Võ Tiểu Đức chớp chớp mắt, nhìn khoảng không trước mắt.
Vong Linh Chi Thư tự động lật ra, bên trên xuất hiện một nhóm chữ nhỏ:
"Ngươi chắc chắn rằng mình muốn tuyên bố ủy thác?"
"Ta chắc chắn."
Võ Tiểu Đức nói thầm ở trong lòng.
Hắn đã nhận được cơ hội tuyên bố ủy thác sau khi hoàn thành ủy thác đầu tiên giúp vị tổ linh kia.
Võ Tiểu Đức định dùng nó.
Chẳng mấy chốc chính mình sẽ phải trở lại Tử Vong Ma Quật.
Nếu như có thể để Hạ Huệ Lan bình yên vô sự thì trong lòng mình cũng ít một phần lo lắng.
Bên trên Vong Linh Chi Thư lại hiện ra từng dòng chữ nhỏ:
"Xin hãy tìm một chỗ vắng vẻ, an tĩnh để tuyên bố ủy thác trên Nguyện Tường của bản thư."
Võ Tiểu Đức suy nghĩ một chút, nhớ tới gần khu vực này có vài chỗ đang tháo dỡ, đã phá hủy được một nửa, không có người ở.
Hắn quyết định đến nơi đó.
Hắn đang định bước đi, trên màn hình lớn bỗng nhiên xuất hiện một tin tức thu hút sự chú ý của hắn.
Người dẫn chương trình nói: "Cơn động đất tại Tây Đại Dương vừa mới qua đi, nhưng các thành thị ven biển lại không gặp bất kỳ hiện tượng biển động nào. Chuyện này khiến cho mọi người cảm thấy may mắn nhưng cũng có một số người cảm thấy rất kỳ lạ."
"Chúng tôi xin được liên hệ với phóng viên ở tại hiện trường."
Hình ảnh chuyển đổi.
Một nam tử trung niên đứng trên một con đê cạnh bờ biển, bên cạnh còn có một chiếc máy bay trực thăng.
Hắn bắt đầu nói: "Xin chào quý vị, hiện tại ta đang đứng ở bên bờ biển, nhưng nơi này lại không xảy ra biển động như dự báo. Như mọi người nhìn thấy thì mặt biển gió êm sóng lặng . . . khoan đã, đó là ảo ảnh!"
Hắn nghiêng người né ra, chỉ về mặt biển phía xa.
Tại phía xa gần đường chân trời, rất nhiều bóng dáng khổng lồ bay lên không chút tiếng động, trải rộng tứ phương.
Nam phóng viên kia nói: "Thật sự là kỳ quan, mọi người đều biết, ảo ảnh là một hình ảnh ảo được hình thành bởi sự khúc xạ ánh sáng do một vật thể phản chiếu trong bầu khí quyển, là một loại ảo ảnh quang học. . ."
Bỗng nhiên giọng nói của hắn im bặt.
Bởi vì hình bóng khổng lồ trên mặt biển dần dàn rõ ràng.
Đó là một quần thể cung điện khổng lồ bị băng tuyết bao phủ.
Trên tường thành của từng dãy cung điện có vô số bộ xương, trong tay chúng nó cầm các loại binh khí, trong hốc mắt có quỷ hỏa bừng bừng. Bọng chúng cũng đang nhìn về phía bờ biển.
Trên tường thành của cung điện có rất nhiều khô lâu màu đen, bọn chúng cầm đủ các loại binh khí, trong hốc mắt có quỷ hỏa đang lấp lóe, đang nhìn về phía các nhân loại đứng tại bờ biển.
Một con khô lâu mặc áo giáp rách dưới đi đến chính giữa tường thành, giơ lên cốt đao trong tay chỉ chỉ về phía bờ biển.
Dường như đã rất lâu nó chưa từng mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn có chút cứng nhắc:
"Nhân loại, sau 30 ngày nữa thế giới của chúng ta sẽ dung hợp với thế giới của các ngươi."
"Trừ khi—— "
"Trừ khi các ngươi giết sạch đám chức nghiệp giả kia."
"Nếu vậy thì thế giới của chúng ta sẽ không dung hợp với thế giới của các ngươi nữa, bởi vì các ngươi quá mức thấp kém."
Giọng nói của khô lâu ở mãi phía xa chân trời nhưng lại có thể vang vọng đến tứ phương, khiến tất cả mọi người đều nghe rõ lời nó nói
Máy quay cũng đã ghi lại cảnh này.
Tiếng cười nói náo nhiệt trên Trường Hồng Nhai dần dần biến mất.
Rất nhiều người đã xem được chương trình trực tiếp vừa rồi thông qua màn hình lớn trong các cửa hàng, điện thoại….
Thế giới lâm vào sự an tĩnh ngắn ngủi một cách quỷ dị.
Tất cả mọi người đều biết rằng ảo ảnh không thể phát ra âm thanh.
Nếu như nói đó là ảo ảnh, vậy thì nó phản chiếu cảnh tượng của nơi nào?
Loại thành thị nào mà lại có hàng loạt cung điện, pháo đài hùng vĩ cao như núi và nhiều khô lâu như vậy?
Nơi trên hành tinh này lại có cảnh tượng khủng bố như vậy?
Một giây sau, trên màn hình TV đột nhiên xuất hiện cảnh trường quay.
Người dẫn chương trình xinh đẹp, miễn cưỡng lộ ra ý cười nói: "Các vị, lúc nãy tín hiệu bị gián đoạn. Đó chỉ là trò đùa quái đản của một vài ngươi có lòng thù ghét xã hội mà thôi."
"Chương trình đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các vị vào ngày mai."
Chương trình kết thúc một cách vội vàng.
Võ Tiểu Đức lâm vào trầm tư.
Từ khi động đất liên tục xảy ra, dường như thế giới đã trở nên khác biệt.
Hắn lắc lắc đầu, trong lòng thầm cười khổ.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Còn chưa biết mình có thể sống đến ngày thứ tám hay không, lo nghĩ những thứ này làm gì?
Hắn tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi khu phố náo nhiệt, đi vào một con hẻm nhỏ. Đi đến tận cuối rồi lại rẽ mấy lần. Sau một hồi đã đi đến khu vực đang bị phá dỡ.
Oanh ——
Trên trời có tiếng sét vang lên.
Mây đen dày đặc.
Màn đêm càng trở lên đen kịt.
Võ Tiểu Đức xuyên qua màn mưa tầm tã, đi vào một trường học bỏ hoang.
Hắn leo lên tầng ba, chọn bừa một phòng học sau đó đẩy cửa bước vào.
Phần lớn bàn ghế đều đã bị dọn đi, trên mặt đất chỉ còn mấy chiếc ghế hỏng lăn lóc và một chiếc bàn nghiêng vẹo.
Trên bảng đen có một phép toán:
" Chứng minh 0.999. . . = 1."
Võ Tiểu Đức nhìn thoáng qua, cầm lấy phấn thuận tay giải phép toán này.
Hắn vừa viết vừa nghĩ đến những chuyện mình đã trải qua hôm nay, nghĩ đến những cách ứng đối khả thi.