Sáng sớm ngày hôm sau,lúc trời còn tờ mờ sáng liền có cung nhân đến gọi Chu Cẩm Hà dậy.
Chu Cẩm Hà tắm rửa thay y phục ở trước gương đồng trang điểm, lúc này các vị phi tần có địa vị cao cùng Cố Nam Nhứ đều ở bên trong cung nàng.
Nhìn qua gương đồng, có thể thấy Cố Nam Nhứ lòng tràn đầy vui vẻ ở sau lưng nàng, hai người như vậy cũng coi như đối diện, Chu Cẩm Hà đầu không thể động, chỉ nhẹ giơ giơ lên khóe miệng kêu một tiếng: "Bá mẫu."
"Ừ." Cố Nam Nhứ nghe tiếng tiến lên, từ trong tay ma ma tiếp nhận lược thay nàng chải lên mái tóc dài đen như mực, thở dài nói: "Cẩm nhi quả thực lớn rồi."
Lần trước Cố Nam Nhứ thay nàng chải đầu vẫn là ở Trường Sa Vương phủ cùng Trường An ngủ một phòng.
Từ trước đến giờ hai người vẫn chưa đúng giờ hướng đến nàng thỉnh an.Lúc đầu Cố Nam Nhứ còn tưởng là bị bệnh, đi qua nhìn nguyên lai hai tiểu nữ nhi đang ngủ say sưa.
Cố Nam Nhứ thấy buồn cười, chỉ là nghĩ hai người này luôn chăm chỉ, mỗi ngày đi sớm về tối, hiếm thấy ngủ thêm một chút nên cũng không cho người gọi các nàng.
Chờ hai người chậm rãi tỉnh dậy nhìn sắc trời bên ngoài sợ đến giật mình một cá, nhìn lên lại thấy Cố Nam Nhứ ngồi ở đầu giường tựa như cười mà không cười nhìn hai người, còn trêu ghẹo nói: "An nhi,có mỹ nhân trong ngực vui đến quên cả trời đất rồi sao?"
Thấy hai tiểu cô nương mặt đỏ lên, Cố Nam Nhứ cười ha ha, vỗ nhẹ nhẹ các nàng, nói: "Đến đây, mẫu phi chải đầu cho các ngươi ." Hai người lúc này mới đứng lên, sau khi mặc y phục liền ngoan ngoãn ngồi để Cố Nam Nhứ chải đầu.
Loáng một cái đã mười năm.
Chu Cẩm Hà còn nhớ Cố Nam Nhứ còn nói một câu, đáng tiếc lại không thể tự mình vấn tóc cho nữ nhi để đưa nàng xuất giá.
Nhớ đến chuyện cũ, Chu Cẩm Hà hơi run run thông qua gương đồng nhìn Cố Nam Nhứ, không chút nghĩ ngợi nhẹ mỉm cười, ôn nhu nói: "Bá mẫu, hôm nay làm phiền bá mẫu vấn tóc cho ta đi."
Cố Nam Nhứ nghe vậy sững sờ, giương mắt lên vừa vặn đối diện ánh mắt trong suốt lóe sáng của Chu Cẩm Hà trong gương đồng .
Chu Cẩm Hà cùng nàng đối diện, dùng âm thanh chỉ để cho hai người nghe được ôn nhu nói: "Bá mẫu,nếu như ngài nguyện ý, liền để ta thay nàng làm nữ nhi của ngài đi."
Cố Nam Nhứ thoáng chốc đỏ cả vành mắt,người bình thường luôn hờ hững như nàng, giờ khắc này cũng khó kiềm chế, Chu Cẩm Hà chỉ nghĩ là nàng nhớ nhung Trường An thôi, cũng không biết trong lòng Cố Nam Nhứ đều là hổ thẹn.
Bất luận Chu Cẩm Hà cùng người ngoài lá mặt lá trái như thế nào nhưng đối với một nhà của nàng là toàn tâm toàn ý, bây giờ cố nhân rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại không có người nào nói cho nàng biết chân tướng.
Cố Nam Nhứ càng nghĩ trong lòng càng hổ thẹn , vội vã dùng khăn tay lau đi nước mắt, mỉm cười cúi đầu làm bộ nghiêm túc thay nàng vấn tóc , che giấu đi thất thố của mình.
Cố Nam Nhứ thay nàng vấn tóc, Phi Nhi liền quỳ đứng ở trước mặt nàng thay nàng trang điểm.
