Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 67

Trang Nhã Khinh nhìn về phía cửa, rõ ràng là đang tìm kiếm bóng hình của Cố Triệt, không biết trong lòng có cảm giác gì, cầm lấy ly rượu đỏ, rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch.

Vị ngọt cay kích thích đầu lưỡi, yếu hầu, đi vào trong dạ dày của Trang Nhã Khinh.

Tiêu Dật Phàm không chú ý một chút, đã thấy Trang Nhã Khinh uống một ly rượu lớn, tác dụng của loại rượu này rất chậm nhưng cũng rất mạnh, uống nhiều một lúc như vậy thì Trang Nhã Khinh sẽ không chịu nổi.

Cố Triệt tìm được Tiêu Dật Phàm, nhưng cùng lúc cũng thấy Trang Nhã Khinh. Còn có vật hi sinh kia, à, chính là người đàn ông đến gần Trang Nhã Khinh kia.

Gặp lại cô, Cố Triệt không biết cảm giác trong lòng mình là gì, có vui mừng, nhưng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Anh là người đàn ông có hôn ước nên không thể chậm trễ người khác.

Thấy Tiêu Dật Phàm cẩn thận lau vết rượu rơi xuống khóe miệng cô, Cố Triệt cảm thấy buồn buồn, có chút khó thở, nhất là khi thấy cô dịu dàng ngoan ngoãn tựa vào lòng Tiêu Dật Phàm, cười đến ngọt ngào như thế.

Mới cùng anh...Mà bây giờ lại cùng với Tiêu Dật Phàm, Trang Nhã Khinh, tôi không nhìn thấu được em. Cuối cùng, em có thật tình đối với tôi hay không. Cố Triệt nghĩ trong lòng, sau đó lại tự nói với mình, đừng nghĩ nhiều, mặc kệ có thật tình hay không, bọn họ đều không có khả năng. Trang Nhã Khinh có thể ở cùng với Dật Phàm, đó là chuyện không thể tốt hơn, tại sao mình lại không vui chứ.

Đúng, vừa rồi anh cảm thấy không vui.

Bước đến gần, Cố Triệt đến trước mặt Tiêu Dật Phàm, đứng bên cạnh vật hy sinh kia, khí thế giữa hai người chênh lệch rõ ràng, Cố Triệt cao hơn, đẹp trai hơn hắn rất nhiều, khí thế lại càng không cùng ở một trình độ, người đàn ông cũng tự giác được áp lực rất lớn. Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy thì lại cảm thấy đáng tiếc trong lòng. Đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào thì lại nghe âm thanh 'cút' có chút áp lực từ phía Cố Triệt.

Chân người đàn ông mềm nhũn, cũng không dám nhìn Cố Triệt, vội vàng rời khỏi đó.

Trong suốt quá trình này, Cố Triệt chưa từng nhìn hắn một cái, cũng không nhìn Trang Nhã Khinh một cái.

"Dật Phàm, ngày mai còn có việc."

Tiêu Dật Phàm gật đầu, nói biết một tiếng. Không cần uống quá nhiều rượu, Cố Triệt hiểu anh, anh uống nhiều rượu sẽ quên mất chuyện phải làm, Cố Triệt lo lắng anh sẽ quên mất nhiệm vụ ngày mai. Chuyện quan trọng như vậy, làm sao anh có thể quên, làm sao có thể phạm sai lầm khiến mình uống rượu được? Tiêu Dật Phàm cảm thấy Cố Triệt có chút suy nghĩ nhiều, lại còn tự mình chạy tới đây. Việc này, rõ ràng là có thể nói trong điện thoại.

Cố Triệt cũng không nói nữa.

Buổi trưa hôm nay Cố Triệt ở chỗ của Tiêu Dật Phàm. Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, không biết tại sao Tiêu Dật Phàm lại không nói gì nữa. Im lặng một lúc lâu, rồi lại nói muốn gọi điện thoại. Sau đó thì thật sự gọi đi.

Mới đầu anh cũng không nghe được Dật Phàm gọi điện cho Trang Nhã Khinh, là do nghe được ông nội Tiêu nói đến Trang Nhã Khinh thì mới biết là Dật Phàm đang gọi cho cô.

Sau đó, nghe thấy Dật Phàm hẹn cô đến Trầm Luân. Anh cũng không biểu hiện gì, sau khi Dật Phàm lái xe rời đi, anh hàn huyên với ông nội Tiêu một chút, sau đó do đứng ngồi không yên nên đã tới đây rồi.

Tại sao mình lại xúc động như thế, Cố Triệt không kịp suy nghĩ vấn đề này, đã vội vàng tới đây rồi, Cố Triệt tự giải thích với bản thân là sợ Tiêu Dật Phàm uống rượu sẽ hỏng việc.

Bây giờ Tiêu Dật Phàm đã cho đáp án, sẽ không uống quá nhiều rượu, vậy thì, anh còn ở đây làm gì?

“Tôi về trước, cậu nhớ về sớm, để kịp máy bay sáng sớm mai.” Cố Triệt nói xong lập tức rời khỏi đó.

