Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 29

.

"Em thấy nếu anh còn tiếp tục tham ăn không chịu rèn luyện như vậy, cơ bụng sáu múi sao, rất nhanh sẽ biến thành một múi thôi." Thật ra dáng người của Hạ Tĩnh Thiên rất tốt, không chỉ mình Hạ Tĩnh Thiên, mà các vị sư huynh đều như vậy.

Lúc Tiểu sư huynh Phá Trần, Nhị sư huynh Hạ Tĩnh Thiên mặc quầo áo, cũng nho nhã yếu đuối giống như thư sinh vậy, không có gì khác nhau, mặc dù cao nhưng rất gầy, cũng chưa tạo nên tính uy hiếp gì. Người duy nhất mặc quần áo mà vẫn nhìn ra được dáng người tốt thì chỉ có Đại sư huynh Phá Thương rồi. Cho nên, Tiểu sư huynh và Nhị sư huynh thuộc loại mặc quần áo là cừu, cởi quần áo là sói, Đại sư huynh là sói nguyên chất.

"..."

"Mọi người cũng vất vả rồi, để bù đắp lỗi lầm cho việc em để các anh lo lắng cho em cả một ngày, hôm nay em nấy cơm, các anh đi tắm đi, chạy ở bên ngoài một ngày, cả người toàn là mồ hôi." Trang Nhã Khinh tắt trang tin tức, đi vào phòng bếp.

Phòng bếp ở nơi này xấp xỉ to gấp ba lần ở Lăng Thiên Môn. Bên trong các loại dụng cụ đều rất mới, nhưng lại không khó để nhìn ra nó thường xuyên được sử dụng.

Trang Nhã Khinh quen thuộc lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, sau đó rửa rau thái rau để xào. Lúc thái rau chỉ có thể thấy tay Trang Nhã Khinh dao động không ngừng, tốc độ rất nhanh, nhanh chóng thái xong, khoai tây được sử dụng dụng cụ chuyên dùng còn cẩn thận hơn, hơn nữa còn rất đều.

Lúc các vị sư huynh từ phòng tắm lần lượt đi ra, vài món ăn đã được bưng lên bàn rồi. Không tự chủ hít sâu một chút, cảm giác mùi thơm bay vào mũi chính là như vậy đi.

"Tại sao tay nghề của Tiểu sư muội càng ngày càng tốt như vậy chứ? Còn tiến bộ hơn những người thường xuyên xuống bếp nấu nướng như bọn anh." Hạ Tĩnh Thiên cảm thán nói. Chẳng lẽ phụ nữ mới là người thích hợp với việc bếp núc, đàn ông nên tránh xa nhà bếp sao?

Ngược lại Phá Trần lại không nói gì, nhìn Trang Nhã Khinh đang bận rộn trong phòng bếp, không biết đang nghĩ gì.

Người thẳng thắn nhất là Phá Thương, còn không dùng đũa, trực tiếp dùng tay bốc trộm một miếng thịt kho tàu, ăn say sưa ngon lành. Nồi canh cuối cùng cũng xong, Phá Trần đi vào bê nước canh giúp Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh thì chuẩn bị bát đũa.

Bốn người vừa tròn một bàn.

Vừa mới chuẩn bị động đũa, điện thoại ở bên trong và bên ngoài liên tiếp vang lên. Trang Nhã Khinh từ màn hình nhìn thấy người đến, lại có thể là Mạnh Thiệu Phong. Mặc dù nói không muốn mở cửa, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn mở cửa cho anh ta.

Không để cho anh ta bước vào, Trang Nhã Khinh đứng ở cửa, sắc mặt không tốt nhìn Mạnh Thiệu Phong, cũng không nhìn đến thần sắc mừng như điên của anh ta. "Anh tới đây làm gì?"

"Tìm cô." Mạnh Thiệu Phong vận dụng rất nhiều lực lượng tư nhân mới biết được người mang Trang Nhã Khinh chính là Phá Thương, sát thủ nổi tiếng thứ sáu trên thế giới. Lúc đấy anh ta lập tức nóng nảy, mãi đến lúc quản lý nói, Phá Thương giết người cũng có nguyên tắc, sẽ không giết người ngoài nhiệm vụ của mình, trừ khi người nọ muốn chết. Nhưng dù sao anh ta cũng mang Trang Nhã Khinh đi, Mạnh Thiệu Phong không tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Về sau từ miệng Lương Hy Tây biết được Trang Nhã Khinh không có việc gì, nhưng anh ta vẫn muốn đi xác nhận một chút.

Lại biết được Trang Nhã Khinh có một chút quan hệ với Hạ Tĩnh Thiên nhà họ Hạ, Hạ Tĩnh Thiên ở đâu bản thân anh ta cũng không tìm được. Hôm nay anh ta thấy xe của Hạ Tĩnh Thiên thì đi theo. Có điều là tính cảnh giác của Hạ Tĩnh Thiên rất cao, không bao lâu lập tức cắt đuôi anh ta. Có lẽ vận khí cảu anh ta rất tốt, đánh bậy đánh bạ lại có thể tìm được biệt thự này.

Quả nhiên, Trang Nhã Khinh ở trong này.

“Tìm tôi làm gì? Tiền cũng đền rồi, cơm cũng ăn rồi, hình như chúng ta cũng không còn gì liên quan đến nhau nữa đúng không?” Người đàn ông này chính là không có lòng tự trọng, muốn lúc lạnh lúc nóng, muốn dục cự hoàn nghênh (bên ngoài nói là từ chối, nhưng thực ra là rất mong đợi), để đến lúc anh ta sắp lại gần mình thì thoát ra, như vậy chính là điều khiến một người đàn ông nhớ mãi không quên.

