Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 47 - Con Người Của Ta Thích Nhất Là Điệu Thấp

Tu sĩ trẻ tuôi kia sắc mặt tái nhợt nhìn xung quanh , khi thấy không ai chú ý tới bọn hắn mới thở dài một hơi

- Vị đạo hữu này là từ nơi khác tới đi , để tham gia Tam Quốc thí luyện hay tuyển bạt của Trường Nguyệt Lâu ?

Không đợi Dương Chân trả lời , tu sĩ trẻ tuổi nói tiếp

- Được rồi , ta với ngươi cũng xem như hữu duyên , mặc kệ ngươi là đệ tử đại tông môn tới tham gia thí luyện hay là đến Trường Nguyệt Lâu thử vận , tốt nhất nên điệu thấp một chút , đặc biệt không nên đắc tội với người vừa rồi

- Đa tạ đạo hữu khuyên bảo , còn người ta thích nhất là điệu thấp , cho tới bây giờ còn chưa biết phách lối là gì , sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác

Dương Chân khoát tay áo , nói một câu để tu sĩ trẻ tuổi yên tâm sau đó hỏi tiếp

- Đạo hữu họ gì , người kia là ai ?

Tu sĩ trẻ tuổi thở dài một hơi nói

- Ta gọi là Mã Nguyên , người vừa rồi là tiểu công tử của Đinh thị gia tộc , tên là Đinh Khắc Tề , nghe nói ngộ tính cực kỳ cao , lĩnh ngộ không ít công pháp võ kỹ của Định thị gia tộc

Đinh thị gia tộc , Đinh Khắc Tề

Dương Chân yên lặng ghi lại cái tên này , vụng trộm cho Mã Nguyên một khối tinh thạch hỏi

- Mã huynh , còn chuyện gì cần phải chú ý không ?

Mã Nguyên nhìn thấy Dương Chân đưa tinh thạch tới liền vội vàng từ chối nói

- Làm như vậy sao được , không có ý tứ a

Một bên đem tinh thạch cất vào lòng cười ha hả nói

- Kỳ thật Liệt Hỏa Thành cũng không có tàn khốc như vậy , ngoại trừ công tử của Đinh gia ra , ngươi còn phải chú ý một người là Lam Gia Lam Phương Nguyệt

- Tại sao ?

- Đinh Gia và Lam Gia là hai gia tộc lớn tại Liệt Hỏa Thành , ngay cả Trường Nguyệt Lâu cũng phải cho ba phần tình mọn , đương nhiên cũng chỉ cho ba phần tình mọn mà thôi

Nói xong , Mã Nguyên tiến lại gần Dương Chân một chút thì thầm nói

- Đinh Khắc Tề thiên phú cực cao , chỉ là làm người lòng dạ nhỏ mọn , có thù tất báo , người đắc tội hắn phần lớn đều không có kết quả tốt , thế nhưng Đinh Khắc Tề này lại không dám trêu chọc Lam Phương Nguyệt , ngươi biết tại sao không ?

Dương Chân nghe vậy kém chút nhịn không được đưa bàn tay đập đầu của tên Mã Nguyên này , nếu hắn biết vì cái gì làm gì cần phải nghe con hàng này lẩm bẩm nữa

- Xin lắng tai nghe !

Dương Chân lại vụng trộm đưa một khối tinh thạch cho Mã Nguyên

Mã Nguyên hắc hắc cười quái dị , tiện hề hề nói

- Bởi vì Lam Phương Nguyệt thiên phú cao hơn , mà Đinh Khắc Tề chẳng những đánh không lại nàng , liền gia thế cũng không sánh nổi , tại Liệt Hỏa Thành , Đinh Khắc Tề sợ nhất là Lam Phương Nguyệt , nàng cũng là mục tiêu hắn muốn theo đuổi nhất

- Nha !

Dương Chân mặt không thay đổi nhẹ gật đầu hỏi

- Còn có người nào không thể đắc tội sao ?

- Những người kia liền dễ nói chuyện

Mã Nguyên gật gù nói

- Trường Nguyệt Lâu ngươi chắc chắn sẽ không đắc tội , còn lại . . . Được rồi , dù sao ngươi cũng là người khiêm tốn , hẳn sẽ không gặp rắc rối gì đâu

Dương Chân nhẹ gật đầu nói

- Nhắc tới mới nhớ , ta chính là người biết điều như vậy , từ trước đến nay chưa bao giờ gây phiến toái , thôi đến lúc phải cáo từ rồi , Mã huynh , nhận biết ngươi thật cao hứng

Mã Nguyên cười ha hả nói

- Nhận biết ngươi ta . . . A , trên người ngươi làm sao có mùi hương của nữ hài , ngươi không phải là nữ giả nam trang chứ ?

Dương Chân

- . . .

Suy nghĩ của con hàng này đã vượt ra khỏi giới hạn của nhân loại , Dương Chân vội vàng cáo từ rời đi , không thể trêu vào không thể trêu vào

Mã Nguyên đứng sau lưng cổ quái nhìn Dương Chân

- Không đúng , rõ ràng là thanh âm của nam tử , làm sao trên người có mùi hương thơm như vậy , thật là một quái nhân

Sau khi bóng dáng Dương Chân biến mất , Mã Nguyên mới lắc đầu quay người rời đi , bỗng nhiên toàn thân chấn động vội vàng đưa tay sờ vào ngực

Không thấy bóng dáng của túi tinh thạch

- Con mẹ nó , đem tinh thạch trả lại cho ta !

