Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 4

Trang Nhã Khinh cảm thấy cả người rất khó chịu, rất đau. Lẽ nào mình còn chưa chết? Viên đạn kia thật sự đã bắn vào tim. Nhưng cảm giác đau đớn khắp người này cũng là thật nha. Lẽ nào là do linh hồn có cảm giác?

Trang Nhã Khinh bất thình lình mở to mắt ra, lập tức nhìn thấy một đứa bé bị thương khắp người đã không còn nhìn dáng vẻ ban đầu thế nào, đang nằm sấp trên người mình, còn có một người, có thể nói là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô từng gặp đang nhìn cô, trong mắt có một loại cảm xúc gì đó giống như thương tiếc.

Bởi vì người phụ nữ kia ở trong này, nên bọn nhỏ đang đánh nhau cũng không dám đánh qua đây. Thủ đoạn của người phụ nữ này bọn chúng đều đã từng thấy, nên bọn chúng đều rất sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ đó.

"Hôm nay đến đây thôi." Người phụ nữ bế cô bé kia lên, không, bây giờ là Trang Nhã Khinh rồi. Người phụ nữ bế Trang Nhã Khinh đứng ở giữa hai đứa nhỏ, chậm rãi nói. "Cháu." Cô gái chỉ vào cậu bé vừa gọi Trang Nhã Khinh là Á Tử, tiếp theo là một cậu bé duy nhất còn có thể đứng lên, hơn nữa đứa bé này không sợ cô. "Cháu, tới đây đi theo ta. Những người khác ở lại, một lúc nữa sư huynh sẽ qua đây đưa các cháu đi điều trị."

Dẫn mấy đứa đến bên cạnh, cô gái nói. "Các cháu đã thông qua kiểm tra đánh giá, bây giờ các cháu có tư cách biết tên của ta. Ta tên là Lưu Vân. Nhưng bây giờ các cháu chỉ có thể gọi ta là sư thúc. Chỉ khi nào có thể đánh bại ta thì mới có thể trực tiếp gọi tên ta, hiểu chưa?"

"Rõ." Hai đứa bé trả lời cùng một lúc, hiển nhiên là Trang Nhã Khinh không nói gì.

Vĩ Trang Nhã Khinh vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi. Cô mới vừa phát hiện mình lại có thể trở thành một đứa bé tầm bảy tám tuổi. Hơn nữa, rõ ràng không phải cô trở lại khi mình còn bé. Nơi này, cô có thể khẳng định một trăm phần trăm mình chưa từng tới đây. Núi sâu như vậy, còn có xưng hô cái gì sư thúc, nếu không phải người phụ nữ này đang mặc bộ quần áo mà chỉ hiện đại mới có thì cô còn tưởng rằng mình xuyên đến cổ đại rồi.

Suy cho cùng tình huống bây giờ là như thế nào?

"Về sau cháu tên là Phá Minh, còn cháu tên là Phá Trần. Trên các cháu chỉ có một vị sư huynh. Tên là Phá Thương. Một sư tỷ tên là Thấm Tuyết. Người đàn ông vừa ở bên cạnh tôi chắc hẳn các cháu cũng không xa lạ gì, anh ta là môn chủ Lăng Thiên môn của chúng ta, sư phụ của các cháu. Thanh Phong." Cậu bé gọi Trang Nhã Khinh là Á Tử có tên mới là Phá Trần.

"Còn cháu?" Cô gái nhìn vào mắt của Trang Nhã Khinh, suy nghĩ một lúc.

"Trang Nhã Khinh. Tên của tôi." Không chờ Lưu Vân đặt tên cho cô, Trang Nhã Khinh lập tức tự nói ra tên của mình, cô vẫn muốn dùng tên trước kia của mình, như vậy tương lai mới có thể dễ xử lý mọi việc tốt hơn một chút. Không nghĩ tới, cô chết ở trong tay Phá Thương, lúc trọng sinh lại có thể trở thành sư muội của anh ta. Ông trời thật biết đùa giỡn con người.

"Trang Nhã Khinh? Tên này được, có cảm giác." Lưu Vân phản xạ có điều kiện trả lời, lại nói tiếp."Ta thấy sư phụ lấy tên này cho ta rất không phù hợp với tính tình của ta, nhưng lại không thể thay đổi. Vận khí lúc trước của ta cũng không tốt như cháu, may mà cháu gặp phải sư thúc dễ nói chuyện như ta thì mới có khả năng để cho cháu tự mình đặt tên."

Lưu Vân, sau này đúng là cái tên này hoàn toàn không hợp với khí chất phụ nữ của sư thúc cô.

"Á Tử, em có thể nói rồi hả?" Lúc này cậu bé Phá Trần mới lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc thì vừa vặn nghe thấy Trang Nhã Khinh nói chuyện. Từ lúc hai đứa biết nhau tới giờ mới được hai tháng, đây là lần đầu tiên nghe Á Tử nói chuyện nha, giọng nói của Á Tử thật dễ nghe.

