Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 265 - Cẩn Kim Chân Văn!

Giữa không trung, từng đạo thiên địa minh văn tản ra kim quang để cho người ta mê say, lộ ra một cỗ sắc thái thần bí, đường vân trên đó mang theo phong cách cổ xưa, phảng phất giống như là năng lượng tinh khiết nhất trong thiên địa, chậm rãi rơi về hướng Thiên Mệnh Tuyền

- Cấn Kim Chân Văn, lại là Cấn Kim Chân Văn!

Hồng Loan Linh Nữ khiếp sợ nhìn đường vân đang rơi xuống

Nghe được bốn chữ Cẩn Kim Chân Văn này, đám người trên bờ lại càng điên cuồng trùng kích vào màn sáng, nhất là Mạc Thiên Nhai, trên mặt hiện lên thần sắc tham lam, tựa như không muốn sống điên cuồng đập vào màn sáng đến mức đầu rơi máu chảy

Dương Chân cổ quái nhìn đám người đang lâm vào trong điên cuồng, quay người kinh ngạc hỏi Hồng Loan Linh Nữ

- Cẩn Kim Chân Văn là cái gì? Thế mà làm cho bọn họ điên cuồng như vậy, biết rõ không thể nào vào được nhưng vẫn cứ đụng, ngớ ngẩn sao?

Không chỉ là người bên ngoài, ngay cả bọn người Dương Chân quen thuộc là Diệp Tri Mệnh cùng Bạch Huyền cũng mang theo thần sắc hưng phấn, nhìn lấy cái gọi là Cẩn Kim Chân Văn giống như là gặp được cha mẹ ruột vậy, hận không thể nhào đến ôm một cái

Hồng Loan Linh Nữ hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nội tâm kích động xuống, sắc mặt cổ quái nhìn Dương Chân hỏi

- Ngươi không biết Cẩn Kim Chân Văn?

Dương Chân lắc đầu, còn muốn hỏi thăm thì tiện mèo ở một bên bơi tới nói ra

- Thật không biết tiểu tử ngươi có vận khí cứt chó gì, Cẩn Kim Chân Văn này là một đạo chân văn cơ sở nhất bên trong thiên địa cửu vân, nếu như các ngươi có đầy đủ ngộ tính mà nói, nói không chừng có thể lĩnh ngộ đạo lý của thiên i9a5 này, nếu như đổi lại là bất kỳ mặt hàng nào bên trong thiên địa cửu vân, lúc này chỉ sợ các ngươi đã chết

Hít!

Dương Chân hít vào một hơi, mở to hai mắt nhìn, thần sắc cổ quái nhìn Cẩn Kim Chân Văn đang càng ngày càng gần, kinh ngạc nói ra

- Thứ này lợi hại như vậy?

- Lợi hại?

Thần sắc Hồng Loan Linh Nữ đọng lại, cười khổ nói

- Thiên địa cửu vân chính là đồ vật cổ xưa nhất giữa thiên địa, cho dù là Cẩn Kim Chân Văn yếu nhất cũng có thể diễn sinh ra vô số võ kỹ, nó mang đến đủ loại diệu dụng, chỉ như vậy thôi đã làm cho tất cả tu sĩ dưới Đế cấp phải động tâm

Dương Chân ồ một tiếng, trong lòng lại có chút khinh thường, thứ này nếu quả thật cường đại giống như trong truyền thuyết thì tốt, hắn ở Kim Lộ đã lĩnh ngộ không sai biệt lắm, cũng không phát hiện nó có tác dụng gì lớn cho lắm

- Không có ý nghĩa!

Dương Chân lắc đầu, đi đến ngồi xuống một bên, nói với tiện mèo

- Tiện mèo, đấm lưng cho ta một chút?

Tiện mèo ngẩn ngơ, chỉ vào Dương Chân mắng

- Móa nó, thiên địa cửu vân ngươi cũng chướng mắt, vậy ngươi còn có thể coi trọng cái gì?

Bọn người Hồng Loan Linh Nữ cũng trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Chân, Tú Nhi càng là đi đến bên cạnh Dương Chân, cưỡng ép kéo hắn lên, nói ra

- Không được, cơ hội trân quý như vậy ngươi ngàn lần vạn lần không thể bỏ qua, xem như không thể lĩnh ngộ Cẩn Kim Chân Văn, cũng phải từ đó ngộ ra một ít đồ vật gì khác, ngươi xem bên ngoài kìa, bao nhiêu người muốn đi vào mà trở nên điên cuồng như thế?

Dương Chân bất đắc dĩ nói ra

- Tốt a, bản tao thánh sẽ đi lĩnh ngộ một chút, được chưa?

Mẹ nó!

Bốn người cùng một mèo ở đây có cảm giác muốn bóp chết Dương Chân tại đây

Dương Chân nhìn thấy biểu lộ của bọn hắn liền đắc ý nói ra

- Nói ra thì các ngươi không tin, nhưng thứ này ta chỉ cần tiện tay liền có thể vẽ ra a

- Chém gió!

Tiện mèo bĩu môi nói ra

- Ngươi tiếp tục chém gió, bản tôn ngược lại muốn nhìn ngươi chém gió xem có thổi bay các Thiên Mệnh Tuyền này đi không

Ông!

