Hoa U Nguyệt đứng trên vân đài khóe miệng cong lên thành một đường cong xinh đẹp , hứng thú nhìn Dương Chân đang làm quái
Khô Đầu Đà cùng trung niên nha sĩ thì ngược lại , sắc mặt hai người giống như ăn phải một con ruồi vậy
Những người còn lại thì ánh mắt đờ đẫn , nhìn hai người Vân Giới cùng Tằng Bích Thư với ánh mắt thương hại
Quá đáng thương , hai người mặc dù là trăm năm kỳ tài , thế nhưng kỳ tài cũng là phải cần một quá trình để trưởng thành , trên thực tế hai người có thể tiến vào tầng tám đã làm cho tất cả mọi người chấn kinh rồi
Nhưng bây giờ hai người mặc dù có thể tiến vào tầng tám nhưng là hết sức khó khăn , liều mạng ổn định tâm cảnh của mình chống cự lại áp chế thần hồn cuồng bạo
Lại nhìn hỗn đản Dương Chân này xem , đi lại trong tầng tám đơn giản như đi trên đất bằng vậy , lại còn vừa đi vừa làm trò nhìn thật cay con mắt a
Vân Giới sắc mặt xanh lét , khóe mắt cuồng nhảy dứt khoát nhắm hai mắt lại , chắp tay trước ngực không ngừng niệm kinh
Tằng Bích Thư liền thảm rồi , hắn không biết niệm kinh a , lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Dương Chân hai mắt đỏ bừng hận không thể nhào đến đồng quy vu tận
Trường Dương công chúa thì đứng ở tầng bảy nghẹn họng nhìn trân trối
Lấy tính cách tiện quá mức của Dương Chân làm sao có thể dễ dàng tha thứ nhiều người chế nhạo hắn lâu như vậy ? việc này là nàng cũng đã sớm đoán ra được phần nào
Quả nhiên , báo ứng đến thật sớm !
- Dương Chân , làm người nên lưu lại một đường ngày sau còn dễ nói chuyện , ngươi . . .
Tằng Bích Thư thật sự nhịn không được cắn răng nghiến lợi nói , thế nhưng nói được một nửa liền bị Dương Chân đánh gãy
Dương Chân lúc này giật nảy mình vội vàng khoát tay
- Dừng lại , ai lại cùng ngươi ngày sau tiếp tục nói chuyện , ngày sau ta chỉ muốn sinh hoạt khoái hoạt với các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp a , ai lại muốn cùng ngươi loại hán tử hỏng bét này nói chuyện ?
Nghe nói như thế , Tằng Bích Thư ngơ ngác mở to hai mắt nhìn , sắc mặt ngày càng đỏ , ngày càng đỏ , ngay sau đó lập tức nhịn không được phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi
Những nữ tử ở đây sắc mặt đều đỏ lên , cảm giác lời nói này của Dương Chân có chút thô tục
Bất quá không biết vì cái gì các nàng lại cảm thấy tính tình của Dương Chân như vậy nếu so với những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng thực tế lại luôn nhìn chằm chằm địa phương không nên nhìn của nữ nhân chính là đẹp trai hơn vô số lần a , đẹp trai tới cực điểm
Đều là giang hồ nhi nữ , đối với chuyện nam nữ kỳ thật đều không xa lạ gì , cho dù nữ tử chưa có làm qua sự tình kia cũng chỉ khẽ gắt một tiếng , thậm chí . . . thậm chí còn ánh mắt sáng rực nhìn Dương Chân , hàm nghĩa câu nói của Dương Chân cũng không cần phải là người thông minh mới có thể hiểu a
Hoa U Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Dương Chân , chậm rãi ngồi lại chỗ ngồi của mình
Tằng Bích Thư thổ huyết làm cho mọi người thốt lên , thế nhưng vẫn không bị trận pháp ném ra , gia hỏa này lại ngạnh sinh đem tâm thần sắp sụp đổ kéo trở lại !
Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ , đối với Tằng Bích Thư đưa ra một ngón cái
- Không tầm thường không tầm thường , đến mức như thế này còn có thể nhịn , quả nhiên không hổ là kỳ tài trăm năm có một a , ta không thể làm cho tâm thần mình gần như sụp đổ rồi kéo trở lại như ngươi a . . . ai ôi , làm sao ở tầng tám lại không có một tí áp lực thế này
Đậu phộng !
Đừng nói là Tằng Bích Thư , chính là những người khác nghe như thế cũng là có chút không nhịn được , thật không thể để cho tên Dương Chân này nói chuyện , cái miệng của hắn có thể làm cho người khác tươi sống tức chết
Tằng Bích Thư cố nén khí huyết sôi trào , khuôn mặt nghẹn đỏ như cái mông của hầu tử nhìn chòng chọc vào Dương Chân , phẫn uất không thôi
Vân Giới niệm kinh thanh âm càng ngày càng lớn , tốc độ cũng càng nhanh , run rẩy từ trong ngực móc ra một chuỗi phật châu , để Dương Chân ngoài ý muốn bật thốt lên
- Lạt Ma cũng dùng tràng hạt của hòa thượng sao ?
Ba !Tràng hạt bỗng nhiên đứt gãy , hạt châu rơi lả tả xuống trên mặt đá phát ra trận trận thanh âm thanh thúy
Dương Chân ai ôi một tiếng nói
- Thật xin lỗi a , ta không phải là cố ý . . . thấy ngươi như vậy ta bỗng nhiên cảm thấy thật sự rất muốn hát một bài
- Ngươi im miệng !
