“Tổ tông, cầu ngươi, đừng khóc a, nếu muốn thì ngươi cứ mắng ta đi, được không?” Trúc Dạ Tuần cảm thấy cái này giống như chính mình bị coi thường, bất quá thấy Ninh Băng khóc một cách thương tâm như vậy, hắn tình nguyện bị tổn hại hay bị mắng còn hơn, tình trạng này hắn ứng phó không được a.
“Công tử, ngài là làm sao vậy? Công…… tử, ân, ngài đừng, đừng khóc, ô ô ô……” Linh Lung đột nhiên cũng nhỏ giọng bật khóc.
“Ai ai ai, Linh Lung, ta nói ngươi cũng đừng gây thêm phiền phức a.” Trúc Dạ Tuần hoàn toàn há hốc mồm, một người bù lu bù loa còn chưa đủ, giờ lại thêm một người. Trời ạ, ai tới ngăn cản chủ tớ hai người bọn họ giúp hắn với?
“Linh Lung, đừng khóc, ta không sao.” Ninh Băng đột nhiên ngừng khóc, nước mắt cũng ngừng rơi, sắc mặt trở nên tươi tỉnh, còn xoay người an ủi Linh Lung.
“Công tử không khóc, Linh Lung cũng không khóc.” Linh Lung nháy mắt mấy cái, cũng khôi phục tươi cười.
“Hai người các ngươi là đang diễn xướng cái trò gì a?” Trúc Dạ Tuần cảm thấy hồ đồ, biểu tình của hai người này biến hóa nhanh một cách đáng sợ.
“Làm sao vậy, phát tiết một chút cũng không được ư? Đôi mắt ngươi lớn như vậy, chưa thấy người ta khóc bao giờ à? Không kiến thức còn không chịu đem cất giấu đi.” Ninh Băng lại giở giọng châm chọc Trúc Dạ Tuần.
“Ngươi… ngươi, ngươi…… Ha ha, hảo, không khóc nữa là tốt rồi, ha ha.” Trúc Dạ Tuần thấy miệng lưỡi Ninh Băng lại khôi phục như trước, không tự giác mà thấy vui vui trong bụng, nhưng lại đột nhiên im miệng, thật sợ tiểu tử này lại cho hắn mấy lời có gắn dao gâm, Vương gia hắn phải cẩn thận một chút mới được.
“Vào nhà uống trà đi, đừng đứng ngây ngốc ở ngoài này nữa, Linh Lung, mau châm trà mời Vương gia.” Ninh Băng xoay người đã vào nhà, nói thật ra đúng là hắn đối với Trúc Dạ Tuần cũng nên có một chút khách khí, bởi vì dù sao người ta cũng là Vương gia a, đến nơi này của hắn, cũng phải lịch sự tiếp đón chứ.
“Thật không có việc gì sao?” Trúc Dạ Ttuần không để ý tới thái độ của Ninh Băng, hắn đã quen rồi, chỉ là quan tâm người này tại sao lại đột nhiên khóc lớn như vậy, không phải là hắn chưa từng thấy người khác khóc, nhưng hắn cũng chẳng có khẩn trương, luống cuống như vừa nãy. Thấy Ninh Băng nước mắt giọt ngắn giọt dài mà hắn rối loạn cả lên, không đề ra được bất cứ chủ ý nào.
“Ngươi nghe ta nói đây Trúc Dạ Tuần, chuyện vừa rồi không được cùng người khác nói, về sau cũng không được lấy chuyện này mà chê cười ta, nếu không, tuyệt giao.” Ninh Băng vừa tiến ốc liền uy hiếp người đang theo vào phía sau.
“U, lúc này mới biết đại nam nhân mà thút tha thút thít rơi nước mắt là dọa người rồi a?” Trúc Dạ Tuần bắt lấy cơ hội, căn bản không để ý tới lời uy hiếp của Ninh Băng.
“Ngươi, ngươi còn khi dễ ta, ngươi,……” Nói xong liền cong đôi môi lên, lại triển khai tư thế chuẩn bị rơi nước mắt.
“Má ơi, còn nữa sao? Hảo hảo hảo, ngươi nói cái gì thì cứ làm cái đó đi, như thế nào lại giống một cô nương thế hả? Ngươi đừng lấy cái này làm vũ khí công kích ta a.” Trúc Dạ Tuần sắp điên rồi, người này cư nhiên chỉ mới bĩu môi một cái là lại muốn khóc, vẫn là không phải nam nhân a, hay hôm nay hắn bị trúng tà nên mới thế.
