Điều đó không có khả năng!
Mọi người khó tin nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, có hai Hoa U Nguyệt?
Đừng nói những người khác, cho dù là đã chuẩn bị tốt tâm lý như Dương Chân cũng thiếu chút nữa trừng đến lòi tròng mắt ra ngoài
Cái người dùng ánh mắt thôi đã xém giết hắn kia thế mà thật giống Hoa U Nguyệt như đúc, chỉ có khí thế mạnh mẽ trên thân là khác nhau
Hoa U Nguyệt trên cốt sơn kia khí tức khủng bố như thiên uy, làm cho mọi người có cảm giác không cách nào nhìn thẳng
Mặc Tuyết Linh kinh hô một tiếng, gắt gao che miệng, khó tin nhìn Dương Chân hỏi
- Đây là có chuyện gì, người kia. . . Thật giống Hoa sư muội như đúc
Dương Chân làm sao biết có chuyện gì xảy ra, bây giờ chỉ có thể chờ đợi, mà trong lòng hắn chắc chắn một điều Hoa U Nguyệt trên cốt sơn cũng không phải là lợi dụng thủ đoạn nào đó để ngụy trang thành Hoa U Nguyệt
Tướng mạo có thể cải biến rất dễ dàng, thế nhưng khí chất thì không thể nào, để Dương Chân chắc chắn là bởi vì khí chất trên người hoàn toàn tương tự!
- Cái này. . . Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mọi người ở đây đều mờ mịt hãi nhiên nhìn hai Hoa U Nguyệt phía trên
- Ngươi là ai?
Thanh âm Hoa U Nguyệt truyền đến
Hoa U Nguyệt thứ hai nghe vậy thở dài một tiếng, nói ra
- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta!
- Không có khả năng!
Hoa U Nguyệt chấn động, nhìn chằm chằm đối phương, hỏi lần nữa
- Ngươi. . . Đến cùng là ai?
Người kia ánh mắt lóe lên một tia mê mang, đảo mắt nhìn xuống bên dưới, phàm là người bị ánh mắt nàng chiếu tới đều có cảm giác rợn tóc gáy, cuối cùng, ánh mắt người kia dừng ở trên người Dương Chân, sau một lát liền dời đi, một lần nữa nhìn về phía Hoa U Nguyệt
Tiện mèo lén lút đi đến bên cạnh Dương Chân, nhỏ giọng nói ra
- Móa nó, tiểu tử, tình huống không ổn a!
- Nói nhảm!
Dương Chân cũng không quay đầu lại nói, tình huống này ai cũng nhìn ra là không ổn
Lúc này, Hoa U Nguyệt thứ hai mở miệng nói ra
- Ta không lừa ngươi, ta chính là ngươi, rất nhanh ngươi liền rõ ràng!
Nói xong, không chờ Hoa U Nguyệt nói chuyện, người kia tố thủ huy động, thiên địa lập tức chấn động, cả một tòa cốt sơn phát ra quang mang uyển chuyển, tại nơi ở của hai người, một đạo quang trụ đột ngột phóng lên tận trời, minh văn phức tạp trong nháy mắt che khuất cả bầu trời, một cỗ lực lượng cuồng bạo có thể so với thiên kiếp như một cơn bão, cấp tốc xoay tròn
Ầm ầm!
Hoa U Nguyệt thứ hai kia chỉ mới tiện tay huy động đã làm cho thiên địa biến sắc, Hoa U Nguyệt cũng bắt đầu có biến hóa, toàn thân chấn động, thần sắc dần trở nên mờ mịt
- Đã đến giờ, ta chờ vạn năm, nếu ngươi không đến liền phải thất bại trong gang tấc
Hoa U Nguyệt nghe vậy liền mở miệng nói ra
- Ta có một cảm giác quen thuộc, đây là truyền thừa thuộc về ta?
Hoa U Nguyệt thứ hai lắc đầu
- Đây là truyền thừa thuộc về chúng ta!
Truyền thừa Đại Thánh?
Hoa U Nguyệt trên cốt sơn kia đã chờ đợi vạn năm?
Nghĩ tới đây, toàn thân Dương Chân rung mạnh
Vạn năm, đây chẳng phải nói tòa cốt sơn này đã xuất hiện trước khi xảy ra thiên địa đại kiếp?
Thanh âm Hoa U Nguyệt lần nữa vang lên
- Ta sẽ như thế nào?
- Tam hoa quy vị, thành tựu Thánh Tôn
Hoa U Nguyệt thứ hai chậm rãi nói ra
Thánh Tôn!
Mọi người hít vào một hơi, hâm mộ nhìn Hoa U Nguyệt
Dương Chân cổ quái nhìn Hoa U Nguyệt, thật sự vì nàng mà cảm thấy vui vẻ
Nếu sau khi Hoa U Nguyệt nhận truyền thừa, có thể trở thành Thánh Tôn thì thực sự không tệ
Thế nhưng trong lòng Dương Chân còn có một chút bất an, chuyện này tới quá đột nhiên, nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể làm gì nếu chưa biết rõ ràng
Tam hoa quy vị?
Nghĩ đến câu nói này, trong lòng Dương Chân bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm
- Ngươi và ta vốn là một thể, chỉ bởi vì một ít chuyện mà không thể không tách ra, bây giờ đại kiếp đã qua vạn năm, là thời điểm quy vị
Hoa U Nguyệt thứ hai tiếp tục kể, để nỗi bất an trong lòng Dương Chân càng dày đặc hơn
Thân ảnh Hoa U Nguyệt thứ hai bỗng nhiên dần mờ đi, không còn sống động nữa, khó mà phân biệt thật giả, từng bước một đi về hướng Hoa U Nguyệt
Toàn thân Hoa U Nguyệt rung mạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt, chuyển mắt nhìn Dương Chân, không bỏ, bi thương, ủy khuất, đau đớn, vô số cảm xúc từ trong con ngươi kia hiện lên, để trong lòng Dương Chân đau xót
Dương Chân há to miệng, chưa nói gì thì thanh âm Hoa U Nguyệt chậm rãi truyền đến
- Sau khi tam hoa quy vị, ngươi có còn là ngươi?
Hoa U Nguyệt thứ hai chấn động, kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt
Hoa U Nguyệt quay đầu đi, buồn bã cười một tiếng, hỏi lần nữa
- Ta có còn là ta?
Hoa U Nguyệt thứ hai lần nữa chấn động, sắc mặt toát ra một chút mờ mịt cùng giãy dụa
- Không, không phải, ngươi không phải ngươi, ta không phải ta, chúng ta. . . Chỉ là nàng!
Con ngươi linh động của Hoa U Nguyệt dần mất đi tất cả sắc thái, xoay người lần nữa nhìn về phía Dương Chân, lộ ra dáng tươi cười tuyệt mỹ
Nụ cười này làm cho thiên địa ảm đạm lu mờ
Nụ cười này, bên trong tuyệt mỹ lộ ra thê lương
Nụ cười này để Dương Chân cảm thấy ngờ vực không thể hiểu
Tiện mèo hú lên quái dị, nói ra
- Tam Hoa thánh nữ, tiểu nha đầu là Tam Hoa thánh nữ, nhanh, tiểu tử mau ngăn cản nàng, bằng không một khi tam hoa quy vị nàng sẽ biến mất!
- Biến mất?
Toàn thân Dương Chân chấn động, nhìn chằm chằm tiện mèo nói ra
- Ngươi giải thích rõ ràng cho ta cái gì gọi là biến mất?