Chu Cẩm Hà trong ngày thường lúc nào cũng nhẹ nhàng ít khi trang điểm, hiếm thấy cẩn thận trang điểm như vậy,sau khi trang điểm xong các phi tử cũng không nhịn được thán phục: "Điện hạ thực sự là kinh động như thiên nhân!"
Nhan Hậu mang đồ trang sức tới, nàng chậm rãi đứng dậy xoay người đối mặt mọi người, hỉ phục lấy chỉ đỏ câu một bên, làm nổi bật màu da như tuyết của nàng; son đỏ trên môi, cùng hỉ phục hoà lẫn, đỏ tươi ướŧ áŧ.
Nhan Hậu nhìn dáng dấp nữ nhi mình mặc hỉ phục lại không nhịn được lại đỏ cả vành mắt,cảnh tượng dỗ dành nàng ngủ khi còn bé còn rõ ràng trước mắt,vậy mà nữ nhi phải gả đi làm vợ người khác rồi.
"Nương nương, giờ lành đã đến."
Nghe được cung nhân bên ngoài thông báo, Nhan Hậu mới thu hồi cảm khái, nhẹ lau khóe mắt, đưa tay ra đối với Chu Cẩm Hà nói: "Đến đây, cùng mẫu hậu đi gặp phụ hoàng của ngươi."
Tiêu Vô Định cũng thân mang hỉ phục huyền sắc, từ phủ Tướng quân cưỡi Tuyệt Địa mang theo cả đám đến cửa cung liền xuống ngựa đi đến vị trí Hồng An Điện của Thừa Bình Đế.
Thừa Bình Đế ngồi ngay ngắn trên ghế, Tiêu Vô Định ở trước cửa đại điện thoáng dừng lại hít sâu một hơi, mới cất bước tiến lên đến trước mặt Thừa Bình Đế quỳ xuống hành lễ: "Thần tham kiến bệ hạ."
Không giống với thường ngày,lần này Thừa Bình Đế một hồi lâu cũng chưa mở miệng để cho nàng đứng dậy.
Tiêu Vô Định biết là hắn đang hạ mã uy cho nàng để ngày sau không dám bắt nạt Công chúa , nàng liền quy củ quỳ vẫn không nhúc nhích.
Một lúc lâu, Thừa Bình Đế mới mở miệng nói: "Bình thân."
Hắn từ trên long ỷ đứng dậy đi tới trước mặ Tiêu Vô Định , nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới vỗ vỗ vai nàng, hơi dương khóe miệng, nói: "Trẫm liền đem nữ nhi giao cho ngươi, Ung Ninh là hòn ngọc quý trên tay trẫm, ngày sau nếu ngươi dám phụ nàng, trẫm tất nhiên không tha cho ngươi!"
"Xin bệ hạ yên tâm, đời này nếu như thần phụ Công chúa,nhất định lấy cái chết tạ tội." Tiêu Vô Định lại thi lễ một cái, cúi đầu che giấu phức tạp trong mắt.
Thừa Bình Đế đối với Chu Cẩm Hà mà nói xác thực là một người cha tốt, nhưng nàng đây thì sao? Nếu không phải là có hắn âm thầm dung túng, phụ vương nàng sao lại chết thảm như vậy? Nàng như thế nào sẽ phải chịu nhiều khổ cực như vậy, làm sao phải lừa gạt điện hạ lâu như vậy...!đời này nàng đã phụ điện hạ,chờ ngày đại thù được báo, tự nhiên lấy cái chết tạ tội.
Tiêu Vô Định thẳng tắp nhìn chằm chằm phiến đá sáng bóng, trong mắt có phẫn hận, có trào phúng và cũng có hổ thẹn.
"Hoàng Hậu nương nương, Công chúa điện hạ giá đáo!"
Theo âm thanh thông báo lanh lảnh bên ngoài, Nhan Hậu cùng Chu Cẩm Hà tay nắm tay chậm rãi mà tới.
Chu Cẩm Hà tuy che khăn voan, cũng không khó tưởng tượng nàng xinh đẹp cỡ nào.
Tiêu Vô Định nhìn nàng che kín khăn voan chậm rãi hướng nàng đi tới, trong lòng giờ khắc này chỉ còn kích động, bất luận ngày sau ra sao, đoạn thời gian này liền phóng túng trầm luân đi.
Nhan Hậu đem tay Chu Cẩm Hà giao cho Tiêu Vô Định, lập tức đi đến bên người Thừa Bình Đế.
