Tiêu Tướng quân hẹn đi xem hoa đăng sao? Chu Cẩm Hà giả vờ suy nghĩ chốc lát không có biểu hiện nào là sẽ đồng ý.
Tiêu Vô Định thấy nàng có dáng vẻ ấy, biết là nàng đang cười trộm ở trong lòng, mỉm cười hướng nàng nâng chén cười uống cạn rượu.
Dùng qua bữa tối, hai người tản bộ một chút.
Tiêu Vô Định mới lưu luyến không muốn rời mà trở về phủ.
Tiễn Tiêu Vô Định xong, Chu Cẩm Hà theo thường lệ tiến vào thư phòng,nàng muốn đọc sách một chút, nhưng làm thế nào cũng không tĩnh tâm được, Nhất Hiệt Thư nhìn không biết bao lâu, Mặc nhi ở một bên cũng nhìn ra được điện hạ có chút mất tập trung, lặng lẽ hướng về Phi Nhi trừng mắt rồi tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, trước đó vài ngày mới đưa tới mấy bộ đồ mới, ngài vẫn chưa nhìn qua? Bằng không lấy tới xem một chút."
Chu Cẩm Hà vẩy lông mày một cái, đưa tay đặt cuốn sách xuống bàn rồi đảo mắt chăm chú nhìn nàng.
Mặc nhi bị nàng nhìn như vậy liền chột dạ, yên lặng mà cúi thấp đầu.
Một lát sau mới nghe được Chu Cẩm Hà lạnh nhạt nói: "Đem ra đây đi." Dứt lời, nàng liền đứng dậy hướng về phía tẩm điện đi, Mặc nhi vội đáp lại "Vâng" xong liền nhanh chóng cùng Phi Nhi đi lấy xiêm y.
Trên đường, Phi Nhi cười nhìn Mặc nhi,làm nàng bất mãn chu chu mỏ, hừ nói: "Cười cái gì mà cười!"
Phi Nhi trên mặt ý cười càng rõ ràng, nói: "Đoán tâm tư điện hạ như vậy không tốt ? như ngươi đã đoán, điện hạ mấy ngày gần đây bị Hoàng Hậu nương nương trêu ghẹo còn chưa đủ? Ngươi còn vội vàng hướng về bên trên nhìn thấu như vậy ?"
"Hừ, ngươi hiểu nhiều lắm." Mặc nhi khẽ hừ một tiếng,tính khí có chút bất mãn.
Phi Nhi đã quen dáng dấp kia của nàng,đành cười rồi đi theo nàng.
từ Thiên điện cầm xiêm y liền đi về phía tẩm điện chính đi.
Chu Cẩm Hà nhìn một loạt xiêm y trước mắt, thường ngày tuyển y phục nàng lúc nào cũng xem một lần liền chọn được, lần này nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng chỉ vào một bộ màu đỏ bằng gấm Tứ Xuyên nói: "Cái này đi, tiện thể đem đồ trang sức đem ra nhìn một cái."
Mặc nhi Phi Nhi theo lời thu xiêm y lại rồi đem đồ trang sức ra để Chu Cẩm Hà chọn.
Chu Cẩm Hà chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng coi như chọn được đồ trang sức đồng bộ, trong lòng nàng lúc này như hoàn thành được một việc lớn, thở phào nhẹ nhõm mới lên giường đi ngủ.
Ngày mai chính là Nguyên tiêu, Tiêu Vô Định trở về phủ liền ở trong tủ quần áo chọn nửa ngày cuối cùng vẫn chưa chọn được bộ xiêm y nào vừa ý,nàng ngồi ở trên ghế nhìn đến tủ quần áo mà thở dài.
Thôi, ngày mai đi quý phủ của sư tỷ nhìn một cái, mọi năm sư tỷ đều sẽ vì nàng chuẩn bị đồ mới chỉ là mấy ngày nay bận bịu, nàng nghĩ lại đúng là đã lâu không có thấy sư tỷ.
Hôm nay muộn rồi, không thể làm gì khác hơn là sáng sớm ngày mai lại đi tìm sư tỷ.
Nghĩ như thế, Tiêu Vô Định mới thở dài đứng dậy cởϊ áσ khoác lên giường, nằm trên giường nhưng lòng lại không kìm được nghĩ: Điện hạ lúc này đã ngủ chưa nhỉ?
Lúc này bên trong hoàng cung,lúc nãy Thừa Bình Đế chuẩn bị đi ngủ nhưng đột nhiên nhận được cấp báo: "Bệ hạ! Tổng đốc Tây Bắc có tấu gấp! Đột Quyết phát ba vạn binh tấn công biên cảnh Tây Bắc, bây giờ chiếm được hai thành!"