Từ lúc Cố Triệt vào đây rồi rời đi, Trang Nhã Khinh biết, Cố Triệt không nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt.

Lại đổ đầy một ly rượu, Trang Nhã Khinh đang muốn uống, lại bị Tiêu Dật Phàm đoạt đi.

“Trả lại cho tôi.” Rượu này uống thật ngon.

Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm. Cho nên mới nói, đây chính là hành động không sáng suốt, nhưng vẫn có nhiều người nhân cơ hội làm vậy. Trang Nhã Khinh làm như vậy chính là càng thêm không sáng suốt, nguyên nhân chính là, cô uống rượu rất tốt, chưa say bao giờ.

Cảm giác của Trang Nhã Khinh cũng không tốt hơn Cố Triệt bao nhiêu. Trang Nhã Khinh cũng không biết tình cảm mình dành cho Cố Triệt nhiều bao nhiêu, nhưng đúng lúc Cố Triệt không nhìn cô, quả thật đã bị tổn thương.

“Rượu này rất mạnh, uống nhiều hơn về sẽ khó chịu.” Tiêu Dật Phàm khuyên giải. Sớm biết vậy sẽ không mở chai này.

Trang Nhã Khinh cũng không quan tâm đến chén rượu trong tay Tiêu Dật Phàm, lấy chai rượu ra, trực tiếp uống cả chai.

Một nửa chai là do Trang Nhã Khinh uống, còn hơn một nửa là chảy ra ngoài, từ khóe miệng chảy xuống cổ, sau đó chảy vào phía trong áo.

Tiêu Dật Phàm nhìn, cảm thấy miệng khô đắng, lần này đến anh uống cạn ly rượu trong tay.

Uống xong, Tiêu Dật Phàm mới kịp phản ứng.

“Khinh Khinh, chúng ta về thôi.” Tiêu Dật Phàm nói.

Trang Nhã Khinh hoàn toàn không nghe anh nói, lại gọi thêm hai chai Whisky. “Không đi, phải đi thì anh đi đi, anh còn chuyện quan trọng, đừng trì hoãn nữa.”

“Tại sao lại muốn uống rượu thế?” Lúc mới đầu Khinh Khinh không giống như bây giờ, tại sao sau một lát, Khinh Khinh lại biến thành như vậy rồi? Tiêu Dật Phàm nghĩ từng chữ một, nhưng có lòng như không có lực.

“Chỉ là muốn uống thôi.” Trang Nhã Khinh cười cười, không nhìn ra rằng có chút say nào, chỉ là mặt đỏ hơn trước kia một chút, nhưng lại giống một quả táo chín, khiến cho người ta muồn cắn một miếng.

Tiêu Dật Phàm vừa nghĩ tới đó, cũng thật sự nhào lên. Trang Nhã Khinh không chú ý, bị Tiêu Dật Phàm đẩy ngã xuống ghế sô pha.

“Này, anh làm sao thế?” Trang Nhã Khinh đẩy Tiêu Dật Phàm, nhưng Tiêu Dật Phàm chỉ có mỗi một động tác vừa rồi, bây giờ ngã vào người cô giống như một bùn nhão, không chịu nhúc nhích.

Thật sự là vô dụng, tại sao lại dễ say như vậy chứ. Có phải vừa rồi Cố Triệt có nói nên để Tiêu Dật Phàm uống ít đi một chút không? Thì ra lại uống ít đến trình độ này. Bây giờ không nên uống say cũng đã say rồi, Trang Nhã Khinh cũng không có cách nào khác.

Vứt Tiêu Dật Phàm sang một bên, không quan tâm, sau đó mình tiếp tục uống? Khả năng này cũng không lớn.

Trang Nhã Khinh lấy điện thoại di động trong túi Tiêu Dật Phàm, tìm số của Cố Triệt, bây giờ cũng chỉ có Cố Triệt mới có thể đón Tiêu Dật Phàm về.

Nghĩ thì như vậy, nhưng ông trời lại không làm theo ý nguyện của người ta. Vừa mới ấn phím gọi, điện thoại lại hết pin, mở lại cũng không được. Mà cô lại không mang theo điện thoại ra ngoài.

Làm sao bây giờ? Mình tự đưa Tiêu Dật Phàm về?

Xe Tiêu Dật Phàm ở bên ngoài, cho điện thoại vào túi, Trang Nhã Khinh kéo Tiêu Dật Phàm ra ngoài, ném vào xe.

Vẫn là tầng hai mươi tám, Tiêu Dật Phàm cũng không còn nhà nào khác, vẫn ở tầng cao nhất trong ‘Thiên đường của nhân gian’. Ấn chuông cửa, là Cố Triệt ra mở cửa.

Cố Triệt bất ngờ khi thấy Trang Nhã Khinh, sau đó nhìn thấy Tiêu Dật Phàm say rượu, mềm nhũn ở bên cạnh. “Tại sao cậu ấy lại uống rượu rồi.”

“Không chú ý.”

