Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 65

Lòng dạ của Trần Khải hoàn toàn không ở trên đường, chuyên tâm bấm điện thoại, suy nghĩ giống như bay về phía sân bay, làm sao có thể chú ý tới Trang Nhã Khinh phóng xe ở bên cạnh.

"Anh, anh cứ đi trước, em lập tức sẽ đến ngay." Trần Khải nói. T

rần Sán và Trần Khải hoàn toàn không giống nhau, ít nhất bề ngoài là như vậy. Từ nhỏ Trần Sán đã thích học, thích làm việc, còn là trợ giảng của giáo viên. Bởi vì học tập tốt, nên người ngoài đối xử với anh ta rất tốt, hơn nữa anh ta còn có người cha làm cục trưởng chống lưng, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức tìm được công việc tốt. Công tác chưa đến hai năm, cũng được điều đến Yên Kinh, là đến chức phó cục trưởng cục cảnh sát Yên Kinh.

Nói đến chức vị phó cục trưởng này, mặc dù chỉ là phó, nhưng cũng cao hơn địa vị cha anh ta rồi.

Trần Sán vẫn luôn là niềm tự hào của gia đình. Trần Khải cũng dựa vào việc mình có anh trai như vậy mà kiêu ngạo.

Trần Khải và Trần Sán là hai người hoàn toàn khác nhau. Từ nhỏ Trần Khải đã ỷ vào địa vị của gia đình làm điều xằng bậy, làm không ít chuyện xấu. Nhưng người ta có vận khí tốt, có thể đầu thai vào gia đình tốt, nên mới có thể hung hãn như vậy.

Anh trai thông minh hơn anh ta rất nhiều, trước kia có một số việc anh ta không dám nói với cha, đều là do anh trai hỗ trợ giải quyết. Anh trai có địa vị rất cao trong lòng anh ta.

Lần này anh ta chịu thiệt vài lần trong tay con nhóc như Trang Nhã Khinh, làm sao anh ta có thể nuốt được nỗi nhục này. Vì thế mới đi tìm anh trai. Tin tưởng anh trai nhất định sẽ trừng trị được Trang Nhã Khinh.

Con nhóc đó, anh ta chờ ngày nào đó cô sẽ cầu xin dưới thân của anh ta, tin trưởng ngày nào đó sẽ nhanh tới thôi.

Nghĩ đến điểm này, Trần Khải nhếch miệng, nhưng khóe miệng đau đớn. Ánh mắt Trần Khải trở nên u ám, con nhóc kia.

Nếu không phải ngày đó mình cơ trí, nhanh chóng gọi người của cục cảnh sát đến, thì anh ta thật sự đã bị những người công nông dân đẳng cấp thấp đánh chết rồi. Đánh người của anh ta rồi rơi vào tay của anh thì sẽ còn ngày lành sao? Những người đó bây giờ còn đang ở trong tù làm cu li.

Đến sân bay, Trần Khải liếc mắt một cái đã nhận ra anh trai mình.

Bên cạnh Trần Sán còn có mấy người, ba người đàn ông, hai người phụ nữ. Một người mặc váy liền màu trắng, đồ trang sức đi kèm trang nhã, nhìn cực kỳ thanh thuần, vô cùng xinh đẹp, đang bị Trần Sán ôm trong ngực.

"Anh." Trần Sán cười quay đầu lại. "Anh Vinh."

Người đàn ông Trần Khải gọi 'anh Vinh' là bạn thân của Trần Sán, sau khi Trần Sán đến Yên Kinh để phát triển, anh ta cũng đi theo, công việc làm ăn cũng theo đó mà nhiều thêm. Nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay của anh ta là biết, công việc buôn bán của anh Vinh rất tốt.

"Tiểu Khải đã lớn như vậy rồi." Vương Tất Vinh nói, giọng điệu giống như trưởng bối nói chuyện với vãn bối. Không phải vì anh ta coi thường Trần Khải, mà vì Trần Sán. Trần Sán luôn coi Trần Khải là trẻ con, ở bên cạnh Trần Sán một thời gian dài, bản thân cũng có thói quen đối xử với Trần Khải giống như trẻ con.

Quả nhiên, Trần Khải thấy Trần Sán nhìn anh ta chằm chằm, sắc mặt u ám, khó coi.

"Anh."

"Vết thương trên mặt em là do con bé kia làm sao?" Giọng nói Trần Sán lạnh lẽo, Trần Khải cảm thấy mình giống như đưa người vào hầm băng, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Vẫn là anh trai thương anh ta, không giống ông già trong nhà kia, anh ta muốn hành hạ nhóm người nông dân kia cũng không được.

"Coi như là vậy. Anh, anh về thì tốt rồi." Đúng vậy, anh trai về thì tốt rồi. Anh trai nhất định có biện pháp đối phó con nhóc kia.

Trong lòng Trần Khải thì gần như không có chuyện gì mà Trần Sán không làm được.

"Chúng ta về nhà rồi nói sau."