“Tôi…” Mạnh Thiệu Phong cũng không biết mình tìm Trang Nhã Khinh làm gì. Có lẽ anh ta muốn kết bạn với cô, dù sao, anh ta và cô có duyên như thế, cũng tên với vợ của mình. “Là một người bạn, không thể quan tâm cô một chút được sao?”

“Hình như tôi chưa từng nói sẽ làm bạn với anh. Người cũng gặp được rồi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì, rất tốt, bây giờ anh có thể đi được chưa? Chúng tôi còn phải ăn cơm, không thể tiếp đón khách được nữa rồi.” Trang Nhã Khinh không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách, tuyệt đối không chừa chút mặt mũi nào cho Mạnh Thiệu Phong.

Trang Nhã Khinh đang muốn đóng cửa, bỗng có một ngoại lực đẩy cửa vào. Trang Nhã Khinh nhanh tay nhanh mắt lập tức né tránh, nếu không thì có thể bị cửa kẹp vào tay rồi. Thấy rõ người đến, Trang Nhã Khinh nở nụ cười chế nhạo. Người đẩy cửa không phải là ai khác, chính là Lệ Phương.

Lệ Phương càng tiều tụy hơn lúc trước, cũng càng già hơn. Hai mắt không có tinh thần, hai hốc mắt lõm xuống, môi trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, thân thể suy yếu, tóc tai bù xù, quả nhiên chính là dáng vẻ từ bệnh viện tâm thần ra ngoài.

Đại sư huynh đã từng nói với mình đã dọa Lệ Phương như thế nào, Lệ Phương làm việc trái lương tâm, đương nhiên cực kỳ chột dạ, mới bị mức đọ dọa nhỏ như vậy lại có thể thần trí không rõ, thật sự là không còn dùng được. Ban đầu tại sao mình lại thua trong tay của cô ta cơ chứ, thật sự không nghĩ ra.

“Lệ Phương, tại sao cô lại chạy đến đây?” Mạnh Thiệu Phong tránh mặt đi, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Trang Nhã Khinh, giống như nếu bị Trang Nhã Khinh nhìn thấy, có thể thấy hết những chuyện xấu xa mà anh ta đã làm trước kia. Việc cấp bách bây giờ là mang bà điên Lệ Phương này đi. Anh ta đối với Lệ Phương, bây giờ ngoại trừ chán ghét thì vẫn là chán ghét. Mình có thể tiếp tục nuôi cô ta, đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

“Không đi, anh đến đây để tìm con tiện nhân kia sao?” Lệ Phương hung tợn nhìn chằm chằm Trang Nhã Khinh, giống như Trang Nhã Khinh chính là người thứ ba chen giữa cô ta và Mạnh Thiệu Phong, Trang Nhã Khinh chính là người khiến Mạnh Thiệu Phong không còn tốt với cô ta nữa.

“Lệ Phương!” Mạnh Thiệu Phong hơi tức giận. Cứ kéo dài như vậy, hình tượng của anh ta sẽ bị người phụ nữ này làm hỏng.

“Cô này là…dì của anh sao?” Nhìn qua thì đúng là hơi giống dì của Mạnh Thiệu Phong. Người ta thường nói, ‘đàn ông bốn mươi tuổi giống như cành hoa, phụ nữ bốn mươi tuổi giống như bã đậu’, dáng vẻ bên ngoài của Lệ Phương ở tuổi này thật sự giống bã đậu, chưa nói đến việc tổn thương về tinh thần, trước kia cũng chưa từng chăm sóc bản thân mình. Nhìn dáng vẻ kia của Lệ Phương giống như người bị nhiễm HIV vậy. Làm chuyện kia, bị như vậy cũng là chuyện rất bình thường.

Thời kỳ ủ bệnh của HIV rất dài, cho nên đến lúc này mới phát hiện ra bệnh.

“Trang Nhã Khinh, cô là Trang Nhã Khinh tìm đến đòi mạng của tôi sao?? A a a a …” Lệ Phương ôm đầu chạy ra. Mạnh Thiệu Phong sẽ trở thành người không tốt nếu thật sự bỏ mặc không quản Lệ Phương, nên đành vội vàng đuổi theo cô ta.

“Xùy, thật sự là không còn dùng được, như vậy muốn chơi đùa cũng không được rồi.” Trang Nhã Khinh lắc đầu đi vào dùng cơm. Chết tiệt, cô đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Nếu lại có người đến, phải tróc da lóc thịt anh ta mới được.

Trang Nhã Khinh đây mới đúng là không còn gì để nói, quả nhiên, ông trời luôn muốn trêu đùa người khác, tốt thì không linh, không tốt thì lại linh. Một lát sau, chuông cửa lại vang lên. Lúc này, Trang Nhã Khinh mới cầm chiếc đũa lên, vừa mới gắp rau, vừa mới chuẩn bị đưa thức ăn vào miệng. Trang Nhã Khinh thật sự muốn bỏ qua tiếng chuông chết tiệt kia, nhưng tiếng vang thật sự làm cho người ta không chịu nổi. Đang muốn ra mở cửa thì Phá Trần đã đứng lên nhanh hơn cô một bước.
Bình Luận (0)
Comment