"Thật xin lỗi tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm ai?" Thái độ phục vụ của nhân viên đứng ở quầy lễ tân cũng không tệ lắm. Khi cười vừa vặn để lộ bốn chiếc răng, vô cùng tiêu chuẩn.
"Tôi tìm Tổng giám đốc Mạnh của các người." Trang Nhã Khinh từng nói, sẽ không bị thiệt thòi một cách vô ích, hôm nay chỉ là tới đây thu một chút lợi tức mà thôi.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Cô gái nhỏ vị thành niên này tới mình Tổng giám đốc Mạnh của chúng ta làm gì? Mặc dù bình thường không thiếu những cô nàng có phong cách thời trang chói mắt tới tìm Tổng giám đốc Mạnh, có điều là đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ này. Cô gái đứng ở quầy lễ tân cũng hơi hứng thú. Chẳng lẽ Tổng giám đốc Mạnh nhà mình thay đổi khẩu vị rồi à? Lại thích Lolita như vậy? Nhìn dáng người của cô bé này hình như rất tốt, liếc mắt một cái, là 34C phải không?
"Không có."
"Thật xin lỗi, muốn gặp Tổng giám đốc Mạnh bao giờ cũng phải hẹn trước."
"Không cần, cô gọi điện thoại cho anh ta đi, tin tưởng tôi, anh ta nhất định vô cùng vui lòng ra đây gặp tôi. Nói với anh ta, có một người tên Trang Nhã Khinh đến đây tìm anh ta đòi nợ."
Đòi nợ? Chẳng lẽ chính là loại nợ kia sao? Không phải là Tổng giám đốc Mạnh dùng sức mạnh chứ?
Trang Nhã Khinh buồn chán, vì thế bắt đầu xem xét nội tâm của cô gái lễ tân trước mặt này. Sau khi biết được trong lòng đối phương nghĩ như thế nào, Trang Nhã Khinh thật sự không biết nên cười hay nên khóc. Sức tưởng tượng của vị tiểu thư này lại mạnh như vậy, làm lễ tân thật đúng là phí phạm nhân tài, nên đi viết tiểu thuyết thôi.
Chi nhánh ở thành phố A thật ra còn mạnh hơn tổng công ty ở thành phố C, phần lớn việc quan trọng của công ty đều ở đây, cho nên quanh năm Mạnh Thiệu Phong đều dừng lại ở bên này, bên kia giao cho người khác quản lý. Sau khi thành lập công ty mới tuyển dụng, cho nên lễ tân mới không biết Trang Nhã Khinh là ai.
Mạnh Thiệu Phong đang phê duyệt một văn kiện vô cùng quan trọng, thư ký Mạc Ny Tạp gọi điện vào."Tốt nhất cô nên có việc quan trọng." Giọng nói của Mạnh Thiệu Phong rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Bỗng nhiên Mạc Ny Tạp hơi hối hận tại sao mình lại muốn nghe giọng của Tổng giám đốc Mạnh một chút nên mới gọi điện vào chứ."Tổng giám đốc Mạnh, lễ tân vừa mới gọi điện tới, nói bên ngoài có một người tên là Trang Nhã Khinh muốn tìm ngài, nói là muốn tìm ngài đòi nợ. Alo? Tổng giám đốc Mạnh? Alo?"
Mạc Ny Tạp còn chưa đặt điện thoại xuống đã thấy cảnh Tổng giám đốc Mạnh vội vàng chạy ra ngoài. Mạc Ny tạp cẩn thận phát hiện, cổ tay áo Tổng giám đốc Mạnh còn chưa hạ xuống, cổ áo cũng chưa đóng cúc. Mạc Ny Tạp làm thư ký của Mạnh Thiệu Phong đã nhiều năm rồi, cô biết lúc trong văn phòng không có ai, Mạnh Thiệu Phong sẽ cuộn tay áo lên, mở cúc áo ra. Đương nhiên, điều này cũng chỉ có cô mới biết được. Bình thường Mạnh Thiệu Phong là người vô cùng cẩn thận. Nhưng lần này Tổng giám đốc Mạnh lại có thể không chỉnh đốn trang phục cho ngay ngắn?
Mạnh Thiệu Phong chấn động khi nghe thấy tên của Trang Nhã Khinh, cũng không nghe thấy lời nói sau đó của Mạc Ny Tạp, đặt điện thoại xuống lập tức chạy ra ngoài. Anh ta sợ điều mình vừa nghe đều là do mình tự tưởng tượng, cũng không có người phụ nữ nào tên Trang Nhã Khinh tìm anh ta, Nhã Khinh đã chết nhiều năm như vậy rồi, lúc này làm sao có thể xuất hiện để tìm anh ta? Nhưng anh ta không quản được nhiều vậy, anh ta chỉ muốn ngay lập tức, lập tức đi gặp Nhã Khinh.
Rất nhanh xuống tới tầng dưới cùng, nhưng Mạnh Thiệu Phong vô cùng thất vọng, Nhã Khinh không xuất hiện ở đây. Xem ra đúng là anh ta vừa tự tưởng tượng ra rồi. Làm sao Nhã Khinh có thể tới tìm anh ta đây? Nếu thật sự tới tìm cũng là tới lấy mạng anh ta thôi.
Anh ta tình nguyện bị Nhã Khinh mang đi, cho dù phải rơi vào mười tám tầng địa ngục cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần để cho anh ta gặp lại Nhã Khinh một lần nữa.
