Vô Định Trường An

Chương 49


Tuy nói Kinh Triệu Doãn chỉ là muốn làm cho có lệ nhưng không biết làm sao mà không ngừng có chứng cứ đưa tới, tất cả mũi giáo đều chỉ về Lục Bỉnh Văn,phủ Kinh Triệu Doãn dù sao cũng là quan phủ địa phương, luôn có bách tính nhìn vào trong lúc nhất thời Kinh Triệu Doãn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, sầu não đến đầu có thêm mấy sợi tóc bạc.
"Đại nhân, hay là đem hết thảy những chứng cứ này chép lại một lần đưa đi phủ Thừa tướng? Ngài cũng thực sự là không có cách nào khác, nói không chừng Thừa tướng đại nhân còn có biện pháp hay?"
"Ai, cũng chỉ có thể như vậy, ngươi đi làm liền đi." Kinh Triệu Doãn ảo não thở dài, xoa xoa mặt, vung vung tay để hắn lui ra.
Buổi chiều trong thư phòng phủ Thừa tướng, Lục Tuấn Đức ngồi thẳng lưng một tay chăm chú cầm một tờ chứng cứ,nắm chặt đến đầu ngón tay trắng cả đi.

Hắn sắc mặt tái xanh, đem tờ giấy chứng cứ đập xuống bàn, Lục Bỉnh Văn đang đứng một bên cả kinh đến cả người run lên, đem đầu cúi xuống càng thấp hơn,chợt nghe thấy hắn giận dữ cười, nói: "A! Nguyên lai còn có người ở sau lưng nhìn chằm chằm vào bản tướng đây! Đúng là bản tướng bất cẩn rồi! Đại Tấn này triều đường an ổn lâu như vậy, có người không kiềm chế nổi a! Bản tướng ngược lại muốn xem xem, là hắn ma cao một thước hay vẫn là bản tướng cao một trượng!"
Lục Tuấn Đức dứt lời, đem tờ chứng cứ kia xé tan thành từng mảnh tiện tay ném đi,từng mảnh giấy trắng giống như tuyết đang dồn dập mà rơi, bay múa đầy trời.

Chỉ nghe hắn lạnh lùng phân phó nói: "Đi nói cho Kinh Triệu Doãn, cũng gần đến tuổi nghỉ ngơi rồi không cần quá vất vả, việc quan hệ đến mệnh quan triều đình, vẫn là nộp lên Hình bộ ổn thỏa đi!"
"Vâng, lão gia." Quản gia theo tiếng liền lui ra, Lục Tuấn Đức thấy Lục Bỉnh Văn đứng một bên nơm nớp lo sợ đang định phát hỏa,nhưng vẫn nhịn xuống, kiềm nén giận dữ nói: "Xuống!"
"Phụ thân, nhi tử.

.

." Lục Bỉnh Văn không dám thở mạnh, sợ hãi không ngớt ngay cả giọng nói cũng mang theo run rẩy, nơm nớp lo sợ mở miệng.
"Hoảng cái gì! Vi phụ là Thừa tướng đương triều, còn sợ những việc này sao? ! Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi đi! Có vi phụ ở đây xem ai dám động đến ngươi! Ở chỗ này hoang mang cũng thì thôi đi nhưng ở bên ngoài không thể như thế này!"
"Dạ, Dạ, nhi tử xin nghe phụ thân giáo huấn.

.

." Lục Bỉnh Văn miễn cưỡng đè nỗi sợ kia xuống, cung kính thi lễ một cái lùi ra.trên đường trở về phòng hắn rủ xuống đầu,nào còn có dáng dấp của một công tử văn nhã như ngày thường ? Mấy ngày nay tuyết lúc rơi lúc ngưng, giờ khắc này khung cảnh một mảnh yên tĩnh chỉ có ánh sáng của vài ngọn đèn, mờ nhạt u ám.


Lục Bỉnh Văn cho gã sai vặt cầm đèn lui xuống một mình hướng về trong đình viện đi đến, tùy ý tuyết rơi ở trên người, Lúc này khí lạnh thổi vào người cũng không sánh bằng cái lạnh trong lòng.