"Vâng."

Anh ta cần phải điều tra thêm tại sao Trang Nhã Khinh kia lại đến đây. Nhà họ Trần của bọn họ cũng được coi như là đại gia ở thành phố A, trên cơ bản có thể nói là hoành hành ngang ngược, vậy mà lại xuất hiện người như vậy, bỗng nhiên anh ta cảm thấy hơi hứng thú rồi.

*****

Trang Nhã Khinh vừa mới đến trang sức Thiển Nhã thì bỗng nhiên hắt xì. Với trực giác của cô thì xem ra có người đang nhớ cô rồi, cụ thể là ai thì cô không biết, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, cô rất chờ mong.

Bất ngờ, Trang Nhã Kinh thấy một người đàn ông, Mạc Minh Vọng, không ngờ anh ta lại tới tận đây. "Mạc Tiên Sinh, đây là khu vực riêng tư, không cho phép ra vào tùy tiện." Trang Nhã Khinh ngăn cản Mạc Minh Vọng đang muốn đi lên tầng.

Mạc Minh Vọng vừa mới nhìn thấy cô gái này, bởi vì cô ấy thật sự xinh đẹp, thật đẹp hay nói là đủ quyến rũ, nhưng với anh ta, cũng chỉ một người có sức quyến rũ đủ để anh ta nhìn nhiều hơn một ánh mắt thôi. Mục tiêu của anh ta là cô gái đang ở trên tầng kia.

Nghe Trang Nhã Khinh nói, Mạc Minh Vọng ngẩn người. Giọng nói này hình như rất quen thuộc. À, nếu là người khác chỉ sợ sẽ cho rằng anh ta muốn dùng cớ này để đến gần người đẹp rồi.

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?” Mạc Minh Vọng hỏi. Giọng nói này, thật sự rất quen thuộc, nhưng thật sự nghĩ không ra. Nhưng mà cũng chỉ có giọng nói quen thuộc thôi, anh ta có thể khẳng định, cô gái này anh ta chưa từng gặp, đương nhiên, không tính đến chuyện thấy người trên báo.

“Mạc tiên sinh, anh luôn dùng cách này để đến gần phụ nữ sao?” Trang Nhã Khinh cười cười, dịu dàng đặt tay lên vai Mạc Minh Vọng. Không hề bất ngờ, Mạc Minh Vọng đẩy tay Trang Nhã Khinh ra.

Mặc dù biết tính cách của Mạc Minh Vọng, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn hài lòng gật đầu. Nếu Mạc Minh Vọng muốn gặp dịp thì chơi hoặc muốn chơi đùa với cô, cô dám khẳng định sẽ đưa Thiển Thiển tới một nơi mà Mạc Minh Vọng vĩnh viễn không tìm được. Không tồi, Mạc Minh Vọng không làm cô thất vọng.

“Thật xin lỗi, có lẽ là tôi nghe lầm rồi. Cô là bà chủ của nơi này đúng không?”

“Đúng, xin chào Mạc tiên sinh, tôi là bà chủ của Trang sức Thiển Nhã, Trang Nhã Khinh.” Trang Nhã Khinh lễ phép đưa tay ra.

Mạc Minh Vọng nắm lấy, sau đó nhanh chóng tách ra.

Lúc Trang Nhã Khinh nói tên, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao lại cảm thấy giọng nói của cô gái này quen thuộc rồi. Anh ta nhớ rõ, Thiển Thiển có một người bạn tên là Trang Nhã Khinh, vừa vặn trùng tên với cô gái trước mặt này, giọng nói cũng giống như vậy.

“Xin chào. Tôi đến tìm Thiển Thiển.”

Mặc kệ như thế nào, cô gái này là ai cũng không liên quan gì đến anh ta. Mục đích của anh ta chính là mang Thiển Thiển về.

“Thiển Thiển không muốn gặp anh. Đương nhiên, nếu anh tới để thỏa thuận ly hôn, tôi tin tưởng Thiển Thiển sẽ rất vui lòng gặp mặt anh.” Ở đại sảnh có rất nhiều người, Trang Nhã Khinh không có thói quen để cho người khác xem kịch vui, lần trước thu thập Mạnh Thiệu Phong kia là ngoại lệ. Trang Nhã Khinh dẫn Mạc Minh Vọng tới tầng hai, vào phòng của cô.

“Cô hẳn là không có tư cách nói chuyện thay Thiển Thiển.” Giọng nói của Mạc Minh Vọng trở nên lạnh lẽo. Ly hôn sao? Cả đời này đều không có khả năng. Cô gái này, đã khơi mào sự tức giận của anh ta rồi.

“Nếu tôi nói cô ấy có thì sao?” Không đợi Trang Nhã Khinh trả lời, Mạc Thiển đẩy cửa vào.

Hiệu quả cách âm trong phòng thiết kế của bọn họ thật sự rất tốt, điều này cũng để đảm bảo không có việc gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Cho nên, cô hoàn toàn không biết phía dưới xảy ra chuyện gì. Cô phải thông qua Tiểu Tĩnh mới biết được.

