Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 326 - Có Cái Rắm Đạo Lý!

Mọi người nhìn thấy Hoa U Nguyệt thế mà chủ động bắt chuyện với một tên đầu bếp nhìn qua cà lơ phất phơ như vậy, hơn nữa nhìn thấy sủng vật của mình bị đánh bay mà còn không nói gì thì lập tức khiếp sợ không thôi

Ngay cả một ít tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đều phải tò mò nhìn qua, tránh không được nhìn Dương Chân mấy lần

Bắc Cô viện, một lão giả đi tới bên người Ninh Vô Khuyết, hừ nhẹ một tiếng

Ninh Vô Khuyết lập tức như bị sét đánh, thấn sắc chấn động mãnh liệt, hoảng sợ nhìn lão giả kia nói ra

- Tam Liên Tọa, Vô Khuyết động văn tâm!

Lão giả nhàn nhạt nhìn Dương Chân một chút, nói ra

- Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, đi ra bên ngoài không thể xem thường bất kỳ người nào, bởi vì ngươi không biết được người này có phải hạng người kinh tài tuyệt diễm hay không, có lẽ hắn chỉ là làm người điệu thấp, Vô Khuyết, nhớ kỹ, giữa thiên địa này, có quá nhiều người ngươi không thể xem nhẹ!

Ninh Vô Khuyết hít sâu một hơi, gật đầu nói

- Vô Khuyết hiểu!

Lão giả được xưng là Tam Liên Tọa kia lộ ra vẻ tươi cười, thâm ý sâu sắc nhìn Ninh Vô Khuyết, nói ra

- Thế nhưng dù đối phương có cường đại đến mức ngươi không thể chọc nổi, thì cũng phải có một cái tâm dũng cảm để khiểu chiến, đây chính là chỗ cường đại của văn tâm, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phía sau ngươi có Bắc Cô viện làm chỗ dựa, mà việc duy nhất ngươi không thể làm, đó là làm hại thế gian!

Toàn thân Ninh Vô Khuyết chấn động, trong mắt bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn tinh mang, tài khí minh văn trong mắt ngưng tụ, tõa ra hào quang rạng rỡ

- Vô Khuyết biết nên làm như thế nào!

. . .

Dương Chân bỗng nhiên cảm giác sau lưng ngứa ngáy, đưa tay gãi gãi, cổ quái nhìn Hoa U Nguyệt

- Tiểu cô nương, cừu hận quang hoàn trên người ngươi có chút mãnh liệt a, bản tao thánh chưa nói câu gì, đã đắc tội một số người ở đây

Hoa U Nguyệt mỉm cười, nhìn Dương Chân nói ra

- Về sau ngươi sẽ tiếp nhận càng nhiều!

Dương Chân cười ha ha, đối mặt với Hoa U Nguyệt, chỉ tay lên thượng thiên, âm vang hữu lực nói ra

- Cho dù bầu trời này đổ xuống, bản tao thánh cũng có thể để nó cút trở về!

- Ngươi. . .

Thần sắc Hoa U Nguyệt đọng lại, trừng mắt nhìn Dương Chân

- Chớ có nói lời nghiêm trọng như vậy!

Đám người xung quanh hoảng sợ nhìn khí lãng đang dân trào trên không trung

Đầu bếp kia lấy tay chỉ lên trời nói gì đó liền làm cho thiên phẫn nộ?

Cũng may thiên nộ đến nhanh đi cũng nhanh, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại hội mừng thọ đều lâm vào trong yên tĩnh

- Ngươi còn trở về sao?

Dương Chân nhìn Hoa U Nguyệt hỏi

Hoa U Nguyệt lắc đầu, nói ra

- Không trở về!

Dương Chân có chút sững sờ, nhếch miệng nói

- Hay là trở về đi, bên kia tương đối dễ chịu a!

Hoa U Nguyệt cũng sững sờ, nhìn Dương Chân vừa cười vừa nói

- Chỉ bởi vì nó tương đối dễ chịu sao?

Ai ôi!

- Chứ còn nguyên nhân gì nữa, một hồi ta còn phải nấu cơm, mẹ nó, nhiều người như vậy ta phải làm cho thật tốt, may mắn bản tao thánh thông minh, đã sớm để người ta làm đủ nước sốt cay, một hồi để bọn họ chuẩn bị là được

Hoa U Nguyệt nhẹ gật đầu, cổ quái nhìn Dương Chân

- Lấy thiên phú của ngươi không cần hạ thấp thân phận làm đầu bếp ở đây a?

Dương Chân thành thật nhìn Hoa U Nguyệt, nói

- Tiểu cô nương, đại đạo 3000, ngươi không nên xem thường đầu bếp, bản tao thánh hiện tại chính là một tên thực thần, làm ra mỹ thực ngay cả thiên địa cũng biến sắc ngươi tin không?

- Ta tin!