Tiêu Vô Định nắm tay Chu Cẩm Hà cùng hướng về hai người hành lễ cảm tạ công phụ mẫu sinh dưỡng , Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu lại dặn một chút, hai người đáp lại từng cái, cuối cùng Thừa Bình Đế than nhẹ một tiếng, khoát tay một cái nói: "Đi thôi."
"Dạ." Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định đứng dậy lại trịnh trọng hướng về hai người thi lễ một cái, Tiêu Vô Định liền nắm tay Chu Cẩm Hà chậm rãi ra bên ngoài đi.
Bên ngoài sớm đã có một đám chờ đợi, kiệu đã đứng sẵn ở cửa đại điện.
Tiêu Vô Định đỡ Chu Cẩm Hà cùng lên kiệu, từ trước đến giờ Tiêu Tướng quân ở trước mặt người khác luôn nghiêm túc thận trọn g lúc này trên mặt lại không che giấu được ý cười, Công chúa điện hạ tuy nhìn không thấy vẻ mặt của nàng nhưng có cảm giác trong lòng nàng cũng giống như vậy, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ nhàng, theo thói quen nhẹ nhàng ngoắc ngoắc lòng bàn tay Tiêu Tướng quân, sau một khắc liền bị nàng thoáng dùng sức nắm chặt, mười ngón tương khấu.
Kiệu đi đến cửa cung liền thay bằng ngựa xe, Tiêu Tướng quân cũng không chờ cung nhân đến đỡ liền đem Công chúa điện hạ từ trên kiệu ôm lên, cười to vài tiếng hướng về xe ngựa đi.
Chu Cẩm Hà không nghĩ nàng sẽ làm như vậy, còn hơi kinh hãi thì bên tai lại nghe thấy sang sảng cười to , chỉ đành đưa tay ôm lấy cổ nàng, nhẹ giọng trách một câu: "Bướng bỉnh." Nghe được lời này mày kiếm của Tiêu Tướng quân hơi nhíu, không phục nói: "Ta ôm chính là phu nhân của ta, sao lại bướng bỉnh?" làm cung nhân bốn phía cùng tuỳ tùng đón dâu một đám tướng sĩ cùng thần tử đều cười ha ha.
Bách tính trong kinh thành lúc này đều tụ tập ở hai bên đường, ngóng trông muốn nhìn đôi bích nhân được trời đất tạo nên một cái.
Đằng trước có Cấm Quân mở đường,xe ngựa của Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định ở giữa một đám đón dâu ,đi theo phía sau chính là của hồi môn Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu cho.
Trong kinh trước cũng có việc vui như thế chính là đại hôn Mạt Đế thời tiền triều.
Nhìn xong một đôi phu thê, dân chúng nhìn của hồi môn kéo dài không ngừng mà thán phục không ngớt, mười dặm hồng trang trong miệng tiên sinh kể chuyện lúc này sờ sờ ở trước mặt bọn họ, nhiều người cả đời cũng chưa nhìn thấy hôn lễ long trọng như vậy.
Sau khi vòng thành một vòng cuối cùng cũng đã đến phủ Tướng quân, bởi vì Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu ở trong cung, mà Tiêu Vô Định "Không cha không mẹ", hai người lạy trời đất xong liền đem Chu Cẩm Hà vào động phòng.
phu thê bình thường khi vào động phòng thì tất cả lễ tiết vốn nên do bà mối chủ trì, chỉ là hai người địa vị không hề tầm thường, tất nhiên không thể tìm người bình thường vì vậy liền do Nhan Dịch phu nhân tức cữu mẫu của Chu Cẩm Hà đảm nhận.Phu nhân các quan lớn Trong kinh đều ở trong phòng.
Nhan phu nhân cười ha ha nâng kim cân* đến trước mặt hai người, nói: "Mời Phò mã dùng kim cân xốc khăn voan lên, từ đây vừa lòng đẹp ý!" (*cái cây để vén khăn trùm đầu)
Tiêu Vô Định tiếp nhận kim cân từ trong tay nàng, vẫn còn có chút căng thẳng, hít sâu một hơi mới chậm rãi vạch khăn voan của Chu Cẩm Hà lên, lúc nhìn thấy Chu Cẩm Hà vẫn là không nhịn được mà ngây ngốc một lát, làm Công chúa giương mắt liếc nàng một chút, Tiêu Tướng quân hôm nay làm sao nhìn như có mấy phần ngu đần đây?