"Ừ, tôi vẫn nói chuyện được. Do trước kia cổ họng bị đau, cho nên mới không nói." Trang Nhã Khinh có thể nhìn ra được, cậu bé này thật sự quan tâm đến cô, cho nên kiên nhẫn trả lời vấn đề của cậu bé.

"Có phải anh không thể tiếp tục gọi em là Á Tử nữa không?" Phá Trần hơi ủ rũ. Á Tử là tên cậu nghĩ ra nha.

"Có thể, có điều là cậu có thể gọi mình là Nhã Nhã. Tiểu Nhã Nhã." Nhã Nhã, cho dù là người thân thiết nhất cũng chỉ gọi cô một tiếng Khinh Nhi. Thế nhưng bây giờ cô cảm thấy Nhã Nhã rất tốt.

"Haiz, Các cháu có thể đừng coi nhẹ sự tồn tại của ta không?." Lưu Vân nói xen vào. Từ khi nào thì cô bị người khác không chú ý tới? Bất luận ở nơi nào, cô cũng là trung tâm. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần đặt tầm mắt trên người cô thì đều không ngăn cản được kỹ thuật quyến rũ của cô. Nhưng với đám quỷ sứ này thì mị thuật không có tác dụng rồi.

"Sư thúc." Trang Nhã Khinh biết, cuộc sống tương tai của mình có tốt hay không, rất có khả năng được quyết định vào người phụ nữ này, cho nên, nhất định phải lấy lòng trước. Vì thế ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng sư thúc.

Thấy Á Tử cũng gọi rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, là Trang Nhã Khinh. Thấy Trang Nhã Khinh cũng gọi rồi, tự nhiên Phá Trần cũng theo đó mà gọi sư thúc. Những đứa trẻ khác cũng không chịu yếu thế, nha nhao gọi một tiếng sư thúc.

Đương nhiên luôn luôn có ngoại lệ, có một đứa không gọi. Tên đứa bé đó là Phá Minh. Nhưng Lưu Vân mới không cần nha. Dù sao Nhã Nhã mà cô thích nhất đã gọi rồi.

Trang Nhã Khinh sử dụng cái miệng mật ong của mình làm cho Lưu Vân cười không khép miệng. Đương nhiên, không có khả năng Trang Nhã Khinh làm Lưu Vân vui vẻ một cách vô ích như vậy, chính cô cũng nhận được tin tức mà mình muốn.

Hôm nay là ngày cô chết. Nơi này không phải là không gian khác, không phải là đến tương lai hoặc quay về quá khứ, mà là cùng khoảng không gian, xuyên qua cùng một thời gian. Lúc cô mới chết, rồi bản thân mình chiếm lấy cơ thể của cô bé này cũng vừa mới chết. Vì thế, không biết vì nguyên nhân gì, cơ duyên* trùng hợp, linh hồn của cô cứ tồn tại trong cơ thể của cô bé này như vậy.

*cơ duyên: cơ hội và nhân duyên.

Lăng Thiên môn là môn phái Phản Thanh Phục Minh được tập hợp từ Triều Thanh. Lúc trước bởi vì Sư Tổ bỗng nhiên nhận được vận mệnh của trời đất, biết Phản Thanh Phục Minh không có khả năng thành công, quỹ đạo lịch sử là không thể đảo ngược, cho nên mới từ bỏ, tránh được một kiếp. Nếu không thì lúc Triều Thanh đã bị tiêu diệt.

Chỉ là lúc trước cũng có một số người cho rằng là sư tổ nhát gan sợ phiền phức cho nên mới rời khỏi sư môn, tự lập môn phái mới, trở thành hội Hồng Hoa. Cuối cùng biến mất gần như không còn gì trong triều lưu* của lịch sử. Nếu không phải do môn phái của mình biết được vận mệnh của trời đất, chỉ sợ cũng có cùng kết cục với các môn phái khác rồi.

*Triểu lưu: Dòng chảy của lịch sử

Những đứa trẻ này, đều là do môn chủ Thanh Phong tìm được từ trong những đưa trẻ có tổ chất không tệ. Trong đó cũng không thiếu có đứa là con của nhà nghèo, cũng có con của nhà giàu. Nhưng bản thân cô bé này, chẳng qua là một đứa bé không cha không mẹ được môn chủ nhặt ở ven đường mang về mà thôi.

Xem ra ông trời đồng ý giúp cô.

Trước khi chết Trang Nhã Khinh đã từng nói, Mạnh Thiệu Phong, nếu cho tôi một cơ hội sống lại, tôi nhất định sẽ nghiền xương anh thành tro. Quả nhiên, cô sống lại, cô có thể sử dụng thân phận của người khác tiếp tục sống, sau đó báo thù cho bản thân.
Bình Luận (0)
Comment