Vô Định Trường An

Chương 73


Bên trong thành Cam Châu ,xung quanh có các binh sĩ Đột Quyết thân mặc hồ phục phối loan đao đang đi tuần tra , trong thành vô cùng hoang lương, sau khi Đột Quyết đánh phá thành liền đi vào trong thành đem của cải cướp hết sạch, nếu không phải Cảnh Minh vẫn còn chút lương tâm mà mang theo bách tính lui đi thì sợ là trong thành này tuyết đọng sẽ không còn trắng tinh như vậy.Đại sảnh phủ nha của Châu phủ,vừa vào cửa liền có thể thấy một lá cờ treo lơ lửng trên vách tường thành, tuy là buổi tối nhưng chung quanh đốt nến nên trong đại sảnh lúc này không khác nào ban ngày.

Một đám hán tử thân mang hồ phục ,ở giữa có một tướng lĩnh thân cao lớn, mặc khôi giáp cùng với một nữ tử xinh đẹp nhìn chỉ mới khoảng 14 nhưng đã trổ mã rất quyến rũ mê người, mắt như Lưu Ly hai con ngươi như hồ nước, nhưng lại không giống với các tiểu thư khuê tú của Trung Nguyên , nhất cử nhất động đều phong tình vạn chủng, hoàn toàn không giống thiếu nữ 14 tuổi.

Trên bàn dài bày địa đồ ba châu, một đám người vây quanh ở bốn phía bàn dài ,dẫn đầu là một nam tử tóc hoa râm, vóc người khôi ngô khí độ bất phàm, nhìn trang phục hoa lệ liền có thể biết đây chính là Khả Hãn Đạt Mạn của Đột Quyết .
"Khả Hãn, Tiêu Vô Định của Đại Tấn đã chạy tới Lương Châu, có lẽ trận chiến sẽ không thuận lợi.

.

."
"Sợ cái gì! Đại quân Đột Quyết ta mỗi người có thể lấy một địch một trăm,những người Hán vô dụng kia tính là gì? ! Còn không phải là bị ta đánh tè ra quần sao?"
Nghe vậy,một nam tử thân mặc áo giáp người Hán đứng một bên sắc mặt cứng đờ nhưng lại không có cách phản bác, nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Nếu như không có hắn Đột Quyết làm sao có thể đoạt được Cam Châu dễ dàng như thế? ! Nhưng lúc này phản bác khác nào làm nhục mình.

Chết còn muốn lập thờ, nếu đã b án nước còn vì những chuyện này tranh cãi làm gì? Thấy hắn không phản bác,nam tử mới vừa nói kia xem thường liếc nhìn hắn một cái, trào phúng nói: "Chỉ là lần này còn nhờ vào Du Tướng quân, bằng không đại quân Đột Quyết ta cũng sẽ không thuận lợi như thế, ha ha ha ha ha ha!"
Nữ tử duy nhất đang đứng một bên thấy Du Văn Chiêu sắc mặt càng khó coi, khóe miệng khẽ nhếch quay đầu nhìn nam tử kia, ôn nhu nói: "Nhị ca."
Nam tử kia sắc mặt cứng đờ, lúc này liền ngưng cười, nói: "A, ta đi bên ngoài nhìn một chút." Nói xong cũng không chờ phụ hãn hắn lên tiếng,tự túc lùi ra, cho đến khi ra ngoài đại sảnh mới thở dài.

Đừng nhìn muội muội này của hắn có một bộ dạng cười hì hì mà vui mừng,nàng càng cười thì trong lòng ý nghĩ xấu càng nhiều, quả thực chính là.

.

.


Con hổ nhỏ như trong miệng người Hán! Huống hồ phụ hãn còn rất che chở nàng, toàn bộ Đột Quyết không được trêu chọc thứ nhất chính là Khả Hãn, thứ hai chính là nàng.

