- Đúng, chính là đến trộm đồ, lão gia hỏa Tử Vi Thiên Tôn này rất xấu a. . . Nhưng mà vạn nhất chúng ta cũng bị nhốt thì làm sao bây giờ?
Tiện mèo giống như thu được chân tướng, hung phấn nói ra
Dương Chân nhếch miệng, nói
- Buồn cười, bản tao thành sẽ bị vây ở trong một căn nhà mà chỉ là nhà gỗ sao?
- Điều này cũng đúng!
Đi đến bên cạnh xà lộ, cái đèn pin kia vẫn còn đang liều mạng làm việc, mà căn nhà gỗ bên trên vừa lúc nằm ngay ở một chỗ tiết điểm nào đó
Dương Chân càng nhìn căn nhà gỗ kia càng thấy nó không bình thường, người bố trí cấm chế trên xà lộ tự dưng làm một cái nhà gỗ năm trên xà lộ làm gì?
Dương Chân cùng tiện mèo liếc nhau, Dương Chân nói
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, vạn nhất bên trong gặp nguy hiểm, bị nhốt ở bên trong, phải nghĩ biện pháp cứu ta ra
Tiện mèo hồ nghi nhìn Dương Chân, nói ra
- Tiểu tử, ngươi khẳng định muốn đi vào một mình?
- Dù sao cũng đang rảnh rỗi, không bằng đi vào đối mặt nguy hiểm cùng ta, các ngươi hai cái cứ ở đây hộ pháp. . . Mặc dù các ngươi hộ pháp cũng chả có tác dụng gì!
Tiện mèo giận dữ, trừng mắt nhìn Dương Chân, nói ra
- Tiểu tử, ngươi cứ yên tâm mà đi thôi, ngươi nếu như ra không được chúng ta liền phá hủy nơi này, để cho ngươi vĩnh viễn không thể nào đi ra luôn!
Mẹ nó, tên hỗn đản này!
Dương Chân đá về phía tiện mèo, tiện mèo lập tức cười khằng khặc né tránh
Dương Chân lúc này quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Càn Khôn Thánh Tông, sau đó lại nhìn xà lộ
Phía xa, Mặc Tuyết Linh nhìn Dương Chân chằm chằm, tự lẩm bẩm
- Đồ vật ngay cả thiên tôn cũng không thể lĩnh hội, Dương Chân cứ như vậy tiến vào, cái này. . . Chẳng lẽ không sợ bị nhốt ở bên trong?
Sơn Dương vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói ra
- Linh nữ, ta luôn cảm thấy người này không tầm thường
Adar ở một bên gật đầu, nói ra
- Tất nhiên là không tầm thường, chỉ là không nghĩ đến địa phương này lại là Càn Khôn Thánh Tông trong truyền thuyết, nghe nói Càn Khôn Thánh Tông ở thời kỳ thượng cổ là một siêu cấp đại tông môn, bỗng dưng có một ngày lại biến mất vô tung vô ảnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mặc Tuyết Linh trầm ngâm một lát, nói ra
- Truyền thừa cường đại nhất Càn Khôn Thánh Tông là Càn Khôn Cửu Kiếm, bây giờ bị Hoa Linh Nữ đoạt được, hơn nữa còn một thứ bí ẩn nhất nghi vấn nằm trong căn nhà gỗ Dương Chân cũng đã tiến vào, như vậy chúng ta đi tìm truyền thừa của hắn một chút đi!
Ba người nhìn xà lộ thật sâu, sau đó quay người rời đi
Thanh âm Mặc Tuyết Linh nhẹ nhàng truyền tới
- Không biết Dương Chân có đi Bắc Tự hay không, bây giờ tin tức Hoang Thiên Chân Văn còn chưa lan truyền ra, chúng ta phải nắm chặt thời gian!
. . .
Dương Chân tiến vào trong nhà gỗ rất thuận lợi
Trong nhà gỗ bài trí rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế, trên tường có treo một tờ giấy, trên tờ giấy có một chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, để Dương Chân bĩu môi không thôi
Loại trình độ này, đặt trên địa cầu, ngay cả con nít ba tuổi đều có thể viết được a
chỉ là Dương Chân càng nhìn càng kinh nghi bất định, trong bất tri bất giác, vậy mà không biết từ lúc nào ngồi trên cái ghế gỗ kia
Vừa mới ngồi xuống, toàn thân Dương Chân bỗng nhiên chấn động, mắt giống như bị ánh sáng cường độ mạnh bắn vào, cảm giác mù lòa mãnh liệt đập vào mặt, cả người bắt đầu trở nên bồng bềnh
Lúc một lần nữa thanh tỉnh, Dương Chân đã tới một vùng mãng hoang, vô tận sơn hà liên miên bất tuyệt, khắp nơi lộ ra một cỗ khí tức hoang vu, cổ xưa mà trang nghiêm
GIữa thiên địa giống như được một dòng sông thời gian che chở, loại khí tức xa xưa kia để Dương Chân cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé
- Móa nó, đây là nơi quái quỷ gì?
Dương Chân quan sát bốn phía, lại không thấy có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, thật giống như một khắc trước còn ở trong căn nhà gỗ, một khắc sau liền bị lực lượng thần bí nào đó đá đến thế giới thái cổ, không có bất kỳ manh mối gì, thậm chí không biết nên đi nơi nào
Làm cho Dương Chân có cảm giác sụp đổ nhất chính là, thời gian ở đây tựa như lắng động, giữa không trung mặt trời vẫn luôn treo ở trên thương khung sống chết đều không di chuyển, không có gió, không có mưa, Dương Chân thậm chí không cảm thấy ấm áp hay rét lạnh gì cả
Một chỗ như vậy thì có thể ngộ ra cái gì, không lập tức sụp đổ đã là rất tốt rồi!