"Cái gì? !" Thừa Bình Đế chấn động, "Tấu chương đâu, đem ra trẫm nhìn một cái!"
"Vâng." Cố Tường Hải vvooji vàng đưa tấu chương, một bên gọi người đốt đèn.
Thừa Bình Đế mở ra tấu chương tinh tế liếc nhìn một lần, lông mày nhíu chặt, nói: "Triệu Đại Tướng quân cùng Binh bộ Thượng Thư ,Hộ bộ Thượng Thư mau chóng vào cung." Nguyên bản còn muốn gọi Lục Tuấn Đức, chỉ là vụ án Lục Bỉnh Văn vẫn còn đang điều tra .Thừa Bình Đế thẳng thắn cho hắn "nghỉ dưỡng", tất cả sự vụ do lục bộ Thượng Thư xử lý.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Vô Định liền đánh ngựa đến Ôn phủ .
"Sư tỷ!"
Ôn Nguyên mới dậy không lâu, còn chưa kịp dùng đồ ăn sáng, liền thấy Tiêu Vô Định hấp tấp từ bên ngoài đi vào, không rõ hỏi: "Làm sao đến sớm như thế ?"
Tiêu Vô Định cười hì hì, hỏi: "Sư tỷ, ngươi năm nay có làm cho ta bộ đồ mới nào không?"
Trời vừa sáng liền lại đây hỏi nàng muốn bộ đồ mới,bộ dạng này của sư muội vẫn là Ôn Nguyên lần đầu tiên thấy , chỉ là nàng ngẫm nghĩ liền biết nguyên nhân, nàng bừng tỉnh, cười hỏi: "Nguyên tiêu này,có hẹn với điện hạ ?"
"Sư tỷ từ trước đến giờ đều thông tuệ a." Tiêu Vô Định có chút thẹn thùng, biến tướng trả lời nàng.
Thấy thế, Ôn Nguyên cười đứng dậy, phỏng chừng sư muội nàng giờ khắc này cũng không có tâm tình dùng đồ ăn sáng.Nếu vậy thì,trước tiên dẫn nàng đi chọn y phục."Đi theo ta, thực sự là đời trước ta nợ ngươi mà."
"Ta biết sư tỷ từ trước đến giờ đối đãi với ta tốt nhất." Tiêu Vô Định được tiện nghi đương nhiên phải ngoan một chút, dẻo mồm nói làm Ôn Nguyên liếc nàng một cái,cũng không cùng nàng tính toán nhiều.
Hai người chọn một hồi lâu,cuối cùng Tiêu Vô Định mới chọn được xiêm y vừa ý, nhìn thiếu niên tuấn tú trong gương đồng thân mang cẩm bào màu đỏ , Tiêu Vô Định rất là hài lòng với y phục của sư tỷ làm ,nàng quyết định ngày mai liền mang cùng cây trâm hổ phách do điện hạ đưa lần trước.
Giải quyết xong đại sự, hai người liền trở về nhà ăn dùng đồ ăn sáng, vẫn chưa ăn được mấy miếng, chợt thấy lão quản gia vội vội vàng vàng đi vào, nói: "Tướng quân! Bệ hạ triệu ngài vào cung gấp!"
"Hả? Có nói là triệu vì chuyện gì không?"
"Hình như là Tây Bắc có quân đánh tới !"
Nghe vậy, Tiêu Vô Định lông mày cau lại, đứng dậy liền hướng về ngoài cửa đi: "Sư tỷ, ta đi trước."
Nàng một đường đánh ngựa rất nhanh liền đã đến hoàng cung, không dám trễ nải rất nhanh tiến vào Tuyên Thất điện, liền thấy Thừa Bình Đế cùng Từ Nguyên Thú, Binh bộ Thượng Thư,hộ bộ Thượng Thư đều đang ở đây.
"Mạt tướng tham kiến bệ hạ."
Thừa Bình Đế vung tay lên, nói: "Ái khanh miễn lễ,ta nhận được cấp báo.
Đột Quyết suất binh tấn công Tây Bắc ta, ngươi đến nhìn tấu chương này đi."
Tiêu Vô Định tiếp nhận tấu chương từ tay Cố Tường Hải tinh tế xem.Mùa đông năm vừa rồi Đột Quyết cũng có đánh cướp thành trì, chỉ có điều đều là cướp giật vật tư mùa đông , triều đình cũng không quá để ý, chỉ là lần này Đột Quyết lại không vừa lòng với mấy cái thành trì, trái lại còn có tâm ý thâm nhập sâu hơn.
