Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 58

Editor: Búnn.

"Tôi uy hiếp cô thì làm sao? Dù tôi làm chuyện gì thì ông già nhà tôi cũng ngoan ngoãn chùi đít cho tôi." Trần Khải không kiêng nể gì, nói.

Trang Nhã Khinh lắc đầu, cũng không biết Trần Khải ngu xuẩn như vậy làm sao sống đến tận bây giờ được? Cho dù việc này có cục trưởng chùi đít, nhưng chắc chắn cũng chỉ làm ngầm thôi, cha anh ta cũng không dám nói thẳng ra. Vậy mà anh ta lại có thể lấy chuyện đó làm tự hào. Lắc đầu vì người ngu xuẩn như vậy, vì người dân thành phố A có cục trưởng ngu xuẩn như vậy, bi ai cho cục trưởng ngay cả con trai cũng không dạy được.

"Tôi nói cho cô biết nha cô bé, buổi tối đi đường cẩn thận một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không nên trách tôi. Dáng người rất đẹp, khuôn mặt cũng không tệ...."

"Trần Khải, những lời anh vừa nói tôi đã ghi âm lại trong điện thoại, anh nói xem, tôi có dám công bố chuyện này hay không?" Nghiêm Lỵ giơ điện thoại của mình lên.

"Cô dám không?"

"Tại sao tôi lại không dám? Không phải anh vẫn vô cùng tự hào vì có người cha có thế lực sao? Tôi lại muốn nhìn một chút xem phương pháp ghi âm này có thể khiến cha anh rơi đài không, sau đó, rầm, tan xương nát thịt." Có cá tính, quả nhiên không nhìn lầm. Trang Nhã Khinh đứng bên cạnh gật đầu. Đặc biết đến đoạn "rầm" kia. Thật sự có cá tính.Trần Khải bị dọa đến không thể nói gì được.

"Cô...Xóa đoạn ghi âm cho tôi."

"Dựa vào cái gì?" Nghiêm Lỵ cầm điện thoại bấm gì đó, không biết đang làm cái gì.

"Tôi có thể đoạt nó lại. Các anh em, lên." Nhóm cảnh sát kia thật sự đi lên cướp điện thoại. Mặt Nghiêm Lỵ không đổi sắc, tự nhiên vênh váo nói. "Cướp điện thoại cũng không có tác dụng, tôi mới phát tán chuyện ghi âm này đi, rất nhiều người đã có đoạn ghi âm này trong tay."

"Dừng lại." Ngực Trần Khải lên xuống lợi hại, tiếng hít thở nặng thêm, xem ra tức giận không nhẹ. "Chúng ta đi."

"Chậm đã, bỏ hết những thứ vừa bỏ vào trong túi ra, đồ của chúng tôi dễ lấy như vậy sao?" Tuyệt đối không chịu thiệt.

"Lấy tất cả ra, đồ ngu xuẩn các cậu."

Những vị cảnh sát này nhịn đau bỏ tất cả mọi thứ trong túi ra. Sau đó Nghiêm Lỵ phát hiện ra một cái gì đó, là một túi vải nhỏ có bột phấn màu trắng. À....Cái này chính là vật cấm mà Trần Khải đã nói sao. Nghiêm Lỵ cầm túi đó lên: "Cái túi này..."

Trần Khải thấy, trừng mắt nhìn một vị cảnh sát không cẩn thận cái túi đó ra một cái. "Đồ vật trong tay cô, bây giờ tôi có thể kiện cô tội buôn lậu thuốc phiện."

Nghiêm Lỵ lắc lắc ngón tay. "Anh sai rồi, là anh ta lấy từ trong túi ra, camera ở sảnh lớn này có thể ghi lại rõ ràng."

"Xem như cô lợi hại, chúng ta đi." Chịu thua trong tay Trang Nhã Khinh thì cũng thôi đi nhưng Trần Khải thật sự không thể ngờ được hôm nay sẽ cam chịu trong tay một cô gái như vậy, càng lúc càng cảm thấy tức giận.