“Tính ngươi biết thức thời đó, hừ!” Ninh Băng lại một lần nữa thắng thế.
“Ngươi, quên đi, lười cùng ngươi so đo.” Trúc Dạ Tuần không thèm cãi với người nào đó thần kinh có vấn đề a.
“Vậy thì dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vương huynh ta làm cho ngươi ủy khuất sao?” Trúc Dạ Tuần bưng trà Linh Lung vừa châm lên uống, vừa quay sang hỏi chuyện Ninh Năng.
“Ta nhớ nhà.” Ninh Băng nói là nhớ nhà cùng mẹ hắn, nhưng Trúc Dạ Tuần cũng chỉ nghe được có như vậy thôi.
“Nhớ nhà? Này dễ làm, ta đi nói cùng với vương huynh, chuẩn cho ngươi về thăm nhà là được rồi, ta còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng.” Trúc Dạ Tuần nhẹ nhõm thở phào một hơi, chỉ là một việc nhỏ như vậy cũng đáng khóc a, tên này yếu đuối thật.
“Ngươi nói là phủ Thừa Tướng?” Ninh Băng giật mình phản ứng.
“Bằng không thì ở đâu, ngươi có mấy cái nhà?” Trúc Dạ Tuần buồn bực, người này nói chuyện quái dị thật.
“Nhưng ngươi đi nói cùng với vương thượng, liệu có được không?” Trúc Dạ Thanh biết Trúc Dạ Tuần quen biết vớihắn sao?
“Ngươi nghĩ rằng chuyện ta và ngươi, vương huynh cái gì cũng không biết sao? Trong hoàng cung này muốn giấu hắn chuyện gì cũng không dễ dàng, hắn đã sớm biết chúng ta quen biết, còn biết ta vụng trộm mang ngươi xuất cung, đã sớm cảnh cáo ta, không được một mình mang ngươi xuất cung lần nữa.
Vương huynh ta thật sự rất đáng sợ, ta từ nhỏ đã rất sợ hắn, nếu ta không có mẫu hậu làm chỗ dựa, ta nào dám dính vào a. Bất quá hắn đã cảnh cáo ta, nếu ta còn muốn mang ngươi đi ra ngoài, nhất định phải được hắn đồng ý mới được, nếu không, hắn phát hỏa, ta cũng không yên thân đâu.” Trúc Dạ Tuần một hơi đem huynh trưởng chính mình nói cứ như hung thần ác sát.
“Như vậy a, vậy được rồi, ngươi đi nói cùng với hắn, ta chờ tin tức của ngươi.” Ninh Băng cũng muốn đi phủ Thừa Tướng một chuyến xem thế nào, có thể hiểu biết một chút thân thế của mình tại thế giới này cũng tốt.
“Hiện tại phải đi liền sao?” Có cần phải gấp như thế không chứ.
“Bằng không thì bao giờ? Ngươi còn tưởng cái gì a, nhanh đi nhanh đi, ta hôm nay muốn về ngay, ai nha, ngươi đừng thất thần nữa, nhanh lên a.” Ninh Băng lớn tiếng thúc giục rồi đẩy Trúc Dạ Tuần ra cửa.
“Trong Minh Nguyệt quốc này, chỉ có mình ngươi không xem trọng bổn vương a, bao nhiêu người thấy bổn vương đều bị dọa đến run rẩy cả lên, vậy mà khi đến nơi này của ngươi, ta thành chân chạy việc, phu khuân vác, rồi cả nông phu, dù sao cũng không ai trong viện này xem ta là Vương gia. Có trời mới biết ta vì cái gì cam nguyện bị ngươi chà đạp.” Bị Ninh Năng đẩy ra ngoài cửa, Trúc Dạ Tuần nhỏ giọng thở dài, nhún nhún vai một cái, liền đi tìm vương huynh của hắn.
Nói thật, nếu không phải vì tiểu tử Ninh Băng kia, hắn thật không muốn chính thức đi gặp vương huynh hắn như vậy đâu, kỳ thật vương huynh đối hắn vẫn thật khoan dung, hắn không muốn để ý đến chuyện triều chính, vương huynh cũng không ép hắn, cho nên hiện tại hắn chính là một Vương gia thật nhàn tản, ngày qua ngày rất đỗi thư thái.
Thế nhưng cũng không biết vì cái gì, hắn vẫn có điểm e ngại vương huynh.
“Vương thượng, Tuần Vương gia cầu kiến.” Lí Đại Quý thấp giọng bẩm báo với người đang chuyên tâm xử lý tấu chương.
“Cho hắn vào.” Người nọ tiếp tục vội vàng, đầu cũng không nâng.