Dương Chân thử vận chuyển Thượng Nguyên Cổ Kinh trong thể nội, phát hiện tất cả lực lượng đều trong thể nội mới thở dài một hơi, Kinh Lôi Kiếm đã nát từ sớm, Dương Chân đành phải tùy tiện lấy ra một thanh trường kiếm, ở trong thiên địa này ngự kiếm mà đi, không biết vòng vo bao lâu, lại lảo đảo bay tới địa phương ban đầu
Giờ khắc này, cho dù là Dương Chân cũng thiếu chút nữa luống cuống, chửi thề một câu dứt khoát ngồi xuống, hít sâu một hơi, ổn định tâm thần
Tên Mạc Phàm kia khẳng định đã từng đi qua nơi này, mà lại có thể ra ngoài, chỉ là không cách nào từ đây lĩnh ngộ ra được cái gì, nói về lĩnh ngộ thì chính là chỗ dựa lớn nhất của Dương Chân, chính là nguyên nhân hắn tại sao dám lỗ mang xông vào nơi này như thế
Tử Vi Thiên Tôn chỉ là một tia thần thức cũng có thể ra ngoài, chỉ là giống như không có cách nào rời khỏi nơi này, nói cách khác, cái địa phương quỷ quái này nhất định có tác dụng trói buộc thần thức, nghĩ tới đây, Dương Chân âm thầm may mắn chưa tu luyện đến Thần Du cảnh, không phải vậy vạn nhất nhịn không được mà thần thức ly thể, nói không chừng sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn
Đem tất cả suy nghĩ gạt bỏ, Dương Chân ngồi một chỗ nhìn thái dương đang treo trên cao, nhếch miệng cười một tiếng, nhắm mắt lại
Một lần nhắm mắt chính là mấy ngày!
. . .
Bên trong Linh Lộ, đại đa số người đều đã rời đi
Hoa U Nguyệt đã hoàn thành truyền thừa, một người một kiếm, lẳng lặng đứng tại lối đi ra xà lộ, ngẩn người nhìn nhà gỗ
Tiện mèo cùng tao gà lại đánh nhau, tiện mèo giống như rất thích dùng móng vuốt vỗ vào đầu tao gà, mà tao gà chỉ cần có cơ hội liền ngậm lấy cái đuôi của tiện mèo, sau đó xuất chiêu giáng long thập bát cước, đạp cho tiện mèo kêu rên liên tục
Đám người Mặc Tuyết Linh đi tới trước mặt Hoa U Nguyệt, thở dài một tiếng, nói ra
- Không muốn cùng chúng ta rời đi sao?
Hoa U Nguyệt nhìn Mặc Tuyết Linh một chút, lắc đầu nói ra
- Ta ở chỗ này chờ hắn đi ra!
Tiện mèo ném tao gà ra ngoài, lung la lung lay đến trước mặt Hoa U Nguyệt, nói ra
- Tiểu nha đầu, Dương tiện nhân đi vào đã lâu như vậy còn chưa có một tí động tĩnh nào, nói không chừng đã sớm rời đi
Nghe được lời nói của tiện mèo, toàn thân Hoa U Nguyệt chấn động, lắc đầu nói ra
- Cho dù không ở nơi này, hắn nhất định sẽ tới tìm ta
Mặc Tuyết Linh cười khổ một tiếng, nói ra
- Bây giờ Linh Lộ sắp đóng lại, ngươi còn muốn chờ ở đây sao?
Thấy Hoa U Nguyệt không nói gì, Mặc Tuyết Linh lôi kéo tay Hoa U Nguyệt, nói ra
- Tiện mèo nói không sai, vạn nhất Dương Chân không có ở chỗ này, ngươi bị nhốt bên trong Linh Lộ, làm sao mà. . . Không tốt!
Mặc Tuyết Linh còn chưa nói xong, toàn bộ Càn Khôn Thánh Tông bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt chấn động
- Nhanh, đều rời khỏi nơi này, Linh Lộ sắp phải đóng lại!
Mặc Tuyết Linh lôi kéo tay của Hoa U Nguyệt phóng ra khỏi Linh Lộ
Ầm ầm!
Sau lưng bọn họ, một trận khí tức hủy thiên diệt địa đập vào mặt, giống như toàn bộ thiên địa đều sôi trào lên
Hoa U Nguyệt quay đầu nhìn một cái, lộ ra thần sắc kiên định, muốn quay người trở về lại bị Mặc Tuyết Linh kéo lại, cường ép lôi ra khỏi Linh Lộ
Bên trong nhà gỗ, hai mắt Dương Chân thâm thúy, giống như ẩn chứa điện mang, nhìn thế giới mãng hoang, tự lẩm bẩm
- Tiểu nha đầu cùng tiện mèo không biết đã rời đi chưa, tuyệt đối đừng ngớ ngẩn mà ở chỗ này chờ ta, mẹ nó, tên hỗn đản tiện mèo chắc chắn sẽ không ở lại, tiểu nha đầu. . . Tiện mèo hẳn là sẽ đem nàng rời đi
Nói đến đây, hai mắt Dương Chân ngưng tụ, hai tay đặt trên mặt đất của mãng hoang thế giới, khẽ quát một tiếng
- Thu!