"Đột Quyết xưa nay luôn quấy rầy biên cảnh Đại Tấn ta, lần này càng muốn làm trầm trọng thêm, trước kia kiêng kỵ Hung Nô,nhưng bây giờ Hung Nô nguyên khí đại thương chính là thời điểm để Đột Quyết biết uy lực Đại Tấn ta ." Thừa Bình Đế lạnh lùng hừ một tiếng, đối với Tiêu Vô Định nói: "Đại Tướng quân vết thương cũ tái phát không thích hợp dẫn binh, ta thấy khanh hữu dũng vô mưu,nhất định có thể đẩm đương trọng trách, trẫm cho ngươi năm vạn tinh binh đi dẹp bình loạn,trú quân của Tây Bắc cũng nghe ngươi chỉ huy, ý khanh như thế nào?"
"Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh!" Việc quan hệ đến bách tính, Tiêu Vô Định đương nhiên sẽ không chối từ, huống hồ Từ Nguyên Thú có vết thương cũ phát tác, nàng cũng không đành lòng để hắn lĩnh quân, tất nhiên là đáp ứng.
"Được! Trẫm liền chờ ái khanh đắc thắng trở về!" Thừa Bình Đế long tâm vô cùng vui vẻ, phân phó hộ bộ cùng Binh bộ hợp tác, lúc này liền đưa Hổ Phù cho Tiêu Vô Định .
Tuy nói chiến sự khẩn yếu, nhưng hành quân đánh trận dù sao cũng không phải trò đùa, cần chuẩn bị rất nhiều.
Tiêu Vô Định ra khỏi cung liền trực tiếp đến đại doanh của Định Bắc Quân điểm binh, một đám tướng sĩ thấy dáng vẻ Tướng quân nhíu mày liền biết có đại sự, đúng như dự đoán, quả nhiên có chiến sự.
Tiêu Vô Định một bên cùng phó tướng thương lượng, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, phân phó nói: "Đem Vương Hấp Nhạc gọi tới cho ta."
Chỉ chốc lát sau Vương Hấp Nhạc đã đến, tiến đến bên người nàng hỏi: "Tướng quân, ngài tìm ta?"
Tiêu Vô Định sát vào lỗ tai hắn phân phó: "Đi phủ Công chúa chuyển lời cho ta xin lỗi điện hạ ,có chuyện đột nhiên xảy ra, kính xin điện hạ thứ lỗi."
Vương Hấp Nhạc tuy không biết Tướng quân vì sao phải hướng về Công chúa điện hạ xin lỗi, chỉ có điều Tướng quân phân phó, hắn biết là chỉ cần nghe theo, lúc này hắn liền bước nhanh ra doanh trướng, cưỡi ngựa hướng về phía Công chúa phủ phóng đi.
Chuyện lớn như vậy, Chu Cẩm Hà tất nhiên cũng đã nghe bẩm báo .Tiêu Vô Định mới đến quân doanh, liền có người truyền đạt tin tức cho nàng.
"Điện hạ, Đột Quyết đột nhiên xâm lấn, bệ hạ khâm điểm Tiêu Tướng quân xuất chinh, vào lúc này có lẽ đã đi quân doanh điểm binh rồi."
"Cái gì?" Chu Cẩm Hà cả kinh, thả quyển sách trên tay xuống, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Mật thám đem sự tình tinh tế nói một lượt, Chu Cẩm Hà nghe xong, lông mày nhíu thật chặt, một bên lo lắng an nguy bách tính ở bên cảnh Tây Bắc, trong lòng lại có một luồng phiền muộn khó có thể dùng lời diễn tả được.
Không lâu sau, liền nghe được Phi Nhi đến báo: "Điện hạ, Tướng quân phái Hoàn Tử đây."
"Để hắn vào đi." Chu Cẩm Hà vung tay áo một cái rồi lại ngồi trở lại trên ghế.
Vương Hấp Nhạc tiến vào thư phòng, quỳ xuống hành lễ liền đi thẳng vào vấn đề: "Tham kiến điện hạ, điện hạ, Tướng quân nói có chuyện đột nhiên xảy ra, kính xin điện hạ thứ lỗi."
"Ừm, bản cung biết được, ngươi chuyển cáo nàng bảo trọng chính mình, không cần lo ngại."
"Vâng." Vương Hấp Nhạc đáp một tiếng, lui ra lại đi chạy đi quân doanh.
