- Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh!
Thần hồn thánh cấp cũng kinh hô một tiếng, thân thể đi theo run lên một cái, có thể thấy được Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh là tồn tại mà thần hồn thánh cấp mười phần coi trọng
Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh vừa ra, toàn bộ thiên địa giống như biến sắc, dị tượng cốt sơn truyền ra vậy mà ẩn ẩn truyền ra một chút run rẩy
- Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh là gì, chẳng lẽ là thiên uy hay sao?
- Cái này. . . Thật giống như trời muốn sập, cái khí thế kinh khủng này tại sao ta cảm thấy nó còn kinh khủng hơn cả thiên kiếp?
. . .
Mọi người bị khí thế mà Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh bạo phát ra làm cho sợ hãi, kể cả Mặc Tuyết Linh, mặc dù nàng đã được chứng kiến lúc Dương Chân thu Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh
Toàn thân Hàn Yên Nhi rung mạnh, thần sắc đờ đẫn từ trên người Dương Chân thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nếu bây giờ có người đứng trước mặt nàng, sẽ phát hiện hai tròng mắt của nàng thế mà biến thành đen kịt như tinh không thâm thúy
Tiện mèo cùng tao gà hãi nhiên liếc nhau, cùng nhau xông lên cốt sơn, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra
Sau khi trở mình bò dậy, tiện mèo khẩn trương hô lên
- Tiểu tử, ngươi có nghe hay không, không muốn sống nữa sao, tranh thủ thời gian dừng lại!
Dương Chân ngoảnh mặt làm ngơ, khí lãng trên người như một thanh trường kiếm vượt mọi chông gai, đem uy áp trước người toàn bộ đều chém, cho dù đại cấm cốt sơn cũng bị khí tức khủng bố của Đăng Thiên Lệnh gạt ra
- Dương Chân, ngươi đang làm cái gì!
Thần hồn thánh cấp nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra
- Vì một nữ tử đem tất cả tiền đồ của mình đều góp vào, đáng giá không?
Đáng giá không?
Nghe câu nói này, mọi người liền sững sờ, phức tạp nhìn Dương Chân
Toàn thân Hoa U Nguyệt rung mạnh, ngơ ngác nhìn Dương Chân
Thấy tiềm lực kinh khủng Dương Chân bạo phát ra, trong lòng mọi người đều biết rõ, đợi một thời gian nữa thôi, Dương Chân tất nhiên có thể ở phiến thiên địa này xông ra vô tận danh tiếng, thậm chí tên có thể lưu tại thiên cổ
Thế nhưng bây giờ Dương Chân đang phải đối mặt với đại cấm cốt sơn, còn có một thần hồn thánh cấp, trọng yếu nhất chính là sau này, còn có một chủ hồn đang thai nghén
Một khi tam hoa quy vị, chủ hồn chủ đạo thân thể cùng thần trí, Hoa U Nguyệt sẽ biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa Tam Hoa thánh nữ còn vì Dương Chân mạo phạm tôn nghiêm của nàng mà tất sát hắn không thể nghi ngờ
Tu sĩ như Dương Chân bị một Đại Thánh nhắm vào, cơ hồ toàn bộ thiên địa sẽ không có đất dung thân cho hắn
Mà Dương Chân không tiếc mọi thứ tế ra Đăng Thiên Lệnh, còn chưa nhất định có thể phá được đại cấm cốt sơn, gạt bỏ thần hồn thánh cấp
Kết quả như vậy có đáng giá không?
Tiện mèo thở dài, nói
- Tiểu tử, Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh há có thể dễ dàng lĩnh ngộ như vậy, lấy thực lực của ngươi bây giờ, cưỡng ép kích hoạt Cửu Bộ Đăng Thiên Lệnh, nếu như không thể tiếp nhận trùng kích của nó, thần hồn nhất định bị thương không bao giờ có thể khôi phục. . .
Nói đến đây, tiện mèo cau mày nhìn thoáng qua thần hồn thánh cấp, lại liếc mắt nhìn Hoa U Nguyệt đang đau lòng nhìn Dương Chân, trầm giọng nói ra
- Đến lúc đó dù cho ngươi có thiên phú cùng tiềm năng nghịch thiên, cũng vô pháp thành công độ kiếp, trừ khi tu vi của ngươi vĩnh viễn dừng ở Thần Du Kỳ, nếu không ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
- Không. . . Không được!
Hoa U Nguyệt lệ rơi đầy mặt, ngơ ngác nhìn Dương Chân, thanh âm đều trở nên run rẩy
Đáng giá không?
Ba chữ này vẫn còn đang vang lên trong đầu mọi người
Không đáng, đương nhiên không đáng giá. . . Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người!