Dương Chân tiện tay huy động một cái, một đạo Cẩn Kim Minh Văn không kém đạo minh văn trên không trung bao nhiêu xuất hiện, bồng bềnh trôi về phía tiện mèo

Tiện mèo giật nảy mình, nhảy lên cao ba thước, trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Chân, kinh ngạc hỏi

- Tiểu tử, ngươi lĩnh ngộ khi nào?

- Lúc đang trên đường tới đây a!

Dương Chân mất hết cả hứng, nhìn thoáng qua Cẩn Kim Minh Văn giữa không trung, có chút thất vọng nói ra

- Nguyên lai thứ này gọi là Cẩn Kim Chân Văn, bản tao thánh có hơi thất vọng a, đường đường là Thiên Mệnh Tuyền, chỉ cho ra một chút đồ vật như thế, ta cảm thấy đau lòng khi cho đi 300 khỏa Kim Mệnh Cầu kia

Hồng Loan Linh Nữ trừng mắt nhìn Dương Chân, tức giận nói ra

- Ngươi không cần không biết đủ như vậy, bao nhiêu năm rồi, người muốn đi qua Kim Lộ đếm không hết, ngươi may mắn bước vào, còn lĩnh ngộ được Cẩn Kim Chân Văn, ngươi còn muốn cái gì nữa?

- Còn muốn cái gì nữa?

Dương Chân sững sờ, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn như vậy, trong lúc nhất thời làm hắn ngây dại

Đúng vậy a, hắn muốn cái gì?

Vấn đề này, ngay cả chính Dương Chân cũng chưa từng suy nghĩ thật kỹ, bây giờ Hồng Loan Linh Nữ nhắc đến, Dương Chân lập tức có một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh, hưng phấn lôi kéo tay của Hồng Loan Linh Nữ

- Tốt, vấn đề này hỏi thật hay, ta đến cùng là muốn làm cái gì, ta đến cùng là muốn cái gì?

Ngọc dung của Hồng Loan Linh Nữ đỏ lên, xấu hổ rút tay về, Dương Chân cũng buôn ra, cả người ngây ngốc tại chỗ, giống như là một tên đần độn

Tiện mèo mở to hai mắt nhìn, một mặt khó tin nhìn Dương Chân, không thể tưởng tượng nổi nói ra

- Móa nó, không phải đâu? Tên tiểu tử này lại đốn ngộ rồi?

- Cái gì mà lại đốn ngộ rồi?

Tú Nhi một mặt hâm một nhìn Dương Chân, lại trừng mắt nhìn tiện mèo nói ra

- Chúng ta ngẫu nhiên đốn ngộ một lần đã là thiên đại tạo hóa, Dương Chân là thường xuyên đốn ngộ hay sao?

Hồng Loan Linh Nữ cổ quái nhìn Dương Chân, thời khắc muốn nói gì đó, Bạch Huyền bỗng nhiên nói ra

- Cần Kim Chân Văn sắp buông xuống!

Oanh!

Mạc Thiên Nhai vẫn đang liều mạng va chạm với màn sáng, trên mặt hiện lên thần sắc cuồng nộ, tầm mắt không tiếp tục chú ý vào Cẩn Kim Chân Văn, mà là tập trung vào Dương Chân, trong mắt tràn đầy sát ý

- Là ngươi, nếu không phải tại ngươi, trận tạo hóa này chính là của ta, đều tại ngươi, ngươi nhất định phải chết, Dương Chân!

Một câu cuối cùng Mạc Thiên Nhai cơ hồ là gầm thét ra, đôi mắt tràn ngập tơ máu

Bọn người Hồng Loan Linh Nữ có chút lo lắng nhìn thoáng qua Dương Chân đang đứng chết trân tại chỗ, bắt đầu nhao nhao ngồi xuống lĩnh ngộ Cẩn Kim Chân Văn

Loại cơ hội này thật sự quá mức khó có được, bốn người một giây thời gian cũng không dám lãng phí, chỉ là Dương Chân lại ở thời điểm này đốn ngộ làm cho bọn họ tiếc hận không thôi

Ngay cả tiện mèo cũng lắc đầu, khó có được thành thật đi đến

Rất hiển nhiên, trình độ trân quý của Cẩn Kim Chân Văn, ngay cả tiện mèo cũng coi trọng mười phần

Sau khi tiến đến, tiện mèo tự lẩm bẩm

- Móa nó, không biết có thể nhìn thấy bản nguyên của Cẩn Kim Chân Văn hay không, lĩnh ngộ một chút gia lông bên ngoài thì làm được gì?

Nói xong, tiện mèo quay đầu nhìn Dương Chân, sau đó nhắm mắt lại

Bên bờ, vô số người chỉ biết tiếc nuối nhìn vào bên trong, không có biện pháp gì

Mạc Thiên Nhai thấy Cẩn Kim Chân Văn rơi xuống cũng đình chỉ va chạm, nhìn chằm chằm vào Dương Chân, khóe miệng lộ ra thần sắc khinh thường

- Trận tạo hóa này không rơi trên người của ta, nhưng cuối cùng ngươi cũng không nhận được, Dương Chân, xem ra ngươi cũng không phải là thiên tuyển chi nhân, một khi ngươi đi ra, hẳn phải chết không nghi ngờ!

Nhưng mà vào lúc này, trước mắt bao người, Dương Chân chợt động!

Hai mắt vô thần, cứ như vậy ngơ ngác đi về hướng Cẩn Kim Chân Văn

- Móa nó, chẳng lẽ hỗn đản này giả vờ đốn ngộ?

Bình Luận (0)
Comment