Lâm Thiên Lệ kiếm pháp siêu quần, ngay cả Hoa U Nguyệt còn bị thua thiệt
Bây giờ Dương Chân thế mà nói khoác không biết ngượng muốn đánh nhau cùng Lâm Thiên Lệ, lại còn không cần trường kiếm, chỉ cầm trong tay một thứ gọi là "Cục gạch", đây cơ hồ là muốn chết
Oanh!
Hai người đụng vào nhau, không có tiếng oanh minh như chân nguyên va chạm, tất cả mọi người đều nghe được tiếng trường kiếm của Lâm Thiên Lệ đâm xuyên qua thân thể của Dương Chân
Quả nhiên, trường kiếm của Lâm Thiên Lệ xuyên thấu bả vai Dương Chân, trên thân Dương Chân lập tức chảy máu tươi đầm đìa
Hoa U Nguyệt sắc mặt đại biến, vội vàng vọt xuống phía dưới, Hồng Loan Linh Nữ cũng kinh hô, trên mặt mang theo thần sắc kinh nghi bất định
Lâm Thiên Lệ cười ha ha, chưa kịp nói gì thì đúng lúc này, sau ót Lâm Thiên Lệ đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen to lớn, Dương Chân tay trái gắt gao nắm lấy chuôi kiếm của Lâm Thiên Lệ, cục gạch trong tay phải lấy một loại tư thái cuồng bạo, rơi vào sau ót Lâm Thiên Lệ
Ầm!
Một tiếng vang truyền đến, cục gạch đập vào sau ót Lâm Thiên Lệ, làm cho Lâm Thiên Lệ lảo đảo một cái, cái đầu chuối về phía trước
Nhìn thấy một màn này, mọi người đều có cảm giác cái ót của mình lạnh sưu sưu
- Ngươi điên rồi à?
Lâm Thiên Lệ nổi giận
- Ngươi sợ?
Dương Chân nhếch miệng cười một tiếng, tay trái bỗng nhiên buông lỏng chuôi kiếm, một quyền đánh về phía Lâm Thiên Lệ
Oanh!
Nhục thân Dương Chân lúc này mạnh mẽ bao nhiêu, đừng nói là người, cho dù là một đầu hung thú Dương Chân cũng có thể một quyền đánh xuyên thấu
Lâm Thiên Lệ gắt gao nắm chặt lấy chuôi kiếm, nhưng cũng chỉ phí công, một kích từ cục gạch lại kèm thêm một quyền của Dương Chân, Lâm Thiên Lệ lảo đảo một cái, lập tức buông lỏng tay cầm kiếm ra
Mọi người hoảng sợ nhìn Dương Chân, ai có thể nghĩ tới, Dương Chân chỉ cầm một cục gạch lại hung mãnh như thế, liều mạng để trường kiếm xuyên qua cũng phải nện Lâm Thiên Lệ hai cái
Càng làm cho họ không nghĩ tới là, loại đấu pháp không cần mạng này của Dương Chân thế mà lại hiệu quả cực kỳ, chẳng những nện mộng Lâm Thiên Lệ, còn đem trường kiếm của hắn đoạt lấy
- Không có trường kiếm, kiếm pháp của ngươi có thể siêu quần sao?
Dương Chân nhếch miệng cười, một lần nữa phóng về hướng Lâm Thiên Lệ
- Ngươi cái tên điên này!
Lâm Thiên Lệ sắc mặt âm trầm, trong tay bỗng dưng lại xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, vọt về hướng Dương Chân
- Không nên đắc ý quá sớm!
- Móa nó, quá vô sỉ, lại còn hàng tồn kho, có còn muốn mặt mũi hay không?
Tiện mèo đang nhiệt huyết sôi trào thấy thế lập tức chửi thề
Sắc mặt Hoa U Nguyệt trầm xuống, cầm trường kiếm trong tay đi đến bên cạnh Dương Chân, rõ ràng muốn giúp hắn
Dương Chân trừng hai mắt, nói ra
- Lời ta nói vừa rồi đã quên rồi sao? Đi qua một bên hô 666 a!
Hoa U Nguyệt sững sờ, chần chờ nhìn thoáng qua Lâm Thiên Lệ, liền cắn môi lui qua một bên, hai con ngươi lại gắt gao tập trung vào Lâm Thiên Lệ
Lần này, Lâm Thiên Lệ trở nên cẩn thận, trường kiếm tung bay, đột nhiên huyễn hóa thành vô số đóa hoa sen, quỷ dị mà khó lường, đâm về phía Dương Chân
Oanh!
Hai người lần nữa đụng vào nhau, bả vai Dương Chân một lần nữa bị đâm xuyên thấu
Lâm Thiên Lệ sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng muốn rút trường kiếm về, lại bị Dương Chân chụp lấy chuôi kiếm, không thể động đậy chút nào
- Không tốt!
Lâm Thiên Lệ vội vàng nghiêng đầu né tránh cục gạch đang đánh đến phía sau lưng, lại hãi nhiên ngẩng đầu, một cáu bóng đen càng lúc càng lớn, đập thẳng vào mặt hắn
Coong!
Dương Chân tay bóp chặt lấy trường kiếm, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Lệ nói ra
- Có còn đại bảo kiếm hay không, nếu còn thì tranh thủ thời gian lấy ra!