Chu Cẩm Hà ngồi ngay ngắn trên ghế, trong lòng mặc dù có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến đối với Tiêu Vô Định mà nói cũng sẽ không có vấn đề gì.
Tiêu Tướng quân ở quân doanh cũng đã nhiều năm như vậy, chiến dịch to nhỏ không biết đã trải qua bao nhiêu lần, tất nhiên không cần nàng bận tâm nhiều.
Nhưng lời tuy là như vậy, trên chiến trường đao kiếm không có mắt,tính tình nàng lại là đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị thương đi...!Nghĩ đến đây, Chu Cẩm Hà khẽ thở dài, cả người ngả về lưng ghế dựa , chỉ hy vọng nàng có thể nghe lời chút mà bảo trọng chính mình đi.
Còn có,hoa đăng Nguyên tiêu cũng không đi xem được rồi...
Tiêu Vô Định tuy ở Mạc Bắc đã đánh nhiều như vậy , nhưng lần này thống lĩnh năm vạn binh mã vẫn là lần đầu tiên,việc phải chú ý thực sự không ít, chiến sự khẩn cấp nàng cũng không dám trì hoãn,cấp tốc chuẩn bị.Vào đêm Nguyên tiêu,đại doanh Định Bắc Quân cũng không có chút không khí nào,tất cả đều đang sốt sắng chuẩn bị.
Tiêu Vô Định bận bịu cả ngày liền cả cơm nóng cũng không kịp ăn, vào lúc này cuối cùng cũng coi như yên tĩnh một chút, sáng sớm ngày mai liền xuất phát, nàng xoa xoa mi tâm lại vặn vặn vai cứng ngắc, nàng quyết định đi bên ngoài doanh trướng một chút.
Bên ngoài đèn đuốc sáng choang, khắp nơi đều đốt đuốc, các tướng sĩ đều đâu vào đấy làm việc, cảnh tượng này nàng không biết đã thấy bao nhiêu lần.
Giương mắt nhìn lên, trên trời vẫn là mặt trăng trước sau như một, bên trên núi cao ở xa xa kia dày đặc tuyết đọng được ánh trăng làm nổi bật lên, nhưng khắp nơi hoàn toàn là một màu trắng xoá khiến người ta chỉ cảm thấy ưu sầu,lạnh lẽo.
Hôm nay là Nguyên tiêu,là thời gian cùng thân nhân ,bằng hữu ,người yêu gặp nhau, nhưng hôm nay bọn họ lại phải xuất phát.
Không thiếu tướng sĩ ngẩng đầu ngắm nhìn trăng rồi lại cúi đầu mà thở dài, tiếp tục bắt tay vào việc.
Mới hồi kinh không tới một năm, liền lại phải rời khỏi rồi.
Trăng đã lên trên đầu cành liễu,hẹn người sau hoàng hôn nhưng bây giờ trăng đã lên liễu đầu cành, nàng lại ở chỗ này bỏ qua hẹn ước cùng giai nhân.
Tiêu Vô Định nhìn trên kinh thành rực rỡ khói hoa tỏa ra, ánh mắt âm trầm.
Lại một lần nữa xa nhau, làm sao ngay cả lời từ biệt cũng không tự mình nói ra khỏi miệng đây.
Lúc này ở trong Công chúa phủ, Chu Cẩm Hà tiến cung bồi Thừa Bình Đế Nhan Hậu dùng bữa tối liền trở về phủ, nguyên bản nên thu thập y phục một phen để cùng Tiêu Vô Định đi ngắm hoa đăng, bây giờ nàng lại ngồi một mình ở trong viện, ngẩng đầu nhìn một vầng trăng kia , làm thế nào cũng không có chút hứng thú nào .Sang sớm ngày mai Đại quân sẽ xuất phát,mình không đi đưa nàng sao?
Tiêu Vô Định nhìn về hướng kinh thành một hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên kiên định, xoay người hồi doanh trướng cầm khăn quàng, mặt nạ cùng găng tay liền phân phó nói: "Chuẩn bị ngựa!"
Một bên lão Tề như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hỏi: "A..
Tướng quân ngài đây là muốn đi chỗ nào?"
Tiêu Vô Định cũng không quay đầu lại, vươn mình lên ngựa, nhàn nhạt phân phó: "Vào thành, ngươi chú ý một chút." Dứt lời liền đánh ngựa chạy ra bên ngoài quân doanh làm cho lão Tề càng là không rõ, bận bịu hô theo sau: "Cửa thành đã sớm đóng, ngài làm sao đi vào a? !"
-----------------------------------------------------------------
nhanh nhanh đi yêu thương nhau tí đi...haha