Tiểu Tỉnh lên tầng tìm cô, nói có một người đàn ông tìm cô, đã đi vào phòng của Trang Nhã Khinh rồi, nghe đến đó cô đã biết là ai rồi.

“Mạc Thiển, theo anh về nhà.” Nhìn thấy Mạc Thiển qua đây, sắc mặt của Mạc Minh Vọng đã tốt hơn một chút.

Mạc Thiển lại nhìn thẳng vào Mạc Minh Vọng. “Không, anh trai.”

“Mẹ nó, anh không phải là anh trai em, anh là chồng em. Đừng quên, chúng ta đã có hai đứa con rồi.” Mạc Minh Vọng lấy đứa trẻ làm lợi thế.

“Tôi thật sự có lỗi với các con, dù sao cuộc hôn nhân này bắt buộc phải chấm dứt.”

“Anh không cho phép.”

“Chuyện này không phải do anh quyết định.” Thái độ của Mạc Thiển rất kiên quyết. Cô không muốn quay trở lại như trước kia nữa, cô cảm thấy như bây giờ rất tốt.

“Vào đi.” Mạc Minh Vọng gọi điện. Rất nhanh hai đứa nhỏ bước vào. Thiển Nhã biết Tiểu Nguyệt, đương nhiên sẽ cho Tiểu Nguyệt lên đây, Tiểu Viêm cũng lên cùng.

Tiểu Nguyệt quen thuộc dẫn Tiểu Viêm vào văn phòng của Trang Nhã Khinh.

“Mẹ.” Hai đứa nhỏ vui vẻ ôm chân Mạc Thiển reo lên, đặc biệt là Tiểu Viêm, đã rất lâu không được gặp mẹ rồi.

“Ừ, bé ngoan.”

“Em thật sự bỏ được hai đứa nhỏ sao? Nói đến ly hôn, anh nghĩ quyền nuôi dưỡng nhất định sẽ rơi vào tay anh, đến lúc đó, em muốn gặp con cũng phải đợi anh đồng ý.” Mạc Minh Vọng nhất định phải có. Tình cảm của Thiển Thiển với hai đứa nhỏ không phải anh ta không biết, tất cả anh ta đều biết. Tiểu Nguyệt cũng nói, buổi tối Thiển Thiển sẽ gọi tên Tiểu Viêm, có thể thấy được Tiểu Nguyệt không thể tách khỏi hai đứa nhỏ.

Chết tiệt, vậy mà lại không nhớ anh ta! Nghĩ đến điểm ấy Mạc Minh Vọng cực kỳ tức giận.

“Vậy thì không gặp, có anh, tôi tin tưởng hai con sẽ rất tốt.” Mạc Thiển nhún vai tỏ vẻ không sao cả, giống như thật không để ý đến hai con một chút nào. Nếu không phải trong mắt có nước mắt, và ẩn chứa tình yêu nồng đậm thì Mạc Minh Vọng thật sự đã bị Mạc Thiển lừa gạt.

“Không, anh sẽ không quan tâm chúng nó, thậm chí sẽ để chúng nó làm việc nặng trong nhà, giống như lúc trước đã làm với em.” Thấy Mạc Thiển không tin, Mạc Minh Vọng càng thêm đắc ý, tiếp tục nói.” À… nói không chừng anh sẽ tìm một người phụ nữ khác về làm mẹ kế cho bọn nhỏ. Anh tin tưởng mọi cô gái mà anh tìm, chắc chắn sẽ không giống như mẹ kế trên phim truyền hình, đối xử không tốt với bọn nhỏ sau lưng anh.”

Cha hư hư.” Tiểu Nguyệt cầm góc áo Mạc Thiển nói.

Mạc Minh Vọng nhíu mày. “Mẹ các con đã không cần các con nữa, ai mới hư đây.”

“Mẹ mới không không muốn chúng con đó.” Tiểu Nguyệt bĩu môi. “Đúng không, mẹ.”

“Cha, không phải cha muốn mẹ sao, vậy tại sao còn tức giận với mẹ?” Tiểu Viêm bỗng nhiên nói, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Minh Vọng.

Mạc Minh Vọng không ngờ bị con trai nói như vậy. “Đừng nói bậy.”

“Mẹ, con không có nói bậy. Lúc mẹ không có ở nhà, tối nào cha cũng hút thuốc, uống rượu. Uống rượu xong sẽ nói linh tinh.” Tiểu Viêm còn sợ Mạc Thiển không tin, khoa chân múa tay vui sướng kể, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng yêu. “Cha còn nói tại sao mẹ lại rời đi, tại sao lại muốn ly hôn với cha.”

“Tiểu Viêm, nói dối không phải là bé ngoan.” Coi như không có Mạc Minh Vọng, Mạc Thiển nói với Tiểu Viêm.