Hắn lúc này hối hận không ngớt, ngày đó ra tay nặng như vậy cũng là do giữa ban ngày thấy được dáng vẻ của Tiêu Vô Định cùng Công chúa điện hạ kia làm cho tức giận lại say rượu thêm nữa, mới không cẩn thận dẫn đến cái chết của Đồng nhi.

Đều do tên Tiêu Vô Định! Nghĩ đến đây, Lục Bỉnh Văn oán hận xiết chặt nắm đấm,hắn đập cái bàn đá ở trong viện ầm ầm.

Ngày ấy tỷ thí võ thuật vốn cho là hắn bị thương tay phải sẽ không thể đấu tiếp nhưng thật không ngờ hắn lại vẫn có thể sử dụng kiếm bằng tay trái, đã thế còn dùng kiếm Ung Ninh Công chúa ban tặng! Kết cục ngày ấy hắn ngoại bào tả tơi, chỉ miễn cưỡng che chắn ở trên người, quả thực vô cùng nhục nhã!
"Tiêu Vô Định!Lục Bỉnh Văn ta thề với trời,ta cùng ngươi từ nay không đội trời chung, không chết không ngừng!"
Bên trong Lãm Nguyệt Lâu, một nam tử ăn mặc không tầm thường,di chuyển ngón cái trên chiếc nhẫn ngọc, hơi có chút không kiên nhẫn, nói: "Aiz..

Mã Tam gia, ta là khách hàng quen thuộc, nói bao nhiêu lần rồi tại sao không thể dàn xếp? Uyển Nương này có lai lịch gì hay sao? Ta như thế này còn sợ ta đem người lừa hay sao?"
Mã Tam trong lòng cũng có chút ảo não, chỉ là người này xác thực là khách hàng quen, ra tay cũng rất hào phóng, đã nhiều lần nói muốn mang Uyển Nương chuộc ra ngoài nhưng hắn đều từ chối, bây giờ cự tuyệt nữa thì có chút không có tình người, lại nghĩ đến sự tình Uyển Nương đã qua lâu như vậy, chắc cũng không có chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là cười làm lành nói: "ai zô, nhìn ngài nói kìa, người nào không biết gia nghiệp nhà Lý gia a? Ta làm sao sẽ sợ ngài bắt cóc Uyển Nương đây chứ, chỉ là tình huống của Uyển Nương hiện tại có chút đặc thù, chủ tử nhà ta đã phân phó phải chú ý một chút, nhưng nếu ngài đã nói như vậy.

.

.

Ta sao có thể không cho ngài mặt mũi được? Đêm nay ngài tới dẫn nàng đi, sáng mai ta lại phái người đi quý phủ của ngài đón nàng, được không?"
"Này còn tạm được, Mã Tam aa, chúng ta chuyện gì cũng từ từ mà! Cũng không phiền phức ngươi tới đón nàng, sáng sớm ngày mai ta liền đem người trả lại!" Nam tử kia cười ha ha, kéo Uyển Nương đang ở một bên ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu liền nhanh chóng lên cỗ kiệu hướng về thành đông đi.

Chỉ là cỗ kiệu kia đã đến thành đông nhưng không phải tiến vào Lý phủ, mà là tiến vào cửa sau của Ôn phủ .
Ở của sau Ôn phủ lúc này, Tiêu Vô Định Chu Cẩm Hà Ôn Nguyên đều đang chờ, Vương Hấp Nhạc càng căng thẳng đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn ra cửa.


Cỗ kiệu vừa tiến vài liền thấy một nữ nhân từ bên trong kiệu chậm rãi đi ra, ánh mắt hắn thoáng chốc đỏ lên, vồ tới ôm lấy eo của nàng, hô: "Nương!"
Uyển Nương bị động tác bất thình lình của hắn làm cho hết hồn, Lý gia vẫn chưa nói cho nàng biết chuyện gì, nàng vẫn cho là sẽ đi Lý phủ, không nghĩ tới.

.

.

Uyển Nương viền mắt chứa đầy lệ, chăm chú ôm nhi tử của mình khóc không thành tiếng.

Mọi người đứng ở một bên thấy tình cảnh ấy cũng thổn thức không ngớt.
Mẫu thân của Vương Hấp Nhạc tên Uyển Nương, ở Lãm Nguyệt Lâu vẫn dùng danh tự này.