Dù là Dương Chân nghịch thiên mà đi, đem thần hồn thánh cấp gạt bỏ, cứu Hoa U Nguyệt đang thần hồn không trọn vẹn, Dương Chân cũng chắc chắn sẽ bị thần hồn hao tổn, không cách nào độ kiếp thành không, hẳn phải chết không nghĩ ngờ
Như vậy cứu Hoa U Nguyệt có ích lợi gì?
Lúc này, Dương Chân cúi đầu há mồm thở dốc, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, gằng từng chữ nói ra
- Người a, cả đời này dù sao cũng nên điên cuồng một lần, bằng không khác với cá ướp muối ở chỗ nào?
Ông!
- Nhất Bộ Đăng Thiên Lệnh!
Ầm ầm!
Khí lãng giữa không trung bắt đầu trở nên cuồng bạo dữ tợn, Đăng Thiên Lệnh trên không trung quang mang diệu thế, một cỗ thiên âm đinh tai nhức óc đâm vào bên trên đại cấm cốt sơn
- Không, mau dừng lại!
Thần hồn thánh cấp biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Chân hô
Dương Chân ngẩng đầu nhìn một chút
- Ngươi sợ!
Từng bước một phảng phất giống như đạp lên thiên khung, Dương Chân chậm rãi đi lên đỉnh cốt sơn
- Ngươi là thần hồn thánh cấp, có thể phóng xuất ra thánh pháp uy áp, bất kỳ tu sĩ nào dưới thánh cấp tất nhiên khó có thể chịu đựng, thế nhưng chỉ giới hạn ở đây, ngươi chỉ có thần hồn thể. . . Căn bản không thể phát huy ra lực lượng cường đại của thánh cấp
Thần hồn thánh cấp chấn động, khó tin nhìn Dương Chân
Dương Chân máu me khắp người, thế nhưng đi lại vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, giống như lực lượng cuồng bạo đang áp chế hắn là không khí vậy
- Không cách nào phát huy ra toàn bộ lực lượng thánh cấp, ngươi đành phải dùng đại cấm trên cốt sơn để trấn áp ta!
Dương Chân cười nhạo
- Thế nhưng cốt sơn đại cấm kỳ thật cũng không phải do ngươi bố trí, ngươi chẳng qua là ơ nơi này ôn dưỡng thần hồn, lưu lại truyền thừa chờ tiểu cô nương đến mà thôi, cho nên. . .
- Cho nên đại cấm của cốt sơn, ngươi khả năng chỉ có thể khống chế một phần nhỏ uy lực!
Thanh âm của Dương Chân vang tận mây xanh
- Kỳ thật ra cũng rất hiếu kì, nếu như ta đem cốt sơn đại cấm đánh ngã, sẽ là tình huống như thế nào!
- Không được!
Thần hồn thánh cấp hãi nhiên, nhìn chằm chằm Dương Chân trầm giọng nói
- Ngươi điên rồi phải không, thực không dám giấu giếm, ngươi vô luận dùng cách nào cũng không thể đi lên đỉnh cốt sơn, bởi vì đại cấm cốt sơn này thật ra là một gông xiềng thiên địa, trừ khi ngươi có thể đánh vỡ gông xiềng thiên địa, bằng không ngươi mãi mãi không thể bước tới gần Hoa U Nguyệt
- Thiên địa gông xiềng?
Thần hồn thánh cấp cười ha ha, chắc chắn nói ra
- Thiên địa gông xiềng, liên quan đến muôn dân thiên hạ, một khi hủy diệt thiên địa gông xiềng, toàn bộ thiên địa tất nhiên sẽ gặp đại giới khó có thể chịu đựng, đến lúc đó sinh linh đồ thán, chiến hỏa khắp nơi, chẳng lẽ ngươi muốn ruồng bỏ muôn dân thiên hạ, gánh vác danh tội nhân thiên cổ?
Nghe nói như thế, Hoa U Nguyệt chấn động, lắc đầu, ngưng trọng nhìn Dương Chân nói
- Từ bỏ đi, Dương Chân, ta mà chết thì chính là mệnh số, ngươi không thể vứt bỏ muôn dân, bị vạn người thóa mạ
Thần hồn thánh cấp có chút suy tư nhìn Dương Chân
Sắc mặt mọi người trắng bệch, khẩn trương nhìn Dương Chân, hiển nhiên là đang sợ Dương Chân làm ra sự tình hồ đồ gì đó
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên bật cười
- Muôn dân? Muôn dân là cái gì?
Dương Chân nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt, gằng từng chữ
- Bản tao thánh hiện tại rất khó chịu, ruồng bỏ muôn dân. . . Thì sao?