Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 304 - Huynh Đài, Cha Ngươi Họ Gì?

Đến giờ Tô đại gia dán thông báo?

Dương Chân đang sững sờ liền bị Tiết Tông Lâm kéo đi, chen lấn thật lâu, trước mặt hắn liền xuất hiện một cái tháp đồng hồ

Xung quanh tháp đồng hồ này tụ tập vô số người, có lão nhân lẩm cẩm, có hài tử bảy tám tuổi, loại người gì cũng có nhìn qua vô cùng náo nhiệt

Trước tháp đồng hồ, hai nha hoàn một váy trắng một váy tím thần sắc kiêu căng đang đứng nhìn đám người, nha hoàn váy tím ôm trong ngực một loại đồ vật giống như cáo bố

Nha hoàn váy trắng thì nở nụ cười, hoàn cảnh ồn ào xung quanh lập tức an tĩnh lại, mọi người đều đang chờ nha hoàn váy trắng nói chuyện

Tiết Tông Lâm đứng bên cạnh Dương Chân nhỏ giọng nói ra

- Dương Khang huynh đệ, ngươi lần đầu tiên tới đây chắc hẳn chưa biết sự tình Tô đại gia dán thông báo a?

Dương Chân nhẹ gật đầu, nói ra

- Ta đang muốn hỏi ngươi chuyện này, hai tiểu nha đầu phía trước này giống như có chút cao ngạo a

Tiết Tông Lâm cười khổ một tiếng, nói ra

- Nào chỉ là cao ngạo, hai nữ tử này là thiếp thân thị nữ của Tô đại gia, địa vị hai người thậm chí còn cao hơn một chút so với các công tử của danh môn vọng tộc, không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn thu hoạch được hảo cảm của các nàng, để có thể một bước tiếp cận Tô đại gia

Dương Chân vừa cười vừa nói

- Trách không được hai tiểu nha đầu này kiêu ngạo như thế!

Tiết Tông Lâm cười nhạo một tiếng, nói ra

- Thủ đoạn thấp kém theo đuổi người khác như thế chỉ có những người hữu danh vô thực mới chạy theo như vịt, còn những người có tài hoa chân chính đều sẽ tham gia thi đấu mỗi tháng tổ chức một lần, một khi được Tô đại gia nhận định có thể leo lên Văn Hoa Bảng, liền sẽ vang danh Thiết Lăng thành, trở thành người được người người kính ngưỡng, nếu như có thể đứng đầu bảng, sẽ còn thu hoạch được cơ hội tài hùng biện cùng Tô đại gia

- Tài hùng biện?

Dương Chân sững sờ, hỏi

- Tài hùng biện là cái gì?

Tiết Tông Lâm sững sờ, ngượng ngừng mà cười, nói ra

- Cái này. . . Tiết mỗ. . .

- Chú ý yên lặng!

Nha hoàn váy trắng trừng mắt nhìn Dương Chân cùng Tiết Tông Lâm một chút, hừ nhẹ nói ra

- Tiết công tử, đối với thông báo lần này có dị nghị gì sao?

Thần sắc Tiết Tông Lâm biến đổi, vội vàng khoát tay nói ra

- Không không không, Tiết mỗ làm sao dám chất vấn Tô đại gia!

Dương Chân khẽ cười một tiếng, hứng thú nhìn nha hoàn váy trắng, nữ tử này tuổi không lớn lắm nhưng tính tình ngược lại là không nhỏ

Nha hoàn váy trắng chần chờ một lát, nhìn về phía Dương Chân hỏi

- Vị công tử này thật lạ mặt, là vừa mới tới Thiết Lăng thành?

Tiết Tông Lâm vội vàng nói

- Vi nhi cô nương đừng hiểu lầm, vị đạo hữu này mặc dù đúng là mới tới Thiết Lăng thành, nhưng hắn cũng không phải là Dương Chân, mà tên là Dương Khang!

Dương Chân khẽ cười một tiếng, nói với Vi nhi

- Vi nhi cô nương, tại hạ Dương Khang, hữu lễ!

Vi nhi hừ nhẹ một tiếng, mặt không đổi nói

- Vậy thì mời Dương công tử trật tự!

Dương Chân vừa cười vừa nói

- Không có ý tứ chỉ là nhất thời nhịn không được, cô nương yên tâm, ta là biết điều nhất, làm sao có thể làm sự tình trái với phép tắc ở đây được!

- Như vậy càng tốt!

Vi nhi nhìn Dương Chân một chút, trên mặt lộ ra nụ cười khó có được, nói ra

- Người có thể tới đây đều là tài hoa hơn người, công tử là một người biết điều liền không phải chịu thiệt thòi

Dương Chân cười ha ha, nói ra

- Đa tạ cô nương nhắc nhở!

Tiết Tông Lâm thở dài một hơi, lau lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói ra

- Dương huynh đệ, chúng ta hay là đứng đây lẳng lặng quan sát, nơi này đều là đại sư tài khí, thậm chí có không ít người đã ngưng tụ tài khí minh văn, chúng ta tuyệt đối không thể lỗ mãng!

Dương Chân nhẹ gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt, hiếu kỳ nhìn nha hoàn váy tím

Tiết Tông Lâm cũng mang theo vẻ mong đợi nhìn nha hoàn váy tím, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ lên vai của hắn để hắn giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì sắc mặt liền trở nên khó coi

- Cung Thiên Khuyết!