Uyển Nương năm đó cũng là tiểu thư quan gia nhưng tiền triều rung chuyển Mạt Đế ngu ngốc,phụ mẫu của nàng đều bị xử tử,hai mẹ con nàng may mắn được phụ thân Vương Hấp Nhạc cứu,hắn là một người đàng hoàng trong nhà mở cửa hàng bánh bao, Uyển Nương không có gì báo đáp chỉ có lấy thân báo đáp, vốn tưởng rằng tháng ngày có thể như thế bình thản mà sống, nhưng không ngờ lại tai bay vạ gió.

.

.

Ngày ấy gặp Viêm Thập Tam, nghe nàng nói nhi tử của mình không những không chết mà còn đi theo Trấn Bắc Tướng quân học được không ít bản lĩnh, không khỏi mừng đến phát khóc.
Uyển Nương ở Lãm Nguyệt Lâu tuy không tính nhân vật trọng yếu gì, có thể là do nháo một hồi kia lại can hệ cùng Trấn Bắc Tướng quân nên phải cẩn thận chút, lại nói nàng có thể ra Lãm Nguyệt Lâu thì dù là khách quen muốn mang nàng đi ra ngoài cũng phí không ít công sức, lâu dần liền cũng không có người nào có tâm tư này nữa.
Vương Hấp Nhạc trải qua sự kiện kia tất nhiên không thể nghênh ngang trở lại Lãm Nguyệt Lâu, bằng không Uyển Nương tất nhiên sẽ bị giam dữ, Tiêu Vô Định bây giờ ở kinh thành nổi danh như vậy cũng không thích hợp đi những nơi như vậy.


Mấy người nghĩ tới nghĩ lui quyết định vẫn là đem Uyển Nương mang ra ngoài là ổn thỏa nhất, thế là liền có chuyện này.
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Hoàn Tử, mang nương ngươi đi theo Thần nhi đi, chúng ta ở thư phòng chờ." Ôn Nguyên để Thần nhi mang theo hai mẹ con đi ,nàng từ sớm đã chuẩn bị một gian phòng, Tiêu Vô Định tiến lên trước mặt vị Lý gia kia, nói: "Lần này làm phiền Lý gia rồi, coi như Tiêu Vô Định ta nợ một ân tình của ngươi."
Hắn vội đáp lễ nói: "Tiêu Tướng quân khách khí, ta cùng Uyển Nương có quen biết,chỉ giúp chút việc nhỏ ấy có đáng là gì, sao có thể để ngài nợ ân tình? Ta về phủ trước, cỗ kiệu này liền giữ lại, sáng mai ta lại đưa nàng trở về.

Sau này còn cần Lý mỗ hỗ trợ, ngài cứ nói một câu."
Tiêu Vô Định tiễn hắn rời đi, cùng Chu Cẩm Hà và Ôn Nguyên đi vào thư phòng.

Việc ngày ấy Ôn Nguyên cũng đã nghe Tiêu Vô Định nói, A Tiêu có thể cứ như thế mặc cho số phận từ bỏ điện hạ nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn sư muội cùng bằng hữu bỏ qua như vậy, mới tiến vào thư phòng nàng giống như là vô tình đem một bức tranh mở ra trên bàn, lại lấy cớ đứng dậy hướng về Chu Cẩm Hà nói: "Điện hạ, ta còn có chút việc phải xử lý, ngài cùng A Tiêu ngồi trước đi."
"Ôn tỷ tỷ tự nhiên." Chu Cẩm Hà mỉm cười nhìn theo nàng ra ngoài, rèm cửa rất nhanh hạ xuống, chặn lại tiếng gió đang gào thét bên ngoài, bên trong lại ấm áp như xuân,lúc này bầu không khì giữa hai người có chút gượng gạo.

Hai người nói chuyện phiếm câu được câu không, Chu Cẩm Hà đứng dậy đi lại trong thư phòng một chút, thưởng thức tranh chữ trên tường, chợt thoáng nhìn thấy bức tranh đang mở trên bàn, rõ ràng là đích nữ nhà Lễ bộ Thượng Thư , chân dung của nàng sao lại ở nơi này của Ôn Nguyên ?
Nàng cầm lấy bức tranh cẩn thận tỉ mỉ nhìn,bên cạnh bức tranh có họ tên gia thế, xác nhận không thể nghi ngờ, đây chính là đích nữ nhà Lễ bộ Thượng Thư .
"Đây là....chân dung đích nữ nhà Lễ bộ Thượng Thư.