“Tuần khấu kiến vương huynh.” Trúc Dạ Tuần hành lễ theo quy củ.
“Miễn, hôm nay nghĩ như thế nào lại đến nơi này tìm ta? Là muốn giúp vương huynh ta chia sẻ việc triều chính sao?” Trúc Dạ Thanh liếc mắt huynh đệ nhà mình.
“Hắc hắc, vương huynh, ngài đừng dọa ta, vương đệ ta không có khả năng quản đến mấy cái việc chính sự này đâu.” Trúc Dạ Tuần gãi gãi đầu lên tiếng, hắn đối với những việc này không có hứng thú.
“Biết ngươi không có lòng tốt như vậy, nói đi, chuyện gì?”
“Ta muốn mang Ninh Băng hồi phủ Thừa Tướng một chuyến, hắn tiến cung cũng mấy ngày nay, nhớ nhà.” Trúc Dạ Tuần nói thẳng mục đích đến đây.
“Ngươi đúng thật là lo lắng cho hắn chu đáo quá a.” Trúc Dạ Thanh không có trả lời vào vấn đề.
“Là hắn chính mình nói nhớ nhà, ta cũng chính là chân chạy việc đến xin chỉ thị của ngài thôi, không phải ngài đã nói ta không được một mình dẫn hắn xuất cung sao?” Trúc Dạ Tuần trả lời một cách lưu loát.
“Đường đường Vương gia cũng thay người khác chạy việc? Ngạc nhiên, không có nghe nói ngươi lại thiện lương như vậy a?” Đệ đệ này của hắn tâm cao khí ngạo, lại là Vương gia, có tiếng khó thân cận, hôm nay cư nhiên lại trở thành chân chạy việc cho Ninh Băng.
“Cũng không phải, chính là cảm thấy cùng hắn nói chuyện rất hợp, nên mới giúp chiếu cố hắn mà thôi.” Trúc Dạ Tuần cảm thấy sắc mặt vương huynh hắn hình như không được thoải mái lắm.
“Vậy thì dẫn hắn trở về thăm nhà một chuyến đi, được rồi, ta còn có việc, ngươi liền lui ra đi.” Trúc Dạ Thanh đáp ứng rõ ràng.
“Vậy Tuần trước hết lui xuống.” Trúc Dạ Tuần nhanh chân chạy lấy người, cảm thấy vừa rồi không khí dường như có điểm xuống thấp.
“Lí Đại Quý, Tuần Vương gia cùng Ninh Băng quan hệ tốt lắm?” Trúc Dạ Thanh nhìn lão nô bộc thân tín hỏi.
“Nghe nói là không sai, Tuần Vương gia thường xuyên đi Lan Tâm Uyển.” Lí Đại Quý chi tiết trả lời.
Trúc Dạ Thanh không lên tiếng, tiếp tục vùi đầu chính sự.
“Ninh Băng, đâu rồi, ta khi nào thì đi a, muốn trước thông tri một chút cho trong nhà biết hay không?” Trúc Dạ Tuần lớn giọng hô đi vào Lan Tâm Uyển.
“Cái miệng của ngươi lúc nào cũng như cái loa, còn đâu phong thái Vương gia a.” Ninh Băng ra tiếng khinh bỉ.
“Ngươi còn biết ta là Vương gia? Ta thật cảm động a, được rồi, đừng cằn nhằn nữa, không phải nói nhớ nhà sao, khi nào thì đi?”
“Hiện tại đi liền đi.” Ninh Băng vừa nói vừa kêu Linh Lung đi ra.
“Hai người các ngươi đi chuẩn bị một chút, ta cùng Ninh Băng công tử muốn xuất cung.” Trúc Dạ Tuần đột nhiên phụng phịu đối với phía sau không khí nói.
“Cùng ai nói chuyện?” Ninh Băng buồn bực.
“Đừng quên ta là Vương gia, ta cũng có tùy tùng bảo hộ a, tại ngươi nhìn không thấy mà thôi.” Trúc Dạ Tuần khoe khoang.
“Nhìn không thấy? Họ ẩn thân à?” Ninh Băng tò mò, chẳng lẽ là Ninja, hay là biết tàng hình?
“Ai nha, dù sao thì, bọn họ chỉ âm thầm bảo hộ an toàn của ta, bình thường là không hiện ra, bất quá bọn họ thủy chung là ở chung quanh ta, nói trắng ra, chính là ẩn nấp rồi.” Trúc Dạ Tuần đơn giản giải thích.