Làm sao cô lại không thể hiểu Mạc Minh Vọngchứ, đã từng là người anh trai thân thiết nhất, về sau là chồng. Nếu nói Mạc Minh Vọngcó thể nói ra những lời như vậy, cô hoàn toàn không tin. Nếu nói Mạc Minh Vọnguống rượu rồi đập vỡ đồ đạc, sau đó mắng cô, thì cô lại hoàn toàn tin tưởng.

“Con thật sự không nói dối mà.” Tiểu Viêm gấp gáp, tại sao tất cả mọi người lại không tin lời của bé chứ?”

Mạc Thiển biết suy nghĩ của Tiểu Viêm, chính là muốn cô và anh trai làm hòa, nhưng rất khó. Mạc Thiển dịu dàng vuốt tóc Tiểu Viêm, nói “Mẹ tin Tiểu Viêm mà. Nhưng cha con không yêu mẹ. Mẹ cũng vậy. Không yêu cha các con, cho nên, miễn cưỡng ở cùng một chỗ sẽ không có hạnh phúc. Mẹ tin các con cũng không hy vọng thấy mẹ cả ngày không vui đúng không?” Haiz, lại phải nói dối với các con rồi.

“Tiểu Viêm, chúng ta đi.” Mạc Minh Vọngbỗng nhiên bình tĩnh lại, giọng nói hoàn toàn không gợn sóng nói với Tiểu Viêm.

Tiểu Viêm ngoan ngoãn buông góc áo của Mạc Thiển ra, cúi đầu nhỏ giọng đáp. “Vâng…”

Bé vẫn muốn trở về với cha, cha thật sự rất đáng thương, đặc biệt là lúc uống rượu. Lúc trước có phải bé không nên đồng ý với dì không. Bây giờ mẹ và em gái không quay về, những ngày trước kia, ít nhất bé cũng có thể thường xuyên thấy cha mẹ và em gái

"Tiểu Viêm." Mạc Thiển bắt lấy tay của Tiểu Viêm, nhưng cuối cùng vẫn buông ra. Tiểu Viêm...mẹ có lỗi với con.

Ra khỏi Thiển Nhã, lúc lên xe, Mạc Minh Vọng đấm một cái lên bánh lái, khiến Tiểu Viêm giật mình.

Chết tiệt, cái gì gọi là cha không yêu mẹ, mẹ cũng không yêu cha? Cái gì gọi là miễn cưỡng ở cùng một chỗ với anh ta thì không hạnh phúc? Mẹ nó, anh ta có nói là không yêu cô ấy sao?

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Cô ấy còn nói là không yêu anh ta!

Có người gõ cửa kính xe, Mạc Minh Vọng vốn không để ý, nhưng tiếc rằng người kia lại có tính nhẫn nại. Mạc Minh Vọng nghiêng đầu, nhìn người đang miệt mài gõ cửa kính xe, không phải ai khác mà chính là Trang Nhã Khinh.

Quay cửa kính xe xuống, Mạc Minh Vọng không kiên nhẫn hỏi. "Có chuyện gì?" Bây giờ anh ta không thể nhìn người khác bằng sắc mặt tốt.

"Nếu anh nói hết ra những suy nghĩ trong, còn sử dụng hành động để biểu hiện, vậy thì toàn bộ sẽ đơn giản hơn rất nhiều." Không nên trách cô lén xem suy nghĩ trong lòng người khác, vì bạn thân, đây là chuyện bất đắc dĩ.

"Cô..." Cô biết tôi đang nghĩ gì sao?

"Đương nhiên biết. Nhỡ kỹ những điều tôi vừa nói, nói được, làm được, như vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn." Nói xong, Trang Nhã Khinh lại đi vào Thiển Nhã. Hai người này thật ngang bướng, thật là. Nếu là cô, nhất định sẽ nói thẳng ra. Đáng tiếc, người đàn ông cô coi trọng không phải là của cô.

"Còn nữa, quan tâm Thiển Thiển nhiều một chút, những quan tâm mà anh dành cho cô ấy hoàn toàn không đủ, nếu không thì làm sao anh lại không phát hiện Thiển Thiển có chỗ không ổn." Cô vẫn nên hỗ trợ một chút, nếu không thì sợ là hai người này sẽ thật sự bỏ lỡ nhau.

Nếu không biết người mà Thiển Thiển yêu là Mạc Minh Vọng thì Trang Nhã Khinh thật sự không muốn để Thiển Thiển và Mạc Minh Vọng ở cùng một chỗ. Ở cùng với Bạch Ninh vẫn tốt hơn, Bạch Ninh nhất định sẽ chăm sóc chiếu cố Thiển Thiển cẩn thận, sẽ dồn hết tất cả tình yêu cho Thiển Thiển, nhưng Thiển Thiển lại không thích Bạch Ninh.

Nghĩ đến Cố Triệt tâm trạng lại không tốt, haiz, thôi, không thèm nghĩ nữa.

****

Trần Khải buồn bực, xe của mình hoàn toàn không chứa được nhiều người như vậy, anh ta làm sao biết nhiều người tới đón anh trai như vậy chứ.