.

.

Sao lại ở chỗ Ôn tỷ tỷ ?"
Tiêu Vô Định đang ngồi uống trà, bất thình lình nghe được nàng nói một câu như vậy, suýt chút nữa thì bị sặc,nàng quay đầu sang liền thấy Công chúa đang cầm một bức tranh, cũng không rõ vẻ mặt gì, lại thấy nàng nghiêng đầu đến xem bức tranh khác đặt ở một bên, thầm nghĩ không được, sư tỷ làm sao lại đem bức tranh để ở chỗ này chứ,nàng hơi có chút chột dạ, đáp: "Là bà mối đưa tới.

.

.


Ta không muốn gặp, liền để sư tỷ giúp đỡ tìm người trả lại,có lẽ nàng còn chưa kịp mang đi.

.

."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà ngẩng đầu liếc nàng thả bức tranh trong tay xuống, nàng lại đem những bức tranh khác từng cái mở ra, rõ ràng không có biểu tình gì nhưng Tiêu Vô Định lại cảm thấy chột dạ giống như kẻ trộm bị người khác bắt gặp vậy,nàng chợt nghĩ hình như cửa sổ chưa được đón kín bằng không làm sao bỗng nhiên thấy lành lạnh a.
Công chúa đem những bức tranh kia xem từng cái một, khóe miệng nhấc lên cười nói: "A, Tiêu Tướng quân quả nhiên được yêu thích,trong kinh này có tiểu thư nào nên gả thì đã có hơn nửa chân dung đều đến nơi này của ngươi rồi."
"Điện hạ quá lời.

.

.

mấy vị công tử thắng trong cuộc thi Phò mã sợ là cũng nhận được không ít.

.

."
"A, nói như vậy đến cũng là ta không phải, Tướng quân có coi trọng ai? Không bằng ta thay Tướng quân hướng về phụ hoàng cầu ý chỉ tứ hôn cho ngươi?"
Tiêu Vô Định dở khóc dở cười, nói: "Điện hạ đừng nói vậy a, ta thân phận này sao có thể đón dâu đây, điện hạ đừng làm ta sợ."
Nghe vậy, Công chúa khóe miệng khẽ nhếch, rõ ràng là dáng vẻ hài lòng, lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, là ta mang phiền phức cho Tướng quân rồi, tất nhiên nên để cho ta giải quyết." Nói xong nàng quay đầu hướng về phía Phi Nhi đang đứng một bên chờ nói: "Lát đem những bức tranh này mang về phủ, ngày mai phái người đưa về từng nhà ."
"Nếu vậy, làm phiền điện hạ rồi." Tiêu Vô Định cười làm như cảm kích nói, lúc này mới thấy khí thế Công chúa cuối cùng cũng coi như nhu hòa chút rồi nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Nguyên trở về, vừa vặn thấy tình hình trong phòng nàng kiền làm bộ như bừng tỉnh nói: "Nhìn ta này,ta hai ngày nay bận rộn quá, nhất thời quên tìm người trả lại a."
"Không sao, Ôn tỷ tỷ bận bịu, chút chuyện nhỏ này ta thay Ôn tỷ tỷ làm đi." Chu Cẩm Hà khẽ mỉm cười, đem đống bức tranh kia gấp kỹ xong hướng Phi Nhi liếc mắt ra hiệu, Phi Nhi lập tức hiểu ý tiến lên đem chồng bức tranh ôm lấy, nói: "Điện hạ, ta trước đem những bức tranh này về phủ trước." Dứt lời liền hướng về cửa đi, Công chúa thấy thì thì gật đầu khen ngợi.
Ôn Nguyên đem hình ảnh này nhìn ở trong mắt, hướng Tiêu Vô Định nháy mắt mấy cái làm cho Tiêu Vô Định không ngừng kêu khổ, lúc này thì nàng đã biết là sư tỷ cố ý gây nên, làm cho Công chúa điện hạ không duyên cớ chịu "Kinh hãi" một phen, chỉ là nàng nhìn thấy phản ứng điện hạ thế này,lại làm cho nàng có chút vui mừng, nhất thời cũng không biết nên làm gì với sư tỷ này đây.

Bình Luận (0)
Comment