Hoa U Nguyệt ở trong Sinh Mệnh cấm địa?
Vậy Hoa U Nguyệt trước mắt này là ai?
Dương Chân nuốt nước miếng một cái, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, khoát tay áo nói ra
- Để cho ta bình tĩnh lại đã, mẹ nó, quá dọa người
Hoa U Nguyệt thấy Dương Chân không có chuyện gì xảy ra mới dần bình tĩnh lại
Không ngờ một con người lại có thể tản mát ra khí thể kinh khủng như nữ nhân lúc nãy, vẻn vẹn một cái động tác xoay người thôi, toàn bộ thiên địa đã như muốn vỡ nát, nếu như hắn đi chậm một bước chỉ sợ hậu quả khó có thể lường được
Nhìn hai cái chân của mình một lát, Dương Chân nhếch miệng cười, thời khắc mấu chốt hai cái nhân này vẫn rất đáng tin cậy
Sau khi bình ổn, Dương Chân liền ngẩng đầu nhìn Hoa U Nguyệt nói
- Địa phương ngươi phải đi có phải là cái cốt ơn kia?
Hoa U Nguyệt chấn động, chưa kịp nói gì thì tiện mèo đã hú lên quái dị, chạy đến trước mặt Dương Chân mộng bức hỏi
- Cốt sơn? Ngươi vừa mới nói là cốt sơn? Ngươi làm sao có thể nhìn thấy cốt sơn mà còn sống trở về?
Dương Chân đập một tay vào đầu tiện mèo, tức giận nói
- Con mẹ nhà ngươi nghĩ bản tao thánh là ai, chỉ là một tòa cốt sơn làm sao có thể giữ bản tao thánh lại? May mắn cho cái cốt sơn kia nó chạy nhanh, không phải vậy chắc chắn sẽ bị bản tao thánh đập nát
Tiện mèo kinh nghi bất định nhìn Dương Chân, trong mắt lóe tinh quang, một mặt mờ mịt tự lẩm bẩm
- Móa nó, cốt sơn có thể chạy?
Hoa U Nguyệt tò mò nhìn Dương Chânhỏi
- Nơi đó. . . Như thế nào?
- Một cái cốt sơn to lớn vô cùng, phía trên đều là xương cốt, xương cốt nhân loại, hung thú, còn có loại không biết danh tự
Dương Chân hít sâu một hơi, nói tiếp
- Trên đỉnh núi là một cái bình đài, một cái bia bằng ngọc, một cái quai tàn, còn có ngươi!
Hoa U Nguyệt chấn động, chần chờ nói ra
- Ngươi xác định là ta?
Dương Chân lắc đầu
- Đương nhiên không thể nào là ngươi, chỉ là quá giống ngươi, nhưng mà ta cũng chỉ nhìn được một bên mặt, không thấy rõ ràng, người kia quá cường đại, chỉ dùng một ánh mắt liền kém chút giết chết ta, mẹ nó, tại sao lại có người cường đại như vậy
- Một ánh mắt liền có thể giết người?
Liễu cung chủ kinh nghi bất định nhìn Dương Chân, hiển nhiên không quá tin tưởng
Hắn vốn là một cường giả, sự cường đại của Độ Kiếp Kỳ mọi người đều biết, nhưng nói để hắn trừng mắt một cái chết một người thì tuyệt đối không có khả năng
Dương Chân thấy người xung quanh không tin thì cũng không quan tâm, kéo tiện mèo qua nhìn chằm chằm nó hỏi
- Tiện mèo, con mẹ nhà ngươi suy nghĩ thật kỹ cho bản tao thánh, cái cốt sơn kia đến cùng là thứ đồ gì?
Tiện mèo trừng mắt
- Còn có thể là cái gì, rõ ràng là xương cốt chồng lên thành một cái núi
- Ai ăn no rửng mỡ lại đi dùng nhiều xương cốt như vậy dựng lên thành một ngọn núi?
- Không biết!
- Đậu!
Con mắt tiện mèo xoay tròn, nhìn Dương Chânnói ra
- Tiểu tử, ngươi xác định khi thấy nữ nhân kia thì chính là tiểu nha đầu?