"Không tiễn, có rảnh thì tới đây chơi thường xuyên nhé." Nghiêm Lỵ vẫy vẫy tay, đưa tiễn đám 'cảnh sát' bất lương này.

"Chị Nghiêm Lỵ, bọn họ thật sự là cảnh sát sao?" Cô bán hàng Tiểu Vân vừa trốn ở bên cạnh mon men lại hỏi.

Trang Nhã Khinh tiến lên đằng trước. "Đương nhiên không phải. Đồng phục cảnh sát là Trần Khải lén mang tới. Nếu cảnh sát ở thành phố A mà ở cái dạng này thì cuộc sống của chúng ta đã khổ rồi, không phải sao?"

"Bà chủ..."

"Chuyện vừa rồi cô làm rất khá." Trang Nhã Khinh vỗ nhẹ bả vai Nghiêm Lỵ, thật lòng khen ngợi.

"Đều là do bà chủ bồi dưỡng." Chỗ nào cũng thấy khiêm tốn, ừ, rất được.

"Cảm giác khi nhìn người khác kinh ngạc, có miệng mà không trả lời được rất sảng khoái không?" Trang Nhã Khinh cười nói.

Nghiêm Lỵ tự nhiên sẽ không nói chuyện trực tiếp như Trang Nhã Khinh, cảm thấy hơi xấu hổ về biểu hiện vừa nãy của mình. Vừa rồi, có phải cô quá buông thả rồi không? Haha, ngay cả bản thân mình cũng không nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy. Trước kia cô ăn nói khép nép, chỉ có thể bị người có quyền có thế như Trần Khải bắt nạt. Nhưng mà thực sự đúng là rất sảng khoái.

Trang Nhã Khinh cũng không hỏi nhiều, đi thẳng lên tầng.

Từ khi trang sức Thiển Nhã khai trương, tất cả trang sức được thiết kế trên cơ bản đều do một mình Thiển Thiển thiết kế. Đương nhiên không chỉ có một mình Thiển Thiển là nhà thiết kế, nhưng chủ lực vẫn là Thiển Thiển. Rất nhiều nhà thiết kế là do Trang Nhã Khinh đưa tới từ học viện mỹ thuật ở thành phố A, đa phần đều không có kinh nghiệm, rất nhiều chuyện đều rơi vào trong tay của Thiển Thiển. Phương diện chế tác cũng như vậy, cả ngày Bạch Ninh đều vội vàng cắt kim loại để chế tác. Trang Nhã Khinh cũng từng khuyên 2 người, hoàn toàn không cần liều mạng như thế, đặc biệt là Thiển Thiển. Bản thân mình còn có em bé, vậy mà vẫn liều mạng như vậy, khuyên như thế nào cũng không nghe.

Bản thân mình khi mở cửa hàng trang sức này cũng không phải muốn kiếm nhiều tiền, mà chỉ là để Thiển Thiển vui vẻ, thực hiện ước mơ của mình mà thôi. Nhưng Thiển Thiển thật sự quá chăm chỉ rồi.

Phòng Thiển Thiển ở bên cạnh phòng của cô, Trang Nhã Khinh vốn đã ngủ rồi, mặc dù đã ngủ được một thời gian rồi, nhưng buổi tối chỉ cần có một động tĩnh nhỏ thôi Trang Nhã Khinh cũng biết, cũng có thể tỉnh lại. Khả năng này chính là bản lĩnh của người tập võ.

Trang Nhã Khinh biết lúc Thiển Thiển đi ngủ cũng nghĩ bước tiếp theo nên thiết kế như thế nào, đôi khi đã nằm xuống rồi, nhưng bỗng nhiên lại có linh cảm. Thiển Thiển cũng sẽ lập tức rời giường, vẽ tất cả những ý tưởng ở trong đầu. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Nghuyệt, cho nên buổi tối Tiểu Nguyệt đều ngủ với Trang Nhã Khinh.