Không có cách nào khác, anh ta phải xuống xe, cùng anh Vinh và hai người nữa lên một cái xe khác. Lần này anh trai lại không gọi anh ta ngồi cùng một chiếc xe, thật là.

Rất nhanh đã làm quen lẫn nhau. Người cao cao gầy gầy tên là Chu Cốc, mọi người gọi anh ta là Xương Cốt. Người hơi thấp một chút, gương mặt phúc hậu một chút kia tên là Trịnh Minh. Người phụ nữ kia tên là Hoa Tả Ngạn. Bạn gái của anh trai là Lâm Huyên.

Lần này anh trai trở về còn có mục đích khác, chính là đưa bạn gái về thăm nhà một chút, để chuẩn bị kết hôn. Lâm Huyên thuộc nhóm người để kết hôn, còn Hoa Tả Ngạn lại thuộc nhóm người để chơi đùa.

Nghe nói, Hoa Tả Ngạn là bà chủ của ba quán rượu, ở Yên Kinh có chút lai lịch, tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Hoa.

"Tiểu Khải, sao rồi, lần này chịu thua rồi sao?" Vương Tất Vinh trêu chọc nói. Phải biết rằng, A Sán rất thương Trần Khải. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm anh em có thể tốt đến trình độ này.

Trần Khải không vui sờ vết thương còn chưa lành ở khóe miệng, nói. "Anh Vinh, đừng trêu em nữa."

"Được rồi, Tiểu Khải, em trai của A Sán chính là em trai của Vương Tất Vinh, yên tâm, anh trai nhất định sẽ đòi lại cho em."

"Vậy thì phải cảm ơn anh Vinh rồi."

"Khách khí với anh làm gì."

Bên này Trang Nhã Khinh cũng không để Thiển Thiển làm việc nữa, nhìn dáng vẻ của Thiển Thiển, về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.

Sau khi rời đi.

Trang Nhã Khinh nhìn Bạch Ninh đang đăm chiêu nhìn ra cửa. Lúc lên xe, Trang Nhã Khinh lại nhận được điện thoại của Dịch Nham. Nói là ông Dịch xuất viện, hy vọng Trang Nhã Khinh qua gặp một chút.

Trang Nhã Khinh đồng ý.

Sáng hôm sau, lúc Trang Nhã Khinh tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, thì đã là mười giờ rồi. May mà Dịch Nham hẹn mười một giờ, mình tới vẫn kịp.

Đuổi tới bệnh viện, mọi thứ đã xong hết rồi, xem ra mình vẫn tới chậm một chút rồi.

"Thật xin lỗi, tôi tới trễ."

"Không phải, con tới rất đúng lúc. Nghe Tiểu Hổ nói là con cứu ta sao? Vậy thì phải cảm ơn còn rồi.” Ông Dịch run rẩy đi tới, giọng nói còn có chút không ổn định, nhưng cơ thể cũng tốt hơn rồi. Trang Nhã Khinh đi lên trước đỡ ông Dịch.

“Là Tiểu Hổ thêm mắm dặm muối thôi, còn chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi.” Trang Nhã Khinh nói.

“Tiểu Hổ nói cũng không sai. Hôm nay mời cô qua đây là do cha tôi muốn cảm ơn cô một lần.” Dịch Nham nói tiếp lời, ánh mắt Trang Nhã Khinh rất dịu dàng.

“Haha, anh đã trợ giúp tôi nhiều việc rồi.” Trang Nhã Khinh nhìn xung quanh một chút, tại sao lại không thấy đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu kia. “Tại sao hôm nay lại không thấy Tiểu Hổ vậy?”

“Đến trường rồi. Nó nghe được hôm nay cô qua đây, buổi sáng sống chết không chịu đi học, đứa nhỏ này….” Dịch Nham lắc đầu, Tiểu Hổ làm ầm ĩ cả sáng nay.

“…” Trang Nhã Khinh thật sự thích đứa nhỏ Tiểu Hổ kia. Không biết có phải vì mất đi một đứa bé nên cô luôn có tình cảm với những đứa nhỏ khác hay không. “Xế chiều tôi sẽ đi đón nó.”

“Vậy tôi phải thay Tiểu Hổ cảm ơn cô rồi. Đứa nhỏ này nhất định sẽ vui lắm đây.” Dịch Nham đỡ tay bên kia của ông Dịch, hai người dẫn ông Dịch ra ngoài.

Vết thương đã tốt hơn rồi, nhưng ở tuổi này còn bị ngã, cho nên ông Dịch đi đường cũng không được nhanh nhẹn.

“Haiz, gọi con tới lại còn làm phiền con nữa.”

“Ông Dịch khách sáo rồi.” Ông Dịch ngồi phía sau, Trang Nhã Khinh ngồi vào tay lái phụ. “Chuyện trường học lần trước còn phải cảm ơn anh.”

“Nhấc tay chi lao thôi.”