Coi như hắn là Vương tử nhưng cũng không thể không nhường nàng ba phần.
Thấy hắn đi ra ngoài, A Sử Na Cát Nhi hướng Du Văn Chiêu khẽ mỉm cười nhẹ nháy mắt một cái, người phía sau lúc này liền thu vẻ tức giận, mặt vẫn cứ hồng chỉ là bởi vì ngượng ngùng liền lập tức cúi đầu.

Thấy thế, nàng hài lòng ngoắc ngoắc khóe miệng, quay đầu đối với Khả Hãn nói: "Phụ hãn, nữ nhi có một kế."
Đạt Mạn nghe vậy, sáng mắt lên, nói: "Ồ? Cát Nhi cứ việc nói."
"Chúng ta phái một phần binh sĩ giả bộ tấn công túc châu, tuy sẽ phát binh ứng cứu nhưng lấy tính tình thêm vào sự đa mưu của Tiêu Vô Định, nhất định sẽ "Vây Nguỵ cứu Triệu" phái binh tấn công Cam Châu.

kỳ thực binh chủ lực của chúng vẫn ở trong thành Cam Châu ,chờ hắn đánh tới chúng ta liền để bọn họ có đi mà không có về, trọng thương Định Bắc Quân!"
"Kế hay lắm Công Chúa!" Du Văn Chiêu hưng phấn không thôi, hai mắt tỏa sáng nhìn A Sử Na Cát Nhi, tất cả đều là si mê.
Đạt Mạn Khả Hãn không hiểu lắm đối với Trung Nguyên vì vậy nghe không hiểu nữ nhi của hắn nói cái gì "Vây Nguỵ cứu Triệu", chỉ là nữ nhi này là cứu tinh của Đột Quyết những năm gần đây mỗi kế sách nàng đề ra đều vô cùng hữu hiệu, Đạt Mạn Khả Hãn không chậm trễ chút nào liền phân phó: "Tất cả nghe theo Công chúa phân phó."
"Vâng, Khả Hãn." Cả đám đồng thời hành lễ, A Sử Na Cát Nhi nhìn thấy vậy khóe miệng ý cười càng sâu, cùng Du Văn Chiêu thương lượng một lát sau liền an bài.
Thành Cam Châu dễ thủ khó công,đây vốn là bình phong đầu tiên của Đại Tấn đối với Đột Quyết, lần này nếu không phải là có Du Văn Chiêu làm nội ứng thì Đột Quyết làm sao dễ dàng chiếm thành Cam Châu như thế.

Chỉ là bây giờ bị Đột Quyết đoạt đi lại có Du Văn Chiêu chỉ huy, muốn đoạt lại khó càng thêm khó.

Nếu là muốn cứng rắn đoạt coi như là chuẩn bị kĩ càng thì Định Bắc Quân thương vong sẽ rất nặng nề, bây giờ cùng với Đột Quyết thế lực ngang nhau, mạo hiểm như vậy tất nhiên không phải việc Tiêu Vô Định sẽ làm.

Đến Lương Châu thành mấy ngày nàng vội vàng bố phòng cùng thăm dò địa hình bận bịu đến chân không chạm đất, bên trong gian phòng thường nửa đêm canh ba vẫn còn đèn sáng, nghiên cứu địa hình cùng binh pháp.

Nàng tuy ngoài miệng không nói nhưng Vương Hấp Nhạc có thể thấy được Tướng quân trong lòng đang rất lo lắng, nhưng hắn cũng bó tay hết cách, một bên lại ảo não chính mình đọc sách quá ít, nếu là điện hạ hay là Ôn cô nương hoặc là Lục tiểu thư ở đây nhất định có thể giúp Tướng quân phân ưu aa, nhưng hắn một mực học nghiệp không tinh, không thể làm gì khác hơn là bỏ công sức vào chuẩn bị đồ ăn thật tốt choTướng quân .
Trong đại sảnh phủ nha Lương Châu các tướng lĩnh cùng hai Châu Mục đang tụ tập ở đây, Tiêu Vô Định tiếp nhận chén trà trong tay Vương Hấp Nhạc nhấp một miếng thắm giọng, lúc rời kinh thì môi nàng còn mềm mại,hồng hào mà lúc này đã rạn nứt nổi lên da chết, chỉ là nàng hoàn toàn không rảnh bận tâm, đem chén trà thả xuống nhìn một lượt, mở miệng hỏi: "Các vị có kế sách gì để đoạt lại Cam Châu không?"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau,Cảnh Minh Châu Mục của Cam Châu lời nói ý vị sâu xa: "Chuyện này.


