Một lát sau, một cái bình đài to lớn phảng phất như một tòa cự phong bị đao tước đi một nửa xuất hiện trước mắt Dương Chân, nó tọa lạc trên một cái đỉnh núi lớn, bốn phía quái thạch lởm chởm, cao đến mức chọc vào tầng mây trên không, nhìn qua thần bí dị thường
Tựa như nó đã trường tồn cùng thiên địa, câu thông với đất trời
- Đây là Chung Đài?
Dương Chân sững sờ, nhìn Tô đại gia hỏi
Tô đại gia nhẹ gật đầu
- Chung đài còn được gọi là Vân Đài, không ai biết nó được xây thành như thế nào, thậm chí được xây từ khi nào cũng không ai biết được
- Ta phải làm như thế nào?
Dương Chân bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, giống như cái Vân Đài này đang hô hấp, hơn nữa Dương Chân còn cảm nhận được tựa như toàn bộ thiên địa đều đang nhìn chằm chằm vào mọi người ở đây, cảm giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, để Dương Chân hơi kinh ngạc
Tô đại gia nhìn chằm chằm Dương Chân một chút
- Cái gọi là vẽ tranh Vân Đài chính là tu sĩ đem cảm ngộ về văn khí truyền ra ngoài, thông qua vân đài phóng đại mà câu thông cùng thiên địa, vẽ tranh chỉ là thứ yếu!
Dương Chân nghe vậy liền gật đầu
- Nói như thế liền đơn giản!
Đơn giản?
Đám người cổ quái nhìn Dương Chân, đúng là càn rỡ không có giới hạn a!
- Chẳng lẽ hắn không biết ngay cả Tô đại gia thời điểm lĩnh ngộ tinh thần tài khí liền nhịn ăn cơm mấy ngày liên tiếp, nếu như không phải cuối cùng cũng ngưng tụ được, có thể sẽ chết đói a, cửu tử nhất sinh như vậy làm sao có thể nói là đơn giản?
. . .
Dương Chân hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn Cam Bạch Lâm bên cạnh một chút, sau đó chậm rãi đi về phía Vân Đài
Cam Bạch Lâm cười lạnh một tiếng
- Không biết tự lượng sức mình!
Nói xong, Cam Bạch Lâm quay người nhìn Tô đại gia, lộ ra một nụ cười tự tin, đồng dạng đi về phía vân đài
Dương Chân đi rất chậm, Cam Bạch Lâm đã tới giá vẽ, Dương Chân còn chưa có leo lên Vân Đài, mà nghe nói người có tài khí càng thấp, thời điểm leo lên Vân Đài tốc độ sẽ càng chậm!
Cam Bạch Lâm cười ha ha, vênh vang đắc ý, sải bước đi qua người Dương Chân, lưu lại một tiếng cười trêu tức
Mọi người dưới bình đài cũng bị tiếng cười của Cam Bạch Lâm cảm nhiễm, tất cả đều nghiền ngẫm nhìn Dương Chân
Nhưng mà không ai chú ý tới, trong mắt Tô đại gia dần dần xuất hiện một tia rung động, đôi mắt lấp lóe nhìn Dương Chân tự lẩm bẩm
- Hơi thở thiên địa, hắn lại có thể cảm nhận được hơi thở của thiên địa, từng bước của hắn nhìn qua chậm chạp gian nan, trên thực tế là bộ pháp không bàn mà hợp với hơi thở của thiên địa, Dương Chân hắn. . . .
Điền Nhu ở bên cạnh ôm thật chắc bức tranh vòi nước kia, khẩn trương nhìn Dương Chân đang chậm rãi đi lên, tốc độ lại càng ngày càng chậm, khoảng cách với Cam Bạch Lâm cũng càng ngày càng xa, nhỏ giọng nói ra
- Dương Chân ca ca, cố lên!
Tô đại gia nhẹ nhàng cười một tiếng, quay người nhìn về phía Điền Nhu, trong mắt sinh ra thần sắc tò mò
- Yên tâm đi, Dương Chân so với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn, mặc dù không nhất định có thể lĩnh ngộ tinh thần tài khí, nhưng hắn sẽ không thua Cam Bạch Lâm!
Lúc này, từng đạo tài khí từng trên Vân Đài bỗng nhiên truyền đến, oanh một tiếng liền tràn ngập trên không trung
- Là Cam công tử, Cam công tử đã bắt đầu vẽ tranh, chỉ là không biết lần này vẽ cái gì?
- Không nghĩ tới Cam công tử vừa động đã dẫn động tài khí kinh khủng như thế, cứ tiếp tục như vậy bức họa này sẽ trở nên cực kỳ kinh diễm!
- Gia hỏa Dương Chân này là tới đây để đi du lịch hay sao, bây giờ mới đi được một nửa
- Đạo vẽ tranh, thời gian cực kỳ trọng yếu, Dương Chân chỉ sợ phải thua cuộc!
Theo mỗi cái hạ bút của Cam Bạch Lâm, đám người đều có một loại cảm giác như mộc xuân phong, vậy mà sinh ra một loại cảm giác muốn Cam Bạch Lâm vẽ chậm một chút, để đám người có thể cảm thụ thời gian thật dài
Thực lực như thế, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Văn Hoa Bảng!
Dương Chân sau khi leo lên Vân Đài, cũng không có tranh thủ thời gian vẽ tranh, mà là đứng trước giá vẽ, chậm rãi nhắm mắt lại
Một màn quỷ dị này làm cho mọi người ngây dại
Cho tới bây giờ, Dương Chân không nắm chặt thời gian vẽ tranh đi, con đứng đó làm cái gì?