- Tên điên, ngươi cái tên điên này!
Lâm Thiên Lệ nổi giận gầm lên, mắt thấy hai vai Dương Chân đã máu me đầm đìa, lại một lần nữa cuồng xông mà lên, vội vàng móc ra thêm một thanh trường kiếm
Ầm!
Lại một tiếng vang trầm muộn, Lâm Thiên Lệ một lần nữa lảo đảo
Tất cả mọi người cũng choáng váng, mắt thấy từng chuôi trường kiếm xuyên qua thân thể Dương Chân, biểu lộ trên mặt Dương Chân càng bình tĩnh
Lâm Thiên Lệ nói không sai, Dương Chân quả nhiên là một tiên điên, tên điên chính cống
Tình huống như vậy đừng nói là kiếm pháp Lâm Thiên Lệ siêu quần, cho dù là kiếm tiên, cũng không thể nào phát huy ra uy lực của kiếm pháp a
Dương Chân tựa như một tên lỗ mãng, liều mạng thụ thương cũng phải đập cục gạch vào đầu Lâm Thiên Lệ
Hung hãn không sợ chết Dương tiện nhân!
Đến thanh trường kiếm thứ sáu, đầu Lâm Thiên Lệ đã máu me đầm đìa
- Có phục hay không?
Dương Chân mang theo nụ cười quỷ dị, chậm rãi đi về phía Lâm Thiên Lệ
Lâm Thiên Lệ luống cuống tay chân lấy ra thêm một thanh trường kiếm, chỗ nào còn nhớ được mấy cái kiếm pháp lòe loẹt, tay cầm kiếm đều run rẩy, nhìn Dương Chân tự lẩm bẩm
- Tên điên, ngươi cái tên điên này!
Ầm!
Lại một cục gạch đập vào đầu Lâm Thiên Lệ, Lâm Thiên Lệ một lần nữa lảo đảo lui lại, trên thân Dương Chân cũng nhiều thêm một vết thương
- Có phục hay không!
- Ngươi là đồ điên!
Lâm Thiên Lệ lật tung trữ vật giới chỉ của mình lên, lập tức kinh hãi phát hiện không còn trường kiếm, vội vàng muốn chạy xuống phía dưới, chỉ cần xuống bậc than liền có thể khôi phục chân nguyên, đến lúc đó không cần phải sợ cục gạch của Dương Chân
Dương Chân cười ha ha, nhún người nhảy lên, lại đập vào mặt Lâm Thiên Lệ một cái, hét lớn một tiếng
- Có phục hay không?
- . . .
Ầm! Ầm! Ầm!
Cái mũi của Lâm Thiên Lệ bị Dương Chân đập cho méo mó, hoảng sợ nhìn nụ cười trên mặt Dương Chân
Dù là kỳ tài ngút trời, cũng không thể nào đánh lại những tên không muốn mạng như tên điên Dương Chân này được
Trong mắt Hoa U Nguyệt lóe ra lệ quang, chậm rãi lộ ra một nụ cười xinh đẹp, theo nụ cười càng tươi, hai hàng nước mắt thuận theo gương mặt tuyệt mỹ của Hoa U Nguyệt chảy xuống
- Có phục hay không?
- . . . Phục!
Lâm Thiên Lệ răng rơi đầy đất, nằm trên mặt đất gào thét một tiếng, hắn thật là sợ, sợ tên điên Dương Chân này
Ầm!
Lại một cục gạch đập vào mặt Lâm Thiên Lệ, Dương Chân hít sâu một hơi nói ra
- Năm năm trước, ngươi đâm tiểu cô nương bao nhiêu kiếm?
- Mười kiếm. . . Không phải, tám. . . Tám kiếm. . .
Thần sắc Lâm Thiên Lệ tan rã, con mắt cũng dần trở nên mơ hồ, vô ý thức trả lời
Ầm!
Lại một cục gạch vỗ lên
- Xin lỗi!
Dương Chân nhẹ nhàng nói ra, ôn nhu như một tiểu tức phụ vừa động phòng
- Được. . . Thật xin lỗi!
Ầm!
- Móa nó, xin lỗi ai?
- Thật xin lỗi Hoa Linh Nữ. . . Thật xin lỗi. . . Ta sai rồi, ta đáng chết!
Lâm Thiên Lệ một bên không ngừng xin lỗi, một bên không ngừng phun ra máu
Ầm!
-. . .
Không nghe được tiếng động nữa, Dương Chân lập tức kéo tóc Lâm Thiên Lệ lên nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói ra
- Móa nó, chết rồi làm sao không nói để ta ngừng vỗ?
Nghe được lời nói của Dương Chân, mọi người ở đây khẽ run rẩy, trong mắt lóe ra biểu lộ hoảng sợ muôn dạng
Dương Chân quay người, nhếch miệng, cười một tiếng, nói với Hoa U Nguyệt
- Thù ta đã báo cho ngươi, tiểu cô nương, để ta xem ngươi muốn để lại cho ta lễ vật gì?
Nói xong, Dương Chân bước lên thềm đá
Hoa U Nguyệt vội vàng kéo Dương Chân lại, lắc đầu nói ra
- Không thể đi lên, ta đã thử ba lần, đều thất bại!
Dương Chân nhếch miệng cười một tiếng, nói ra
- Ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi, ta thử một chút!