"Mạnh Thiệu Phong." Mạnh Thiệu Phong chuẩn bị quay đi thì lại nghe thấy có người gọi anh ta. Giọng nói này, âm thanh này, chính là Nhã Khinh rồi. Nhất định là anh ta nghe lầm rồi.
"Mạnh Thiệu Phong." Trang Nhã Khinh vội vàng đi đến trước mặt Mạnh Thiệu Phong, nhìn dáng vẻ kinh hồn bạt vía của Mạnh Thiệu Phong, trong lòng cảm thấy buồn cười. Đây là vẻ mặt gì?
"Cô là..." Lúc này Mạnh Thiệu Phong mới nhìn thấy cô gái trước mặt mình, hỏi.
"Tôi là ai sao? Tôi là Trang Nhã Khinh." Mặc dù dáng vẻ hoàn toàn khác biệt, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn giữ lại một điểm ở kiếp trước, chính là giọng nói. Giọng nói kiếp trước và kiếp này của Trang Nhã Khinh giống nhau như đúc, trên cơ bản là không đổi.
"Nhã Khinh?" Mạnh Thiệu Phong có chút nghi ngờ nhìn cô bé miệng còn hôi sữa trước mặt này. Cô bé này là Nhã Khinh? Không có khả năng. Cho dù là Nhã Khinh đầu thai cũng không thể lớn như vậy được. Cô bé này mười sáu tuổi. Nhã Khinh, Nhã Khinh cũng đã đi mười năm rồi. Mười năm, anh ta cũng không biết mình trải qua mười năm như thế nào. Mỗi lần trở lại nơi không thể gọi là nhà kia, cuối cùng anh ta sẽ nhớ tới trước kia, anh ta về nhà Nhã Khinh sẽ nhận áo khoác của anh ta, sau đó dịu dàng nói."Ông xã, anh về rồi." Sau đó trên bàn đã có bữa tối phong phú chờ anh ta.
Nhã Khinh là cô bé được nuông chiều từ bé, nhưng vì anh ta nói không thích có người ngoài tự tiện ra vào không gian riêng tư của bọn họ, cũng không thích ra ngoài ăn cơm, cho nên Nhã Khinh lập tức đi học nấu ăn. Nhã Khinh học cái gì cũng rất nhanh, mới hai tháng lập tức vượt qua đầu bếp nổi tiếng thế giới kia.
"Đúng." Trang Nhã Khinh đưa thẻ căn cước(1) của cô lên. Đầu năm nay muốn làm thẻ căn cước vẫn không dễ dàng gì. Bên trên ghi tên cô, Trang Nhã Khinh." Nếu anh cảm thấy nghi ngờ, đây chính là thẻ căn cước của tôi."
(1)Thẻ căn cước: chính là chứng minh thư của Trung Quốc.
Thực sự, ảnh trên thẻ căn cước là cô bé này, mà cô bé này tên là Trang Nhã Khinh. "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh nở nụ cười, có chút châm chọc, có chút lạnh lẽo, nhưng nhiều hơn chính là coi thường. "Tôi tới tìm anh đòi nợ, Ngày hôm qua ở ngã tư đường Trường Hưng, anh không tuân theo quy tắc giao thông, băng ngang qua đường, đâm phải xe của chúng tôi. Đây là giấy tờ." Trang Nhã Khinh đưa một tờ giấy lên. Đúng là giấy tờ sửa chữa xe.
Nếu là người khác, chỉ sợ Mạnh Thiệu Phong sẽ trực tiếp giao cho cấp dưới đền tiền sau đó chạy lấy người, nhưng người đang đối diện với anh ta chính là Trang Nhã Khinh, coi như cô bé này không phải là Trang Nhã Khinh đi nữa thì Mạnh Thiệu Phong vẫn sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác áy náy. "Thật xin lỗi, tôi lập tức cho người tới bồi thường tiền."
Ngày hôm qua anh ta nghe nói bệnh tình của Lệ Phương có chuyển biến tốt đẹp, có thể xuất viện, cho nên vẻ mặt có chút hoảng hốt. Hình như anh ta đã nhớ ra mình đã từng đâm vào một chiếc xe, nhưng khi đó anh ta hoàn toàn không còn lòng dạ nào. Đối với Lệ Phương, anh ta không biết nên hận hay nên làm như thế nào. Đối với ân tình của Lệ Phương, anh ta không thể xóa nhòa, nhưng Lệ Phương cũng là người giết Nhã Khinh. Haizz. Đều là do anh ta tạo nên tội ác.
Nhìn tờ giấy, Mạnh Thiệu Phong thấy chiếc xe kia còn là Rolls-Royce, trong lòng cảm thấy chỉ sợ cô bé kia chính là thiên kim của một xí nghiệp nào đó rồi.Nhưng anh ta không nghe thấy nơi này có người nổi tiếng nào họ Trang cả.
"Còn nữa, không chỉ có trên này, còn có tiền đền bù tổn thất tinh thần. Tối hôm qua tôi còn năm mơ mình bị xe đâm chết đấy."
"Được. Cần tôi bồi thường bao nhiêu?"
"Phí tổn thất tinh thần thì mười vạn đi, với lại, tôi còn muốn anh mời tôi ăn cơm."
"Không thành vấn đề."