.

.thành Cam Châu dễ thủ khó công,trời giá rét thêm nữa người Đột Quyết lại hung mãnh dị thường, Tướng quân không thể manh động mà tổn thương binh lực a."
Một Tướng sĩ nghe vậy liền nổi giận, vỗ bàn đứng dậy: "Cảnh đại nhân lời ấy nghĩa là sao? ! Định Bắc Quân ta bôn ba ngàn dặm từ kinh thành đến Tây Bắc, chính là thu lại lãnh thổ đã mất, bảo vệ quốc gia! Cảnh đại nhân ngài không mất một sợi tóc mà đến được Lương Châu, liền muốn để chúng ta cũng ở thành Lương Châu này ăn no chờ chết sao? !"
"Lão Lương! Sao lại nói như vậy? !" Lão Tề đứng dậy kéo hắn lại hướng Cảnh Minh bồi tội nói: "Cảnh đại nhân thứ tội, lão Lương từ trước đến giờ tính khí táo bạo, năm trước nương tử mới sinh cho hắn một tiểu tử béo trắng, vốn định có thể nhanh chóng đoạt lại thành đã mất để hồi kinh, không nghĩ lại đụng tới tình huống như vậy nên trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, kính xin đại nhân thứ lỗi."
Cảnh Minh cũng tức giận nhưng nghe lão Tề giải thích cũng không thể phát hỏa , không thể làm gì khác hơn là oán hận vẩy tay áo ngồi ở ngoài cửa, một bộ không cùng tiểu nhân chấp nhặt.
Hai người nói chuyện tuy đều có chút không xuôi tai tuy nhiên đều có lý, bây giờ thế lực ngang nhau, nếu như muốn cứng rắn công thành Định Bắc Quân thương vong tất nhiên không nhỏ, tuy nhiên cũng không thể nói tiêu cực như Cảnh Minh , bằng không chiến sự còn không biết sẽ kéo dài tới năm nào tháng nào.

Tiêu Vô Định nhàn nhạt liếc lão Lương một chút, nói: "Được rồi."
Bị lão Tề lôi kéo thì lão Lương liền biết mình tự tiện không thích hợp, bây giờ bị Tiêu Vô Định lạnh lùng nhìn nhất thời có chút lúng túng, chỉ lo câu tiếp theo của Tướng quân chính là theo quân pháp xử trí, nếu như thế thật mười ngày nửa tháng không thể xuống giường thì đúng là cái được không đủ bù đắp cái mất, hắn vội vàng hướng Cảnh Minh chắp tay nhận lỗi: "Aa, là ta lỗ m ãng, kính xin Cảnh đại nhân thứ tội."
Cảnh Minh vẫn cứ quay mặt sang một bên như không nghe thấy.

Tiêu Vô Định thấy thế liền thở dài, khuyên nhủ: "Cảnh đại nhân, lão Lương cũng là sốt ruột gϊếŧ địch mà thôi."
Nghe nàng nói như vậy, Vương Hoành ở một bên cũng đưa tay kéo kéo ống tay áo Cảnh Minh, hắn lúc này mới nhẹ hừ một tiếng, xoay người lại.
Tiêu Vô Định đứng lên, hai tay chống án bàn quan sát tỉ mỉ qua từng người một , ánh mắt sắc bén giống như gió lạnh bên ngoài, khiến người ta không rét mà run, theo bản năng cúi thấp đầu.

Nàng vẫn chưa quá để ý,chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Đại chiến sắp tới, mong rằng các vị đều chú ý chút.

Đừng để Đột Quyết còn chưa đánh tới mà đã nổi lên nội chiến."
".