“Vậy ngươi nói như vậy bọn họ sẽ nghe thấy à?” Không thấy hắn nói chuyện nhiều lời cùng lớn tiếng lắm a, mấy hộ vệ kia nghe thấy thật sao?
“Ai nha, nhất thời có nói ngươi cũng không rõ, để có dịp nói sau, chúng ta đi thôi.” Trúc Dạ Tuần không biết giải thích như thế nào, hắn vừa mới dùng là ngàn dặm truyền âm.
“Vương gia, công tử, chúng ta đi ngay sao?” Linh Lung xuất hiện thật đúng lúc, thành công dời đi sự chú ý của Ninh Băng.
“Đi, đi liền.” Trúc Dạ Tuần nhanh miệng trả lời, đi phía trước, hắn cũng không ngại làm người dẫn đường đâu a.
Phủ Thừa Tướng không lớn giống như hoàng cung, nhưng cũng rất đỗi nguy nga tráng lệ.
“Ai nha, Tuần Vương gia đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, thỉnh Vương gia thứ tội.” Thừa tướng Ninh Trí Viễn vẻ mặt tươi cười cùng Trúc Dạ Tuần hàn huyên, căn bản là không để ý tới tôn nhi nhà mình.
“Thừa tướng khách khí, ta đây là không thỉnh không đến, Thừa tướng không cần để ý a.” Trúc Dạ Tuần cũng khách sáo.
“Băng nhi, như thế nào trở về cũng không thông tri trước trong nhà một tiếng? Vương gia giá lâm, chậm trễ nghênh đón thật không tốt chút nào.” Câu nói đầu tiên là đã đổ lỗi cho Ninh Băng rồi.
“Vương gia, mời ngài dùng trà.” Biến sắc mặt như trở bàn tay, lại là vẻ mặt tươi cười.
Ninh Băng vốn nghĩ chính mình là tôn tử của Thừa tướng, địa vị hẳn là cũng không thấp, nhưng từ khi tiến vào cửa, từ Thừa tướng Ninh Trí Viễn, cho đến gia nô phủ Thừa Tướng, nhìn thái độ bọn họ đối với hắn, hắn hiểu được, tại cái nhà này, địa vị của hắn hẳn là không có người để ý tới.
Hắn còn không biết vì cái gì bị đưa vào cung, nhưng rõ ràng, hắn không được vương thượng sủng ái, tự nhiên người trong nhà cũng liền đối hắn không được hoà nhã.
Ninh Băng cũng không để ý tới làm gì, vì những người này quả thật cũng không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là muốn biết tình hình thực tế mà thôi, giống như một chuyến đi dạo thưởng thức cảnh sắc trong phủ.
Trúc Dạ Tuần thấy Ninh Băng không được coi trọng thì thật mất hứng, người nhà như vậy, mà làm mất đi của Ninh Băng bao nhiêu nước mắt, đáng giá sao. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ hắn cũng không lên tiếng hay biểu lộ bất mãn ra mặt, dù sao tại đây hắn cũng không giúp được Ninh Băng cái gì.
Ở Ninh phủ ngồi một hồi, nhìn Ninh Trí Viễn giả giả cười, Trúc Dạ Tuần chịu không nổi, đứng dậy cáo từ.
“Thừa tướng, bổn vương trước hết cáo từ, công tử đã muốn an toàn trở về, nhiệm vụ của bổn vương cũng hoàn thành. Ninh Băng, chừng nào ngươi muốn hồi cung thì phái người thông báo ta một tiếng, ta lại đến đón ngươi, dù sao vương huynh cũng rất quan tâm an toàn của ngươi.” Trúc Dạ Tuần cố ý nói ra vương huynh đối Ninh Băng quan tâm, là cho cái lão gia tử bên cạnh kia nghe, dù sao Ninh Băng cũng là người của vương huynh, bọn họ hẳn là cũng sẽ không quá phận đi.
Ninh Băng nghe ra Trúc Dạ Tuần là ý tại ngôn ngoại
(ý ở ngoài lời), trong lòng cảm kích cùng hắn nói lời tạm biệt.
Trúc Dạ Tuần vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Ninh Trí Viễn cũng không còn.
“Băng nhi, đến thư phòng của ta.” Lão gia tử biểu tình ngưng trọng đi trước.
Ninh Băng cảm thấy hồi hộp vô cùng, lão Thừa tướng này hình như là có việc trọng yếu gì đó muốn nói, cho nên mới có sắc mặt như vậy.
Xem ra lúc này đây đến phủ Thừa Tướng, hẳn là sẽ không đến chơi rồi về, tổ tôn hai người còn phải một phen tâm sự nên hướng thư phòng mà đi đến.