Dương Chân lúc này cũng không chú ý đến dị biến, mà là nhìn chằm chằm vào một cái đỉnh núi to lớn phía trước, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, thở dài một hơi nói ra
- Khí tức của tiểu cô nương, tìm được rồi!
Lời vừa nói ra, Dương Chân liền quơ lấy tiện mèo, dưới chân đột nhiên bộc phát ra một đoàn khí lãng cuồng bạo, phóng về hướng đỉnh núi này
Sắc mặt bọn người Hồng Loan Linh Nữ cũng biến đổi, liếc nhìn nhau, cùng nhau nhún người nhảy lên, ngự kiếm đi theo
- Là linh đỉnh, linh đỉnh mở ra, Dương Chân thế mà xúc động đến cấm chế linh đỉnh
- Nhanh, nói không chừng chúng ta có thể trực tiếp tiến vào linh đỉnh
. . .
Mọi người sau khi khiếp sợ lập tức cuồng hỉ, nhao nhao phóng về hướng đỉnh núi
Vô luận là tu sĩ ở chỗ nào, sau khi cảm nhận được ba động từ linh đỉnh truyền đến đều dừng động tác trong tay, phong về hướng linh đỉnh
Trong lúc nhất thời, trên đường đến linh đỉnh đều là bóng người
Tiện mèo bị Dương Chân xách trên tay, vội vàng ngiêng đầu hỏi
- Tiểu tử, ngươi biết có đồ vật gì trên linh đỉnh sao, tại sao phải chạy nhanh như vậy, vạn nhất gặp được nguy hiểm thì phải làm sao?
Dương Chân nhìn tiện mèo một chút, nói ra
- Đừng nói nhảm, hỗn đản Lâm Thiên Lệ kia khẳng định cũng đang chạy tới, nói không chừng tiểu cô nương gặp nguy hiểm
Tiện mèo thở dài một tiếng
- A, nam nhân!
Dương Chân đập vào đầu tiện mèo một cái, nói ra
- Móa nó, ngươi học cái tật thiếu ăn đòn này từ ai mà nhiều như thế này?
Tiện mèo lập tức giận dữ, liếc nhìn Dương Chân, âm dương quái khí nói ra
- Đúng vậy a, học từ ai đây?
. . .
Tốc độ của Dương Chân thật sự quá nhanh, làm cho bọn người Hồng Loan Linh Nữ đều phải hoảng sợ mà nhìn
- Móa nó, thân pháp của Dương Chân là gì, lại nhanh như thế
- Không tốt, cứ theo đà này nói không chừng Dương Chân sẽ là người đầu tiên leo lên linh đỉnh
- Vậy thì khó nói, dù sao Lâm công tử cùng Hoa Linh Nữ đã biến mất từ khi tiến vào a
- Các ngươi nói, ba người bọn họ ai có thể leo lên linh đỉnh?
Ai có thể leo lên linh đỉnh?
Bọn người Hồng Loan Linh Nữ nghe vậy liếc nhau, đồng thời hít sâu một hơi
Nếu như lần linh đỉnh này mở ra, người kia tỉnh táo lại, chỉ sợ không ai có thể leo lên linh đỉnh, cho dù Hoa U Nguyệt có mạnh mẽ hơn lúc trước cũng không có khả năng, Lâm Thiên Lệ cũng đồng dạng
Bởi vì người đó. . . Thật sự quá cường đại!
Hồng Loan Linh Nữ phức tạp nhìn Dương Chân, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh, Tú Nhi bĩu môi một cái nói
- Hồng Loan tỷ tỷ, Dương Chân trong lòng hiển nhiên đang lo lắng cho tiểu cô nương kia, ngươi cũng đừng tham gia náo nhiệt
Hồng Loan Linh Nữ lập tức trừng mắt, tức giận nhìn Tú Nhi nói ra
- Tiểu nha đầu, đừng nói nhảm, ta chỉ muốn nhắc nhở Dương Chân một chút mà thôi, người kia. . . Không phải người bình thường!
- Có phải người bình thường hay không thì Tú Nhi không biết, chỉ biết là tên Dương Chân kia cùng lắm không thể đi lên mà thôi, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Hồng Loan Linh Nữ nghe vậy liền ngẩn ngơ, cười khổ nói
- Ngươi nói đúng!
Tú Nhi cười khanh khách một tiếng, thâm ý sâu sắc nhìn Hồng Loan Linh Nữ
Nhưng vào lúc này, giữa sườn núi linh đỉnh bỗng nhiên truyền đến một hồi năng lượng ba động cuồng bạo
Thần sắc của Dương Chân khẽ biến đổi, ai ôi một tiếng, kinh ngạc nói ra
- Tiểu cô nương đến cùng gặp phải chuyện gì, thế nào lại nóng tính như vậy?