Thiển Thiển chính là người như vậy, một khi đã làm thì đều nghiêm túc hơn người khác, ngay cả mình cũng không khuyên được. Trang Nhã Khinh đành phải tủy Thiển Thiển, sau đó bình thường Trang Nhã Khinh cũng làm các loại đồ ăn lót dạ, có khi là đồ để giảm bớt mệt nhọc, có khi là đồ giúp Thiển Thiển dưỡng thai. Nếu không thì cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không tốt cho cả mẹ lẫn em bé, Thiển Thiển vẫn còn tinh thần như bây giờ đều là do công lao của Trang Nhã Khinh.

Mấy ngày hôm nay Thiển Thiển nôn ọe hơi nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa nhìn thấy bụng. Có người có em bé năm sáu tháng thì người khác mới có thể nhìn ra được. Thiển Thiển chính là một trong số những người như vậy. Huống hồ Thiển Thiển vẫn thường xuyên mặc quần áo rộng rãi…

Trong tay Trang Nhã Khinh cầm theo canh hầm còn có cơm và thức ăn cho Thiển Thiển. Vừa rồi dây dưa lâu như vậy, may mà có hộp giữ ấm, nếu không thì sẽ nguội mất.

Trang Nhã Khinh mang theo hai phần, môt phần dành cho Bạch Ninh.

Bạch Ninh là sư phụ chế tác mà Trang Nhã Khinh đặc biệt mời, kỹ thuật cắt và kỹ thuật chế tác của Bạch Ninh là tốt nhất. Chưa từng xảy ra một chút khác biệt nào dù là nhỏ nhất, Trang Nhã Khinh từng thấy tác phẩm nghệ thuật của Bạch Ninh, chính là sử dụng một viên hồng ngọc, trải qua điêu khắc khéo léo tạo thành một bông hoa hồng. Hơn nữa dùng kính hiển vi cũng không phát hiện có một chút khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất. Tất cả mặt cắt đều bóng loáng tinh xảo.

Lúc Trang Nhã Khinh đi tìm Bạch Ninh, nghe nói Bạch Ninh đã không muốn làm trang sức cho người khác nữa rồi. Trang Nhã Khinh nhìn thấy Bạch Ninh, Bạch Ninh đã nói, anh sẽ không làm việc cho Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh không nói câu nào cũng làm Bạch Ninh đồng ý.

Trang Nhã Khinh đưa bản thiết kế thời đại học của Thiển Thiển cho Bạch Ninh, bản thiết kế kia cũng đã từng lấy được bằng khen trên đấu trường quốc tế. Bạch Ninh vừa thấy nó mắt lập tức sáng lên.

Cuối cùng Trang Nhã Khinh vẫn nói chuyện:“Tác giả của bản thiết kế này chính là nhà thiết kế của chúng tôi. Tôi biết anh đã tìm cô ấy rất nhiều năm rồi.” Cái này cũng xem như là tác phẩm của Thiển Thiển, sau khi cô rời đi, Thiển Thiển đã lập gia đình rồi.

Bạch Ninh cứ như thế mà đáp ứng Trang Nhã Khinh. Thiển Thiển liều mạng thiết kế, Bạch Ninh lại thích bản thiết của Thiển Thiển như thế, tự nhiên chỉ cần Thiển Thiển đưa bản thiết kế ra, Bạch Ninh lập tức ngựa không dừng vó bắt đầu chế tác, cho nên Bạch Ninh cũng không thoải mái hơn Thiển Thiển bao nhiêu. Thiển Thiển dùng trí não, Bạch Ninh bán sức lao động.

Lúc này chắc hai người vẫn tham công tiếc việc. Không biết có được nhân viên như vậy có may mắn hay là bất hạnh đây.

“Cũng đã giữa trưa rồi, hai người có thể nghỉ ngơi một chút không?” Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trang Nhã Khinh, vừa lên đã thấy hai người đều vùi đầu vào làm.
Bình Luận (0)
Comment