Dương Chân cũng quay đầu nhìn lại, lập tức trợn mắt hốc mồm

Mẹ nó, Cung Thiên Khuyết trước mắt này thật sự quá phong tao, người mặc một bộ da lông mỏng màu hồng, trên đầu mang một cái mũ lại là màu xanh nhạt, nhìn qua xuân ý dạt dào, lại còn có bộ dáng dương dương tự đắc, một tay đẩy Tiết Tông Lâm ra, lỗ mãng nói

- Tiết Tông Lâm, một người ngay cả một phần tỉ lệ vào Văn Hoa Bảng đều không có được như ngươi, còn mặt mũi nào mà tới đây, Cung mỗ là không có da mặt dày như ngươi a!

- Ngươi. . .

Thần sắc Tiết Tông Lâm tái nhợt, nhìn Cung Thiên Khuyết nói ra

- Cung Thiên Khuyết, chớ nói Tiết mỗ, ngươi làm sao có thể tiến vào Văn Hoa Bảng?

Cung Thiên Khuyết cười ha ha một tiếng, nói ra

- Không có ý tứ a, Cung mỗ lần này giống như là có khả năng tiến vào Văn Hoa Bảng!

- Cái gì?

Tiết Tông Lâm kinh nghi bất định nhìn Cung Thiên Khuyết, trầm giọng nói ra

- Không có khả năng!

Cung Thiên Khuyết khinh thường nhìn Tiết Tông Lâm, nói ra

- Tiết Tông Lâm, ngươi nhớ kỹ ước định giữa ta và ngươi, nếu như ta tiến vào Văn Hoa Bảng, ngươi phải lăn ra khỏi Đan Văn học viện!

- Vậy ngươi tiến vào Văn Hoa Bảng rồi nói!

Tiết Tông Lâm cắn răng nói ra, chỉ là biểu lộ trên mặt càng thêm khó coi

Dương Chân tò mò nhìn hai người, vừa muốn nói chuyện thì trong đám người bỗng nhiên lại trở nên ồn ào

Tiếng kinh hô không ngừng, ngay cả hai nữ tử Thúy, Vi, đều nhíu mày, lần này cũng không có lên tiếng ngăn cản

Dương Chân nhìn theo ánh mắt của đám người, đi tới là một đoàn người đang trò chuyện vui vẻ, người bên đường khi thấy họ liền tự động tách ra

- Là Cam Bạch Lâm, không nghĩ tới Cam Bạch Lâm lại tự mình chạy tới!

- Đệ nhất thiên kiêu của Đan Văn học viện tới rồi!

- Cũng không hẳn là đệ nhất, nghe nói Đan Văn học viện mới tiếp thu một tiểu nữ hài, tài hoa kinh người, tuổi còn nhỏ đã ngưng tụ ra tài khí minh văn, lần Văn Hoa Bảng này nàng cũng tham gia, chỉ là không biết có tới quan sát dán thông báo hay không!

- Tiểu nữ hài kia còn rất được Tô đại gia ưa thích, nghe nói nàng bây giờ đang ở trong tháp đồng hồ!

- Cái gì?

- Trách không được sắc mặt Cam Bạch Lâm kém như vậy, nguyên lai lần này xem như có đứng đầu bảng, hắn cũng không cách nào cùng Tô đại gia đơn độc tài hùng biện!

- Cùng chưa hẳn, hết thảy nhìn vào an bài của Tô đại gia!

Cam Bạch Lâm lúc này đang đi về hướng Tiết Tông Lâm

Sắc mặt Tiết Tông Lâm trở nên cực kỳ kém, thậm chí vô ý thức lùi về phía sau

Dương Chân sững sờ, kinh ngạc hỏi

- Tiết huynh cùng tên Cam Bạch Lâm này có thù?

Tiết Tông Lâm cười khổ liên tục, nói ra

- Tại hạ chẳng qua nhanh mồm nhanh miệng nói một câu Cam Bạch Lâm tài hoa không bằng Điền nhu mà thôi, liền đắc tội hắn

Điền Nhu?

Dương Chân sững sờ, đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, chỉ là không nhớ rõ mà thôi

Lúc này, Cam Bạch Lâm đã đến trước mặt Tiết Tông Lâm, cười lạnh một tiếng, nói ra

- Ngày dán thông báo, lúc nào ngay cả a miêu a cẩu cũng có thể tới rồi?

Nói xong, Cam Bạch Lâm còn thâm ý sâu sắc nhìn Dương Chân một chút

Dương Chân một mặt mộng bức chỉ chỉ chính mình, nói ra

- Móa nó, con mẹ nhà ngươi ngay cả bản tao thánh cũng mắng?

Nghe nói như thế, mọi người ở đây lập tức kinh hãi, sắc mặt Tiết Tông Lâm càng thêm tái nhợt, vội vàng kéo góc áo Dương Chân

Dương Chân hất tay Tiết Tông Lâm ra, đi đến trước mặt Cam Bạch Lâm, nhìn chằm chằm hắn nói ra

- Vị huynh đài này, cha ngươi họ gì?

Bình Luận (0)
Comment