Hoa U Nguyệt không do dự gật đầu cười nói

Dương Chân ngẩn ngơ, khoát tay áo nói ra

- Ta chỉ là đang khoác lác!

Hoa U Nguyệt khẽ cười, nhìn Dương Chân một lát, mới nói

- Ta trở về, chính ngươi. . . Hảo hảo chơi!

Dương Chân cười ha ha, nói ra

- Cái từ chơi này hơi quá a, nhân sinh nha, chính là giày vò, không phải ta giày vò nhân sinh, chính là nhân sinh giày vò ta, vì sao không chủ động một chút?

Hoa U Nguyệt tự lẩm bẩm, lập lại câu nói của Dương Chân, sau đó nói

- Lời nói của ngươi luôn luôn có đạo lý

Hoa U Nguyệt nói xong liền quay người đi

Có cái rắm đạo lý!

Dương Chân ngơ ngác nhìn Hoa U Nguyệt rời đi, tự lẩm bẩm

- Xong, tiểu cô nương giống như bị bản tao thánh tẩy não, phải làm sao mới tốt đây

Hoa U Nguyệt trở về bên cạnh Mặc Tuyết Linh, Mặc Tuyết Linh liền líu ríu hỏi thăm không ngừng

Lúc này, bỗng nhiên tiên âm lượn lờ, một đoàn người xuất hiện trong tằm mắt của mọi người

Cầm đầu là một lão thái thái râu tóc bạc trắng ngồi trên phượng tọa ( Ghế ngồi điêu khắc hình phượng ), đang mỉm cười nhìn đám người

Cường giả Độ Kiếp Kỳ ở đây thấy người này thì lập tức đứng lên, vội vàng hành lễ

Bên người lão thái thái có không ít cường giả Linh học cung, ba động trên thân đều là Độ Kiếp Kỳ

Nhất là lão thái thái kia, Dương Chân nhìn thấy một lần liền như bị sét đánh

- Hơi thở thật khủng bố!

Dương Chân kinh ngạc nhìn lão thái, đối mặt với khí tức trên thân lão thái thái, Dương Chân lại có cảm giác như đối mặt với thiên kiếp

Thiên kiếp hình người, có chút kinh khủng a!

Dương Chân là lần đầu tiên nhìn thấy người để hắn áp lực như vậy, cái lão thái thái này cho dù là những cường giả Độ Kiếp Kỳ kia cũng không thể nào sánh bằng

Bên người Dương Chân, Hồ Đào cảm nhận được tâm tình của Dương Chân liền nhỏ giọng nói ra

- Lão cung chủ tu vi thông huyền, nghe nói đã vượt qua hai mươi ba lần thiên kiếp!

Dương Chân giật mình, kinh ngạc nói ra

- Vượt qua hai mươi ba lần thiên kiếp sao, thật kinh khủng

Hồ Đào cười khanh khách một tiếng, nhìn Dương Chânhỏi

- Có phải rất giật mình hay không?

Dương Chân im lặng không nói, một lát liền vội thúc dục

- Còn không mau đi chuẩn bị một chút

Lão thái thái kia cũng không phải là người lòng vòng, nói dăm ba câu liền mời mọi người ngồi xuống

Lão thái thái nhìn một vòng, sau đó cười ha ha nói

- Lão thái bà như ta đã một chân đặt vào quan tài, sinh thời có thể mời chư vị đến đây thật sự là tam sinh hữu hạnh, gần đây Sinh Mệnh cấm địa đang có dị động liên tục, lão thái bà ta muốn nhân cơ hội này lập một cái liên minh, đem cái Sinh Mệnh cấm địa kia ổn định lại, sáng tạo cho người trẻ tuổi một cơ hội lịch luyện!

Nghe nói như thế, mọi người ở đây lập tức kinh hãi, tính toán này của lão cung chủ quá khủng bố a!

Ngay cả Dương Chân cũng kinh hãi không thôi, không nghĩ tới lão thái này lớn mật như thế, lại có ý đồ với Sinh Mệnh cấm địa

Bất quá cứ như vậy, tiểu cô nương tiến vào Sinh Mệnh cấm địa nói không chừng sẽ an toàn hơn một chút, là một lão thái thái tốt a

Lúc này, Ninh Vô Khuyết bỗng nhiên đứng dậy, khom người nói ra

- Lão cung chủ công đức thiên thu, thời khắc ngày mừng thọ còn vì đám tiểu bối chúng ta mà cân nhắc, thật sự là tạo hóa của cả đời chúng ta, nhưng mà trước đó, chúng ta nên trình lên hạ lễ, cung chúc lão cung chủ thiên thu vô lượng!

Nói xong, Ninh Vô Khuyết giống như cười mà không phải cười nhìn Dương Chân, để Dương Chân có chút mộng bức

- Gia hỏa này đang làm gì?

Hồ Đào biến sắc, nhỏ giọng nói ra

- Không biết, nhưng ánh mắt của hắn không đúng, ngươi phải cẩn thận!

Bình Luận (0)
Comment