba của bản thân còn chưa dùng đến, làm sao Lâm Phi lại có thể đánh bại hắn, oán niệm vô hạn...

Trên quảng trường, mọi hành động của Lâm Phi đều khiến mọi người chết đứng. 

Hắn coi đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên như bao cát mà đánh qua đánh lại, để đến nỗi đối phương mất đi năng lực phản kích thì việc này cần thực lực mạnh đến cỡ nào.

Đây là đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên sao?

Họ đều không dám tin. 



Lâm Phi thở dài, kèm theo đó là sảng khoái mà không phải là sảng khoái bình thường.

Trương Vạn Sơn trên võ đài được người khác khiêng xuống, bỗng nhiên Lâm Phi muốn cười, tiểu tử ngươi cũng có ngày này sao, đáng đời! 

Thời khắc này Lâm Phi vô cùng thoải mái dễ chịu, thậm chí còn dễ chịu hơn cả việc mát-xa, dường hư cả cơ thể đang thuộc về chính bản thân mình vậy, toàn thân trên dưới phát ra cảm giác khác nhau.

Lâm Phi hiểu rất rõ, tự mình chém đứt một phần oán niệm lưu lại.

“Hì hì, yên tâm đi, ta đã giúp ngươi thu dọn kẻ thù lớn nhất của người là Trương Vạn Sơn rồi, những sự việc tiếp ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành, ngươi có thể yên tâm đi đi.” 

Lâm Phi nói thầm trong bụng, lại chém đi oán niệm khác thì đã hoàn thành bảy tám phần nhiệm vụ rồi, sau này không còn lo lắng lại tiếp tục bị cảm xúc làm ảnh hưởng, không phải lo lắng tình trạng tẩu hỏa nhập ma xuất hiện.

Sau khi Lâm Phi xuống khỏi võ đài thì hắn phát hiện ra có nhiều người vây lại với nhau.

Trên quảng trường, đột nhiên nổ ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. 

“Lâm Phi, thăng cấp!”

“Lâm Phi, thăng cấp, Lâm Phi thăng cấp!”

“Lâm Phi, thăng cấp, Lâm Phi thăng cấp, Lâm Phi thăng cấp!” 
Bình Luận (0)
Comment