Cỗ khí lãng này là trên thân Hoa U Nguyệt bạo phát ra, Dương Chân có thể cảm giác được đây là khí tức cường đại nhất Hoa U Nguyệt từng phát ra, mà lại là nàng nóng giận!
Oanh!
Dưới chân Dương Chân bộc phát ra một đoàn mây trắng kinh khủng, nổ tung một cái, cả người giống như tia chớp, phóng về hướng sườn núi
Khi đến gần, thấy rõ tình cảnh giữa sườn núi, Dương Chân cùng tiện mèo lập tức giật nảy mình, mà năng lượng bạo động còn cuồng bạo hơn Dương Chân tưởng tượng
Chỗ sườn núi, một cái cửa đá to lớn chừng trăm trượng, trên đó điêu khắc hai cái chiến thần to lớn, hai mắt như điện, trên thân tản ra một cỗ năng lượng thiên địa, tiên vụ sóng mây thoải mái trôi nổi xung quanh
Cái sơn môn này giống như là một chỗ thánh địa từ thời tuyên cổ xa xưa, tản ra khí tức thê lương cổ xưa, từ xa nhìn lại đều có thể cảm nhận được nó đập vào mặt
Dương Chân cùng tiện mèo dừng ở giữa không trung, liếc nhau, đều mang theo thần sắc mộng bức
Tòa sơn môn này thật sự quá khổng lồ, nhân loại bình thường tại trước mặt nó giống như là một con kiến
Dương Chân thuận theo khí tức Hoa U Nguyệt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy tiểu cô nương đang đứng tại thềm đá bên ngoài sơn môn, đang từng bước một bước đi lên, bước đi gian nan nhưng lại kiên định lạ thường
Hoa U Nguyệt mang một bộ áo trắng, vẫn xuất trần giống như tiên tử không dính khói lửa trần gian, tóc xanh như suối, một người một kiếm, cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, ngẫu nhiên lại ngẩng đầu một cái, một cỗ khí tức lăng trần tự nhiên sinh ra
Cách Hoa U Nguyệt không xa, Lâm Thiên Lệ thần sắc nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt nói ra
- Hoa U Nguyệt, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao, ngươi muốn cái Kim Ô kia, ta liền không cho ngươi đạt được nó, nơi này có cấm chế thiên uy, ngươi nếu không ngại so một lần xem ai có thể cầm tới cái Kim Ô kìa, thế nào?
Hoa U Nguyệt thần sắc lạnh nhạt, trong mắt hiện lên lửa giận, nhìn Lâm Thiên Lệ nói ra
- Ngươi thật muốn đem chuyện này làm tuyệt?
Lâm Thiên Lệ cười ha ha, nhiều hứng thú nói ra
- Không biết vì sao, ngươi để cho Lâm mỗ có cảm giác giống cái túc địch kia, phá hư chuyện của ngươi, Lâm mỗ liền thu hoạch được một niềm vui nhỏ, chỉ là Lâm mỗ có chút không hiểu, cái Kim Ô này rõ ràng thuộc lôi hỏa, ngươi lại là mộc cùng thủy, đối với ngươi không có chút ý nghĩa nào, vì sao hết lần này tới lần khác lại cố chấp như thế?
Nghe được hai người đối thoại, Dương Chân cùng tiện mèo đồng thời sững sờ, cùng nhau nhìn về thềm đá cuối cùng
Thềm đá cuối cùng, trước sơn môn, một Kim Ô lớn cở bàn tay phảng phất giọng như pho tượng, nằm ở trên một cái bệ đá, tản ra từng đạo kim quang, nhìn qua liền biết vật phi phàm
Tiện mèo hiển nhiên cũng thấy cái Kim Ô kia, quay người nhìn Dương Chân, trong mắt lóe ra thần sắc cổ quái, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói ra
- Tiểu tử, cái họ Lâm tiểu tử kia so với ngươi còn tiện hơn a!
Dương Chân lập tức giận dữ, vỗ tiện mèo một cái nói ra
- Bản tao thánh chính là "Tao", "Tao" phá thiên, làm sao có thể nói thành tiện a, bất quá cái họ Lâm này đúng là không phải vật gì tốt, phá hư chuyện chẳng liên quan đến mình liền phấn khởi, đầu óc có bệnh a!
Lúc này, Hoa U Nguyệt bỗng nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên sắp không chịu đựng nổi
Dương Chân biến sắc, vừa muốn lao xuống, chợt nghe Hoa U Nguyệt nhẹ nhàng nói ra
- Ngươi nói không sai, cái Kim Ô này với ta vô dụng, ta. . . Chỉ muốn tặng nó cho một người
Tặng người?
Lâm Thiên Lệ ngẩn ngơ, Dương Chân cũng sững sờ, tiện mèo thì một mặt cổ quái