.

.


Vâng." Mọi người dồn dập cúi đầu thưa.

Tiêu Vô Định lúc này mới lại lần nữa ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu.mọi người trong Định Bắc Quân đã sớm thành thói quen nhưng một đám quan chức đây là lần đầu thấy Trấn Bắc Tướng quân nghiêm túc nói chuyện như thế, trong lòng đều e sợ, thấy nàng ngồi xuống mới như trút được gánh nặng, không hề nghĩ rằng Tiêu Tướng quân này tuổi còn trẻ đã có khí tràng khϊếp người như vậy, Vương Hoành cùng Cảnh Minh đều từng thấy qua Thừa Bình Đế,lúc này thấy được nàng như vậy cũng không tự chủ được cúi đầu,nghĩ đến sau này sợ là Tướng quân này cũng sẽ không thua Thừa Bình Đế a.

.

.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ chỉ nghe được gió lạnh gào thét cùng tiếng áo giáp va chạm binh khí của các tướng sĩ tuần tra , bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Tiêu Vô Định nghe tiếng ngẩng đầu liền thấy một tướng sĩ vội vàng tới, cách đó không xa hành lễ nói: "Báo! Hồi bẩm Tướng quân! mật thám Cam Châu đến báo, lúc chạng vạng Du Văn Chiêu suất lĩnh ba vạn đại quân Đột Quyết hướng về phía túc châu !"
"Cái gì? !" Nghe vậy, lão Lương vỗ bàn chấn động đi tới hướng Tiêu Vô Định nói: "Tướng quân! Bọn họ đây là muốn đánh lén túc châu? !"
Căn cứ thế cục trước mắt, Tiêu Vô Định có năm vạn đại quân thêm vào các tướng sĩ đóng giữ hai châu cộng lại là tám vạn người.

Đột Quyết có sáu vạn đại quân, hai phe đều cẩn thận làm việc, nàng không dám tùy tiện tấn công Cam Châu thì Đột Quyết cũng khϊếp sợ binh lực của Lương Châu không dám manh động mới phải, làm sao đột nhiên lại lựa chọn tấn công túc châu? Túc châu tuy binh lực yếu kém nhưng lại cùng Cam Châu cách nhau không xa, tuy nhiên không phải nhất thời nửa khắc liền có thể chiếm được, miễn là Lương Châu nhận được tin tức phái binh đi hỗ trợ thì đại quân Đột Quyết lúc đó chính là bị tiền hậu giáp kích khó có thể tự vệ.

.

.
"Tướng quân! Mạt tướng chờ lệnh mang binh đi trợ giúp túc châu, để cho Đột Quyết nếm thử lợi hại của Định Bắc Quân ta !"
Lão Lương mở đầu, các tướng lĩnh còn lại cũng dồn dập nói: "Tướng quân! Mạt tướng cũng đi!"
Chỉ có lão Tề vẫn chưa phụ họa theo trái lại ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, nói: "Bình tĩnh chút, nghe Tướng quân phân phó!"
Tiêu Vô Định nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch hài lòng liếc nhìn hắn, lập tức nghiêng đầu hỏi Vương Hấp Nhạc đứng một bên: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"A?" Bỗng nhiên bị hỏi Vương Hấp Nhạc nhất thời không biết làm sao, không biết sao đề tài đột nhiên liền hướng đến trên người hắn, huống hồ đột nhiên bị các tướng lĩnh cùng các đại nhân nhìn.

.

.

Hắn là một vệ binh nho nhỏ thực sự có chút "Thụ sủng nhược kinh".


Cũng may hắn phản ứng nhanh, rất nhanh liền trấn tĩnh lại, cau mày suy nghĩ sau đáp: "Thuộc hạ cảm thấy.

.

.