Dương Chân sững sờ, nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói ra
- Hiện tại không xác định
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng cười to từ không xa truyền đến, để đám người quay đầu nhìn lại, liền thấy một đoàn người chừng trăm người đang cùng nhau đi đến
Người cầm đầu chính là người phát ra tiếng cười, hắn nhìn qua tuổi đã cao, trên đầu mang một cái vương miện, mặc dù tuổi già nhưng nhìn qua tình thần sáng láng, nói với Liễu cung chủ
- Liễu huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ a
Liễu cung chủ cười ha ha, nói với người tới
- Ta vẫn rất tốt a, Mai huynh thì vẫn luôn phong thái không giảm
Nói xong, Liễu cung chủ lập tức giới thiệu với bọn người Dương Chân cùng Hoa U Nguyệt
- Đây là tông chủ Địa Huyền tông, Mai Triều Phụng Mai tiền bối
- Mai Siêu Phong?
Dương Chân lấy làm kinh hãi, vô ý thức thốt ra
- Làm càn!
Một nam tử trẻ tuổi sau lưng Mai Triều Phụng hừ lạnh, nhìn chằm chằm Dương Chân quát lớn
- Đúng là không có tôn ti, trưởng bối trong tông môn các ngươi dạy các ngươi như thế nào?
- Phong Hiền!
Mai Triều Phung cười ha hả khoát tay áo, nói
- Chỉ là một tiểu hữu bị kinh ngạc mà thôi, không cần nặng lời
Phong Hiền hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là nhìn Dương Chân không vừa mắt
Dương Chân đứng dậy, nói với Mai Triều Phụng
- Không có ý tứ, Mai tiền bối, bản. . . Ta chỉ là có chút bất ngờ, mong ngươi bỏ qua
Ánh mắt Mai Triều Phụng lóe lên thần sắc hứng thú, cười nói
- Không sao, sự tích của Dương tiểu hữu như sấm bên tai, ngươi nãy giờ ngồi dưới đất hiển nhiên là có việc riêng, không trách không trách!
Dương Chân sững sờ, lập tức đối với hắn có chút hảo cảm
Liễu cung chủ cười ha ha, nói ra
- Lần mở ra Sinh Mệnh cấm địa này, trận pháp đều do các tiền bối Địa Huyền môn bố trí, có thể tiến vào bên trong hay không đều dựa vào bọn hắn a
Dương Chânnhìn thoáng qua Phong Hiền đang một mặt ngạo kiều, lại kinh ngạc nhìn Mai Triều Phụng
Mai Triều Phụng cười ha ha, cởi mở nói ra
- Địa Huyền môn suy thoái đã lâu, sắp xuống dốc, may mà có thể giúp một ít sức mọn cho những chuyện như thế này, bây giờ sự tình đều đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chúng ta lập tức mở ra trận pháp?
Liễu cung chủ vui mừng, vội vàng nói
- Đã như vậy làm phiền Mai huynh
Dương Chân cùng Hoa U Nguyệt tò mò nhìn Mai Triều Phụng rời đi, không thấy Mai Triều Phụng có động tác gì, toàn bộ phương viên trăm trượng bỗng nhiên oanh một tiếng bạo phát ra khí lãng ngập trời
Ông!
Thiên địa rung chuyển, một cỗ chân nguyên mạnh mẽ toát lên, ngưng tụ thành từng cái cổng vòm trên không trung
Thanh âm trầm thấp của Mai Triều Phụng truyền đến
- Chư vị, trận pháp chỉ có thể duy trì hai mươi ngày, trong vòng hai mươi ngày phải lập tức rời khỏi, nếu không một khi trận pháp đóng lại, sẽ không còn khả năng rời đi!
Nghe nói như thế mọi người đều kinh hãi, thậm chí có không ít người lộ ra thần sắc do dự
Rất hiển nhiên, một số người ở đây không nghĩ tới bọn họ chỉ có thể tiến vào hai mươi ngày
Trong hai mươi ngày này có thể làm gì?
Có không ít người bất mãn, nhưng tình huống này bọn họ cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể điều chỉnh lại kế hoạch của mình
Dương Châncùng Hoa U Nguyệt liếc nhau, không nói gì, đồng thời thả người nhảy lên, phóng về hướng cổng vòm
Tiện mèo cùng tao gà hú lên quái dị, một cái dùng hai cái đuồi chạy thật nhanh theo, một cái thì dùng cách vỗ phành phạch bay theo
Bọn người Mặc Tuyệt Linh liếc nhau, cùng nhau lao về hướng cổng vòm thứ nhất
Trong đám đông có một nam tử trung niên thần sắc âm lãnh, dần dần biến mất tại chỗ, chen vào trong đám người lao vào cổng vòm thứ nhất