Mã Nguyên kêu rên một tiếng tê tâm liệt phế , dọa đám người xung quanh nhảy dựng lên , thế nhưng mặc dù Mã Nguyên tìm kiếm thế nào , làm sao có thể tìm ra bóng dáng của Dương Chân

. . .

Hiện nay ở Liệt Hỏa Thành , muốn tìm Trường Nguyệt Lâu cũng chẳng phải cần nghe ngóng gì , chỉ cần đi theo đám người là có thể tới

Dương Chân đi theo đám người đại khái chừng một nén hương thời gian , liền đi tới một tòa lâu các rộng rãi

Tòa lâu các này chừng bảy tám tầng lầu , ở Liệt Hỏa Thành đã được cho là kiến trúc cao nhất , mà lại chiếm diện tích cực lớn , nhìn qua uy vũ bá khí không thôi , long phượng còn được khắc ở giữa lộ ra một cỗ tiên phong thần khí , quả nhiên danh bất hư truyền

Trên Trường Nguyệt Lâu tản mát ra một cỗ khí tức ôn hòa , làm Dương Chân thấy liền sững sờ , đứng tại chỗ ngẩn người ra

Trên tòa lâu các này còn có khắc trận pháp !

Lấy trình độ trận pháp của Dướng Chân đến xem , còn phải dùng ròng rã năm phút mới có thể hiểu rõ trận pháp bố trí bên trên cường đại đến mức nào

Rất hiển nhiên , bên trong Trường Nguyệt Lâu có chí ít một vị trận pháp tông sư

- Cút ngay , đồ nhà quê , có thể đi qua một bên rồi ngẩn người hay không , đứng ở chỗ này cản đường của đại gia ?

Một thanh âm nghe có vẻ không nhịn được truyền đến tai Dương Chân , Dương Chân lập tức từ trong ngẩn người tỉnh táo lại , lách một cái tránh sự xô đẩy của người tới

- A ?

Người tới khẽ di một tiếng , cau mày nhìn thoáng qua Dương Chân hừ lạnh một tiếng

- Nhà quê !

Nói xong người này liền đi hướng về Trường Nguyệt Lâu , đám người đang vây xung quanh liền nhao nhao tránh ra một con đường

Người này nhìn qua chỉ mười bảy mười tám tuổi , dáng người thấp bé , chỉ đứng tới bả vai Dương Chân

Khi thấy hắn , sắc mặt Dương Chân liền trở nên cổ quái , gia hỏa này là chủ nhân của chiếc xe ngựa lúc này kém chút va vào hắn , cũng chính là tiểu công tử của Đinh gia , Đinh Khắc Tề !

Cái này thật là con mẹ nó đúng dịp

Đám người xung quanh tránh ra một con đường cho Đinh Khắc Tề sau đó thương hại nhìn Dương Chân

- Người kia là ai a , còn dám đứng nơi đó ngơ ngác bất động , đoán chừng là Đinh công tử đã nhớ kỹ hắn

- Trách thì trách hắn quá ngu , người khác đều phải tránh chỉ riêng hắn vẫn đứng đó , nếu không phải tâm tình của Đinh công tử hôm nay không tệ , chỉ sợ đã một kiếm chém chết hắn

- Thật không biết nên nói hắn may mắn hay bất hạnh

Có một vị lão nhân bên cạnh nhỏ giọng khuyên Dương Chân

- Tiểu hữu , hay là ngươi rời đi đi , về sau nhìn thấy Đinh công tử nên đi vòng qua , nếu để hắn nhìn thấy ngươi lần thứ hai , chắc ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu

Dương Chân đối với sự khuyên bảo của lão nhân nhẹ gật đầu , nhếch miệng cười cười không nói gì , mà trức tiếp thuận theo con đường mà đám người tránh ra tiến vào bên trong

- Hừ , thật sự không biết sống chết , còn dám đi theo vào

- Tiểu tử này từ đâu tới , chẳng lẽ không biết hắn đã đắc tội Đinh công tử sao

- Có lẽ là hương dã thiếu niên đi , người không biết sợ a , thật sự là đáng tiếc

. . .

Dương Chân tại bên dưới ánh mắt kinh ngạc cùng tiếc hận của mọi người đi vào Trường Nguyệt Lâu , đến trước mặt một cái biển gỗ ở đại sảnh

Trên biển gỗ lít nha lít nhít tràn ngập chữ , một người trẻ tuổi dáng người thấp bé đang ở trước mặt bảng hiệu đắc ý gật gù , chính là Đinh Khắc Tề đã một bước đi vào trước

Bảng hiệu cũng không lớn , cách xa căn bản không thể thấy rõ nội dung , Dương Chân đi đến sau lưng Đinh Khắc Tề , một bàn tay quất vào sau ót hắn

- Tránh ra , chó ngoan không cản đường

Ba !

Đinh Khắc Tề mộng bức xoay đầu lại

Tất cả mọi người xung quanh kém chút cái cằm bị trật khớp , nghẹn họng nhìn trân trối

Toàn bộ đại sảnh lâm vào một mảnh yên tĩnh như chết

Bình Luận (0)
Comment