“Nhóc Khinh đến đấy à, vào đây ngồi một chút.” Tiêu Mục thấy Trang Nhã Khinh đến thì nhiệt tình nói.

Đã trễ rồi mà Tiêu Mục vẫn chưa đi ngủ.

Trang Nhã Khinh cự tuyệt ý tốt của ông Tiêu. “Không nên, đã khuya rồi ạ.” Giao Tiêu Dật Phàm vào tay Cố Triệt, Trang Nhã Khinh chuẩn bị rời đi.

“Được rồi, đi đường cẩn thận.”

“Vâng, tạm biệt, ông nội Tiêu.” Trang Nhã Khinh nhìn Tiêu Dật Phàm bị Cố Triệt tùy ý xách trong tay, vẻ mặt đồng tình, vật trong tay này là người sao? Rõ ràng giống như vật thể không rõ ràng. Tiêu Dật Phàm đáng thương.

“Biết làm canh giải rượu không?” Trang Nhã Khinh đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy Cố Triệt nói.

Trang Nhã Khinh sửng sốt, sau đó nhìn vào mắt anh: “Biết.”

“Giúp một chút.”

“Có thù lao gì không?” Trang Nhã Khinh không đồng ý ngay, tựa người vào cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cô muốn gì?” Giọng nói của Cố Triệt trở nên trầm thấp, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh túm lấy cổ áo của Cố Triệt, kéo đầu anh xuống một chút. Không có cách nào khác, Cố Triệt rất cao, từ xưa đến nay chênh lệch về chiều cao giữa đàn ông và phụ nữ luôn như vậy. Áp sát vào bên tai anh, Trang Nhã Khinh nhỏ giọng: “Nếu tôi nói muốn anh thì sao?”

Cố Triệt căng thẳng, hơi thở của Trang Nhã Khinh phun thẳng vào tai, ấm áp, ngứa ngứa. Đã từng nếm qua hương vị của cô, bây giờ lại gần cô như thế, nhìn đôi môi đỏ mọng kia, yết hầu Cố Triệt lại giật giật. Nhưng, từ trước đến nay Cố Triệt đều rất bình tĩnh, chỉ có một lần duy nhất không khống chế được, chính là lần trước gặp Trang Nhã Khinh. Đẩy cô ra, anh trầm giọng nói: “Đi thong thả, không tiễn.” Giọng nói có kìm nén, tràn ngập từ tính.

Nếu lúc này Trang Nhã Khinh không hấp dẫn Cố Triệt như thế này, mà trực tiếp hôn lên thì cho dù năng lực tự điều khiển của anh có mạnh mẽ như thế nào thì cũng không nỡ đẩy cô ra.

Trang Nhã Khinh cười to. “Chỉ là nói đùa thôi, có cần nghiêm trọng như thế không.” Sau đó đi về phía phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu. Tiếng cười, che dấu sự chua xót sâu trong nội tâm.

Nếu, nếu vừa rồi Cố Triệt không đẩy cô ra, có lẽ, cô thật sự bằng lòng liều lĩnh với anh sao? Mặc kệ vị hôn phu kia, hoặc mặc kệ lời nguyền kia, cũng không quản mình có phải là Tiểu Tam hay không, nhưng... Cố Triệt đã đẩy cô ra rồi.

Về sau thật sự không nên gặp mặt, nếu không thì em thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào đây, Cố Triệt.

Tiêu Mục cũng không mù, hành động qua lại của Trang Nhã Khinh và Cố Triệt đều rơi vào mắt ông, trong lòng tiếc cho cháu mình: “Phàm Nhi à, xem ra muốn nhóc Khinh trở thành cháu dâu của ông thì rất khó đây.”

Không phải vì Cố Triệt ưu tú hơn Tiêu Dật Phàm mà trong mắt Tiêu Mục, cháu mình là ưu tú nhất. Hơn nữa, Tiêu Mục cũng lớn tuổi như vậy, trải qua nhiều chuyện, nhìn ra được lúc Trang Nhã Khinh ở cùng với Cố Triệt khác hoàn toàn lúc Trang Nhã Khinh ở cùng một chỗ với cháu nội ông.

Canh giải rượu rất nhanh được Trang Nhã Khinh làm xong, đặt lên bàn. “Xong rồi, tôi đi xe của Dật Phàm về trước.”

Suy cho cùng cô cũng không thể đi bộ về được.

Lúc trở về, đã là hai giờ sáng, vậy mà đèn trong biệt thự vẫn sáng. Trong phòng khách, còn có trong phòng của các sư huynh, ngay cả phòng của Thiển Thiển cũng sáng. Chỉ có phòng cô là vẫn tối.

Trang Nhã Khinh cũng không gọi mọi người, tắt đèn phòng khách đi, đi vào phòng mình, đi ngủ.

Sau khi đèn ở phòng khách tắt đi, lần lượt, đèn trong các phòng khác cũng tắt đi, Trang Nhã Khinh biết, đây là biện pháp tốt nhất. Cô ngủ, mọi người cũng sẽ đi ngủ theo.
Bình Luận (0)
Comment