Bữa cơm trưa rất phong phú, Trang Nhã Khinh liên tục khen thức ăn ngon.

Sau bữa cơm trưa, Trang Nhã Khinh chơi cờ vây với ông Dịch. Bình thường có thẻ theo ông cụ làm gì? Với ông Dịch thì là chơi cờ, còn ông Tiêu thì là đánh bài rồi.

Phải nói, tài năng đánh cờ của Trang Nhã Khinh cũng rất tốt, nhưng so với kinh nghiệm của ông Dịch thì kinh nghiệm của Trang Nhã Khinh quá nhỏ rồi.

“Cô gái, con còn thiếu chút kinh nghiệm nữa…” Bỏ xuống một quân cờ, Trang Nhã Khinh sẽ phải thua, ông Dịch cười nói. Chơi cờ với Trang Nhã Khinh còn sảng khoái hơn chơi với đứa con trai ngốc nghếch của mình. Con trai của mình còn không bằng cô gái mười mấy tuổi nhà người ta. Haiz.

“Haha, ông Dịch đúng là lão tướng trải qua trăm chận chiến, con làm sao có thể thắng được ông Dịch chứ.” Không phải giả, thật sự đã thua một nước, không còn đường để đi. Ván này, đã không cần thiết phải kéo dài nữa, cô thua rồi,

“Haha, con thật là…”

Thấm thoát đã qua buổi trưa, Tiểu Hổ cũng sắp tan học rồi. Đã đồng ý đón người, Trang Nhã Khinh làm sao có thể nuốt lời được. Đi sớm một chút, mua một món quà mà trẻ con thích, Trang Nhã Khinh và Dịch Nham lái xe đến trường học.

Dịch Nham vốn không đồng ý việc mua đồ chơi, nhưng không lay chuyển được Trang Nhã Khinh, đành phải mặc Trang Nhã Khinh vậy.

Thời gian vừa khớp, đến trường cũng là lúc tan học. Đợi ở cổng không đến vài phút đã thấy Tiểu Hổ ủ rũ đi ra. Dịch Nham nghĩ, Tiểu Hổ cho rằng hôm nay không thể gặp Nhã Nhã nữa.

Nhưng, vẫn chưa đi qua đây, sau lưng Tiểu Hổ xuất hiện ba cậu nhóc. Ba cậu nhóc đó đẩy Tiểu Hổ vào giữa, đẩy qua đẩy lại.

“nghe nói nó là con trai của thị trưởng.”

“Con trai của thị trưởng thì sao, cũng là một đứa trẻ không có mẹ dạy thôi.”

Tiểu Hổ đi theo Dịch Nham đến thành phố này, mới chuyển đến ngôi trường này không lâu. Bởi vì là học sinh mới, rất nhiều học sinh mới bị bạn học cũ bắt nạt, Tiểu Hổ cũng không ngoại lệ.

“Tại sao cậu lại biết nó không có mẹ?” Một cậu bé hỏi.

“Hừ, hôm đó nó tới trường, mình nghe cha nó nói là nó không có mẹ, haha.” Cậu bé đó đẩy Tiểu Hổ ngã xuống đất.

“Tại sao lại xảy ra chuyện này?” Trang Nhã Khinh nghi ngờ nhìn Dịch Nham. Bình thường không phải cha của đứa nhỏ thấy con mình đến trường bị người khác bắt nạt đều vội vàng qua đó hỗ trợ à? Tại sao Dịch Nham lại khác như vậy?

“Tiểu Hổ sẽ tự xử lý. Sẽ phải học được cách xử lý những chuyện như thế này, bởi vì nó vốn không có mẹ.” Tâm trạng của Dịch Nham cũng xấu đi. Con trai ở trường bị bắt nạt, một người làm cha sao có thể dễ chịu được.

Nhưng mà, về sau Tiểu Hổ nhất định sẽ phải gặp tình huống tương tự như vậy, những chuyện này, Tiểu Hổ bắt buộc phải học được cách xử lý nó.

Quả nhiên, Trang Nhã Khinh thấy Tiểu Hổ đứng lên, hung hăng chờ đợi những đợt bắt nạt của ba đứa nhỏ kia. “Ai nói tôi không có mẹ, mẹ tôi là cảnh sát, là anh hùng.”

“Thôi đi, còn là cảnh sát với anh hùng sao. Tao đoán nhất định là mẹ mày không cần mày nữa.”

“Mới không phải.” Tiểu Hổ cũng không biết nên nói như thế nào. Mẹ mới không có không cần bé, mẹ ở trên trời nhìn bé đó. “Tôi có mẹ.”

“Không tin, nếu không thì mày gọi mẹ ày tới đón mày đi, tại sao mỗi lần chúng tao đều thấy chỉ có cha mày tới đón mày?”

Tiểu Hổ không biết phản bác như thế nào, bỗng thấy xe của Dịch Nham, cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh ở trên xe. “Thấy không, người kia là mẹ tôi, rất xinh đẹp phải không?”.