Tiêu Vô Định tất nhiên hiểu biểu tình "Ghét bỏ" kia của Công chúa, vô cùng oan ức bĩu môi, ai bảo Công chúa trong ngày thường không trang điểm, hôm nay lại mặc trang phục như vậy, sóng mắt lưu chuyển nàng chỉ cảm giác mình muốn bốc hỏa, còn đang hối hận lúc nãy chưa đem mọi người trong phòng đuổi ra ngoài, điện hạ mỹ hảo như vậy nên để một mình nàng thấy mới đúng.
"Nàng thật đẹp!"
"Tiêu Tướng quân nhặt được bảo bối a."
Bên trong phòng mọi người đồng dạng bị Chu Cẩm Hà làm cho kinh ngạc, dồn dập than thở.
Nhan phu nhân lại lấy sợi tóc của hai người quấn quanh thành kết dùng kim tiễn đặt ở trong ví, đây là chứng minh vĩnh kết đồng tâm.
Cuối cùng lấy một cây chia ra làm hai lại rót rượu ra bê cho hai người, hai người cùng hớp một cái, ngày sau đồng cam cộng khổ, như vậy chính là lễ xong rồi.
Mọi người trong phòng còn nói chút lời chúc.
Tiêu Vô Định cảm ơn từng người, lại cho người cho tiền lì xì, nói vài câu liền không chịu được nữa muốn đuổi người, trêu đến một đám phu nhân cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Được rồi, đi nhanh lên thôi, Tiêu Tướng quân chờ lâu sẽ không cao hứng aa."
Đưa đi mọi người đi, bên trong phòng tân hôn mới yên tĩnh lại.
Tiêu Vô Định trở lại bên giường, Chu Cẩm Hà vẫn yên tĩnh ngồi ở đằng kia,mỉm cười nhìn nàng đi qua, nói một tiếng: "Cực khổ rồi."
Tiêu Vô Định mang theo ý cười lắc lắc đầu, nắm chặt tay nàng nói: "Một chút cũng không mệt." Vừa nghĩ tới đồ cưới điện hạ, cả người nàng phảng phất một chút sức lực cũng không còn, Tiêu Tướng quân không đau lòng mình nhưng lại vô cùng đau lòng phu nhân, mang theo Chu Cẩm Hà đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, tự mình đem trâm cài trên đầu nàng gỡ xuống, đau lòng thay nàng bóp bóp cổ, nói: "Khổ cực nàng rồi."
Chu Cẩm Hà thích ý nhắm mắt để Tiêu Tướng quân thay nàng xoa cổ, chồng trâm cài đầu kia thực sự rất nặng, mang vào toàn bộ cái cổ nàng đều là cứng ngắt.
Tiêu Tướng quân không nhẹ không nặng bóp, cường độ vừa đúng, làm Công chúa có chút mệt rã rời.
Chỉ là khi nào cũng không thiếu khách không mời mà đến, còn chưa bóp bao lâu bên ngoài liền nghe âm thanh Vương Hấp Nhạc: "Tướng quân, bên ngoài các đại nhân đều hô phải chúc rượu ngài đấy aa."
Tiêu Vô Định ngừng động tác, nàng suýt chút nữa đem chuyện này quên mất...!Nhưng nàng mệt nhọc một ngày, chỉ muốn yên lặng ôm phu nhân của mình, mới không muốn cùng một đám nam nhân uống rượu a!
"Ta có thể nói ta điếc không nghe thấy hay không?"
"Xì " Công chúa bị câu nói này trêu chọc cười một trận, quay đầu nhìn nàng, thấy Tiêu Tướng quân một bộ lưu luyến, trong lòng nghĩ cũng thật đáng yêu, nàng cười tủm tỉm đưa tay ngoắc ngoắc đầu ngón tay của nàng, nói: "Ngươi đi một vòng rồi trở lại là được."
"Được rồi..." Phu nhân đã lên tiếng, không thể không đi a, Tiêu Tướng quân rủ đầu xuống, lưu luyến cất bước hướng về cửa đi, còn không quên dặn: "Ta cho người đưa đồ ăn đến, nàng trước tiên dùng chút đi."
"Được rồi, mau đi đi." Công chúa mỉm cười hướng nàng vung vung tay,lúc mở cửa phòng ra ủ rũ lúc nãy lại hoàn toàn không còn, nàng lại là Trấn Bắc Đại Tướng quân anh khí,phong độ như thường ngày.