Hai người trăm miệng một lời nói
Lương Thu Thủy ở phía sau toàn thân khẽ run rẩy tuyệt vọng nhìn Dương Chân
Nói chuyện thôi đã làm cho người ta không chịu nổi rồi còn muốn ca hát ?
Dương Chân giống như không thấy được ánh mắt của mọi người vậy , đứng dạy xoay người sang chỗ khác để cho đám người một cái bóng lưng cô độc
- Cao thủ thật tịch mịch a , xin tặng cho mọi người một bài lành lạnh . . . không , một bài có tên là mười vòng a
Dương Chân nắm tay đặt ở trên miệng ho nhẹ một tiếng , không để ý đám người đang phát ra hô hấp nặng nề há hồm liền hát
- A a a a a , chín vòng , ngươi so với tám vòng nhiều hơn một vòng . . .
Trên vân đài , Hoa U Nguyệt toàn thân khẽ run , cười khổ nhìn Dương Chân
- Làm càn , quá làm càn !
- Im miệng , tiểu nhi cuồng vọng , thật quá con mẹ nó khó nghe !
Khô Đầu Đà cùng trung niên nhã sĩ mãnh liệt đứng lên , gân xanh hằn lên trên trán
- Thảm hỏa âm nhạc , đây là thảm họa âm nhạc !
- Phốc , ta nhịn không được , bài hát này hình như có độc , cái gì mà chín vòng mười vòng !
- Cái gì ?
Có người kinh hô
- Mau nhìn , Dương Chân thế mà đã tiến nhập vào chín vòng , a phi , tiến nhập vào tầng thứ chín !
- Thật sự tiến vào rồi , Dương Chân đến cùng tu luyện công pháp gì , Trường Nguyệt Lâu từ khi nào có công pháp luyện hồn kinh khủng như thế ?
- Tầng . . . tầng chín ?
Vân Giới cùng Tằng Bích Thư hãi nhiên mở mắt ra , khi thấy Dương Chân đang nhảy nhót bên trong làm quen với áp lực giống như vẫn chưa thích ứng lắm vậy
Thế nhưng có người nào làm quen với áp lực như thế sao ?
Ai đi vào mà không phải cẩn trọng sau đó ổn định tâm thần
Dương Chân ngược lại liền tốt , chẳng những nhảy tới nhảy lui thăm dò , còn lui về tầng tám hai chân chụm lại lại tiếp tục nhảy vào , còn mang theo bộ dáng ngại áp lực nhỏ a
Dương Chân bỗng nhiên có chút thất vọng xoay đầu lại , đối với Vân Giới cùng Tằng Bích Thư nói
- Không cần nhìn , các ngươi không học được như ta đâu , loại cơ bản thao tác của thí luyện thần hồn này không phải những người bình thường như các ngươi có thể học
Phốc !
Phốc !
Hai vệt máu tươi vẽ thành một đường cong xinh đẹp trên không trung , là Vân Giới cùng Tằng Bích Thư đồng thời phun ra
Nguyên lai bị xem là đệ tử bình thường khó chịu như vậy sao ?
A a a , thật không cam lòng !
Sưu sưu hai tiếng phá không vang lên , Vân Giới cùng Tằng Bích Thư đồng thời bay ra ngoài , tâm cảnh trực tiếp bị phá
Dương Chân rướn cổ nhìn hai người cao giọng nói
- Hai vị huynh đài ráng chịu đựng , đừng ngất đi a , các ngươi còn chưa thấy ta tiến vào tầng thứ mười mà !
Lại phốc hai tiếng hai ngụm máu tươi phun ra , lần máu tươi này phun ra còn muốn xinh đẹp hơn lần trước nhiều lắm
- Dương Chân , ta và ngươi thề bất lưỡng tập !
- Dương Chân , đời này không giết ngươi , Vân Giới ta thề không thành phật !
- Lạt Ma cũng thành phật ?
Dương Chân sợ hãi nói
Trả lời hắn là một tiếng động trầm muộn rơi xuống mặt đất sau đó liền im bặt
Dương Chân nhếch miệng tầm mắt rơi vào trên thân Lương Thu Thủy
Lương Thu Thủy toàn thân run lên , mang theo thần sắc hoảng sợ nói
- Ngươi . . . ngươi muốn làm gì ?
Sư Phi Tuyết bên cạnh vẻ mặt đáng thương nhìn Dương Chân , đỏ mặt nói
- Dương Chân , ngươi . . . ngươi bỏ qua cho Lương sư tỷ được không ?
- Sư muội , ngươi câm miệng cho ta !
Lương Thu Thủy thần sắc lạnh lẽo quát lớn với Sư Phi Tuyết
Dương Chân chậc chậc đi đến trước mặt Sư Phi Tuyết ngồi xổm xuống , nhìn nữ hài vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu này nói
- Cái ác bà nương này khi dễ ngươi phải không ?
Sư Phi Tuyết muốn nói lại thôi
Dương Chân nhìn Sư Phi Tuyết nói
- Nói đi , nếu không nói sự thật ta sẽ đem nàng ném ra ngoài
- . . .
Sư Phi Tuyết vụng trộm đánh giá Lương Thu Thủy , cắn môi nhỏ giọng nói
- Đúng !