"Không tin, mẹ trẻ như vậy." Mẹ cậu bé không xinh đẹp như thế, không tin.

"Hừ, không tin tôi sẽ gọi mẹ tôi đến đây. Nếu không phải mẹ tôi làm sao có thể đến đón tôi với cha tôi chứ?"

Dịch Nham lái xe đưa Trang Nhã Khinh đến bên này, rồi hai người mở cửa xe bước xuống.

"Dì Nhã Nhã, dì có thể đóng vai mẹ con một lần được không?" Tiểu Hổ tội nghiệp nhìn Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh mềm lòng nhìn cậu bé, thiếu chút nữa là đồng ý rồi.

"Tiểu Hổ, con học được cách gạt người khác ở đâu thế." Dịch Nham rất tức giận, xem ra chuyện này có chút khó khăn đối với một đứa trẻ như Tiểu Hổ. Nhưng tuyệt đối không được nói dối.

"Cha, con xin lỗi, nhưng mà...nhưng mà mấy bạn đó nói con không có mẹ dạy."

"Đi, dì Nhã Nhã và con đi qua đó giáo huấn bọn họ được không?"

"Được."

Trang Nhã Khinh nắm tay Tiểu Hổ đi qua đó. Từ xa đã thấy sắc mặt của ba đứa bé kia không được tốt lắm.

Dì xinh đẹp kia thật sự là mẹ của nó sao? Không thể nào, có một người mẹ xinh đẹp, còn trẻ tuổi như vậy.

Ba người muốn chuồn đi, bị Trang Nhã Khinh gọi lại.

"Ba đứa con nói con trai dì không có mẹ dạy đúng không? Là ai bịa đặt, dì còn sống rất tốt đó." Cô cũng không nói sai, con trai của cô có mẹ, cô cũng không nói Tiểu Hổ là con trai cô. Cô thật sự sống rất tốt. Cái này cũng không được coi là nói dối đúng không?

"Dì..."

"Là con nói. Rõ ràng con nghe thấy cha nó nói với thầy, nói từ nhỏ nó không có mẹ, để thầy gióa chiếu cố nó thêm một chút." Đứa bé đứng trước ngẩng đầu ưỡn ngực nói. Bé rõ ràng nghe được, bé không nói dối.

"Đây mới là bé ngoan, dì muốn các con có thể làm bạn với Tiểu Hổ, bạn ấy mới tới đây, không quen nhiều người lắm. Các con có đồng ý làm bạn với Tiểu Hổ không?"

"Được ạ, về sau cậu chính là bạn của bọn mình."

Cầm tay Tiểu Hổ, ra sức đong đưa hai cái.

"Được, chúng ta đi thôi."

"Vâng, mẹ." Tiểu Hổ ngoan ngoãn gọi Trang Nhã Khinh một tiếng 'mẹ'. Quay về phía Dịch Nham làm một cái mặt quỷ. Nhìn đi, vẫn là dì Nhã Nhã tốt. Ở trên xe, Dịch Nham không đồng ý nói. “Tại sao lại nhận là mẹ của Tiểu Hổ?”

“Tôi…”

“Có điều Tiểu Hổ, về sau không thể nói dối với, ừ, thật ra cũng không phải lúc nào cũng thế, đôi khi vào tình thế bắt buộc vẫn có thể nói dối, nhưng phải học giống gì, bị người khác vạch trần còn có thể phản bác nhé.” Trang Nhã Khinh dùng từ ngữ chính nghĩa….dạy đứa trẻ nói dối.

“Phản bác như thế nào ạ?”

“Nhìn đi, ví dụ nữa người khác biết dì không phải mẹ con, dì cũng có thể nói những lời dì vừa nói cùng không sai.” Trang Nhã Khinh cười cười với Dịch Nham, anh không ngại khi tôi nói những điều này chứ?”

“À… Con biết rồi. Vừa rồi gì không nói thẳng con là con trai của dì, là do bọn họ hiểu nhầm thôi.”

“Đúng rồi, Tiểu Hổ rất thông minh.”

Cô cũng rất thông minh. Dịch Nham nhìn Trang Nhã Khinh và Tiểu hổ cười, nghĩ thầm trong lòng. Lúc nghe thấy Tiểu Hổ gọi Nhã Nhã là mẹ, một ý nghĩ chợt xuất hiện. Nếu có thể, anh ta, muốn để Nhã Nhã thật sự àm mẹ của Tiểu Hổ. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ kỳ lạ của anh ta mà thôi.

“Dì, đây là quà dì tặng con sao.” Tiểu hổ nhìn thấy trên chỗ ngồi có một món đồ chơi, vui vẻ cầm lấy nó. Một khẩu súng đó, mỗi lần bé muốn cha đều không cho, cha nói rằng sợ bé dùng súng làm người khác bị thương.

“Đúng rồi, có điều lúc dùng phải cẩn thận, mặc dù là súng đồ chơi, nhưng đánh phải người khác cũng rất đau.”