Sợ là có trò lừa, Du Văn Chiêu Tướng quân cũng không phải người lỗ m ãng, nghe mấy vị đại nhân nói Công chúa Đột Quyết cũng không phải người vụng về , biết rõ không hạ được túc châu còn phái binh đi sợ là muốn dụ dỗ quân ta để " bọ ngựa bắt ve"."
Lão Tề gật đầu phụ họa nói: "Không tệ, không bằng phái binh tấn công Cam Châu, nếu là "Vây Nguỵ cứu Triệu" ? Đã như thế thì vì để đảm bảo Cam Châu.

Du Văn Chiêu nhất định rời Túc châu quay về, chúng ta còn có thể nhân cơ hội san bằng Đột Quyết."
Nghe vậy, Cảnh Minh cùng Vương Hoành và các quan chức dồn dập phụ họa, nghe được như vậy lão Lương đau đầu, lung tung xoa xoa đầu không nhịn được nói: "lão Lương ta đây nghe không hiểu các ngươi nói cái gì mà "Vây Nguỵ cứu Triệu", Tướng quân, ngươi chỉ cần ra lệnh cho ta là được !"
Nghe vậy, Tiêu Vô Định mỉm cười,vỗ vỗ Vương Hấp Nhạc , nói: "Không tệ, chịu động não là rất tốt chỉ có điều còn chưa đủ, cần suy nghĩ thêm." Dứt lời, nàng quay đầu hướng về án bàn bên cạnh mọi người, nghiêm mặt nói: " nghe lệnh: Lão Lương lão Tề dẫn đầu cùng với tướng lĩnh Dư Nhất Bán suất lĩnh một vạn Định Bắc Quân cùng ba vạn tướng sĩ đóng giữ thành , cho toàn bộ đổi sang áo giáp của Định Bắc Quân hành quân đi Cam châu trong đêm,buổi trưa ngày kế tiếp liền công thành.

Vương đại nhân ,Cảnh đại nhân phân phó trong thành chuẩn bị lương thảo cùng tuần tra, thám báo nhìn kỹ Du Văn Chiêu, có tin tức lập tức đến báo."
"Vâng! Mạt tướng tuân mệnh!" mấy vị tướng lĩnh được điểm tên hành lễ xong liền nhanh chân chạy ra bên ngoài, cách một năm chưa ra chiến trường bây giờ ngược lại có chút nhiệt huyết sôi trào đã lâu không gặp.

Một đám quan chức cũng dồn dập theo tiếng lui ra làm theo điều mình cho là đúng, nguyên bản giờ khắc nên an nhiên ngủ,nhưng thành Lương Châu này lại ánh lửa sáng rực, như mũi tên chực trờ có người động một cái liền bùng nổ.
Trong đại sảnh mọi người đã tản đi chỉ còn Tiêu Vô Định cùng Vương Hấp Nhạc vẫn còn ở đó.

Vương Hấp Nhạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tướng quân , do dự mãi mới mở miệng hỏi: "Tướng quân, ta mới vừa rồi là nói sai sao?"
Nghe vậy, Tiêu Vô Định khóe miệng hơi mỉm, nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ hắn, cười đáp: "Lần đầu ra chiến trường, không tệ.

Cũng không tính là nói sai chỉ là đi chậm vài bước."
"A?" Vương Hấp Nhạc đầu óc mơ hồ, vẻ mặt đau khổ nói: "Tướng quân, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu ta."
Tiêu Vô Định cười ha ha, đứng dậy nói: "Còn có chút thời gian để ngươi suy nghĩ thêm." Dứt lời liền nhanh chân đi ra bên ngoài làm cho trong lòng Vương Hấp Nhạc không khác nào bị mèo cào, nhưng lại không có chỗ để giải được, chỉ có thể tiểu bộ đuổi theo Tướng quân.
Hắn làm sao không có phát hiện, Tướng quân một bụng ý nghĩ xấu đây.
---------------------------------------------------------------
Kế "bọ ngựa bắt ve,chim sẻ rình sau lưng" và "Vây Ngụy Bắt Triệu " đều là kế sách binh lược,các bạn có thể lên google để tham khảo nha.....thông cảm cho editor không thể giải thích thêm!

Bình Luận (0)
Comment