“Vâng, con sẽ cẩn thận.” Tiểu Hổ cười đến nở hoa. Được gặp dì Nhã Nhã, còn có được món đồ chơi mà mình luôn yêu thích, lại có thể có thêm ba người bạn, hôm nay thật vui.

“Bé ngoan.”

“Con là bé ngoan, vậy dì có muốn làm mẹ con không?” Tiểu Hổ nói ra những lời ngoài dự đoán của mọi người.

Trang Nhã Khinh hơi ngượng ngùng, Dịch Nham nghe được, bàn tay cầm lái bỗng nắm chặt hơn, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, giống như là vô cùng căng thẳng.

“Tiểu Hổ, về sau con sẽ có một mẹ mới tốt với con, nhưng mà…”

“Nhưng không phải là em, đúng không?”

Dịch Nham tiếp lời. Trong giọng nói có thể nghe ra, có chút tự giễu.

Làm sao anh ta có thể có ý nghĩ kỳ lạ là Nhã Nhã sẽ đồng ý. Anh ta đã lớn tuổi rồi, còn nuôi một đứa bé, điều kiện của Nhã Nhã tốt như vậy, trẻ tuổi xinh đẹp, thông minh có khả năng, muốn người đàn ông nào mà không được chứ.

“A….”

“Tại sao không muốn làm mẹ của Tiểu Hổ ạ? Tiểu Hổ rất ngoan, lại còn cực kỳ nghe lời nữa.” Tiểu Hổ đặt món đồ chơi mà mình thích xuống, bây giờ bé cảm thấy, có một người mẹ còn quan trọng hơn món đồ chơi này nhiều.

“Tiểu Hổ.” Dịch Nham không vui gọi, càng ngày Tiểu Hổ càng không nghe lời rồi.

“Vậy dì làm mẹ nuôi của Tiểu Hổ có được không? Mẹ nuôi cũng là mẹ, về sau con có thể gọi dì là mẹ.” Nghĩ tới nghĩ lui, Trang Nhã Khinh liền nghĩ ra một biện pháp như vậy. Mẹ nuôi, không tệ.

“Vâng, được ạ, mẹ.”

Trang Nhã Khinh không biết hành động kia của mình, sẽ mang lại cho mình một chút phiền toái, cũng giải quyết cho mình một chút phiền toái.

Có thể do ở trường có chút mệt mỏi, Tiểu Hổ nằm trong lòng Trang Nhã Khinh ngủ thiếp đi. Nhìn gương mặt khi ngủ của Tiểu Hổ, Trang Nhã Khinh lại cảm thấy Tiểu Hổ chính là đứa nhỏ kia của cô. Đứa bé kia đã hơn mười năm rồi, mà Tiểu Hổ năm nay vừa tròn mười tuổi.

Đến nhà học Dịch, Trang Nhã Khinh bế Tiểu Hổ lên, Tiểu Hổ bị động tác đó làm tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy Trang Nhã Khinh đang ôm minh, sau khi ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘mẹ’thì nhắm hai mắt lại thiếp đi.

“Để tôi ôm cho, bây giờ Tiểu Hổ đã nặng hơn rồi.” Đứa nhỏ mười tuổi, thật sự có hơi nặng, cô gái bình thường phải dùng hết sức mới có thể bế được. Dịch Nham nghĩ đến điểm này, cho nên mới đề nghị mình ôm. Hơn nữa dọc đường đều là Nhã Nhã ôm, hẳn là cũng mệt mỏi rồi.

“Được.”

Dịch Nham đón Tiểu Hổ từ tay Trang Nhã Khinh, tay chạm vào tay của Trang Nhã Khinh, chạm vào làn da mềm mại kia, khiến Dịch Nham có chút thất thần. Nhưng chỉ trong nháy mắt thôi.

“Tôi còn có việc, anh về trước đi, có thời gian tôi sẽ quay lại thăm Tiểu Hổ.” Nếu đã nhận con nuôi, mình vẫn nên thực hiện trách nhiệm của mẹ nuôi.

“Đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừ.” Trang Nhã Khinh lái xe trở về. Trên đường gặp được Mặc Sâm.

Không phải như bình thường, Trang Nhã Khinh thấy Mặc Sâm chạy xe như bay qua xe của cô, có một chiếc xe khác phía sau. Trang Nhã Khinh có thể khẳng định, chiếc xe phía sau này chắc chắn không đi cùng với xe của Mặc Sâm, nếu cô đoán không lầm, chỉ sợ chiếc xe phía sau này đuổi giết Mặc Sâm.

Đi hay không đi?

Dựa vào bản lĩnh của Mặc Sâm, đối phó với những người này hẳn là không có vấn đề gì rồi. nhưng tại sao Mặc Sâm lại bị đuổi sát như vậy? Không đi, ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì mình cũng sẽ cảm thấy áy náy, dù sao Mặc Sâm cũng giúp đỡ mình không ít, cũng là bạn của mình.
Bình Luận (0)
Comment