Sau khi làm xong tất cả hắn mới phát hiện đám ăn mày kia vẫn còn ngây người đứng ở một bên, mỗi người đều ngây người như phỗng nhìn chính mình.
"Đều là giả." Võ Tiểu Đức phất tay với bọn hắn.
Đám ăn mày bất động.
Bọn hắn nhìn Võ Tiểu Đức, lại nhìn xem mặt tường vừa bị rạch ra một vệt dài phía xa.
Cứ cho là tất cả đều là giả nhưng bức tường này là thật a!
Ngày ngày chúng ta đều sinh hoạt ở đây, chẳng lẽ còn không biết bức tường này là thật hay giả sao?
"Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch!"
Hàng loạt ngôi sao hiện lên trên đỉnh đầu đám ăn mày, khiến cho Võ Tiểu Đức cũng có chút ngượng ngùng.
Hắn nhìn lên Vong Linh Chi Thư ở trước mặt.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên Vong Linh Chi Thư:
"Ngươi nhận được sự khâm phục và sợ hãi của 21 tên ăn mày."
"Tất cả những thứ này đều sẽ được bản thư dùng để thăng cấp công năng hoàn toàn mới."
Quỷ keo kiệt!
Ngươi cũng đã bắt đầu thăng cấp, vậy mà còn tham chút đồ vật của mấy tên ăn mày kia. Ta đã nhìn lầm ngươi rồi.
Võ Tiểu Đức thầm mắng vài câu trong lòng, nhưng dù sao cũng không có cách nào khác, chỉ có thể lắc đầu, hóa thành một con quạ đen bay lên không trung, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Mấy chục tên tên ăn mày cùng ngẩng đầu lên.
"Hắn bay mất." Tên thủ lĩnh lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy a, hắn bay mất, lão đại." Một tên ăn mày đáp.
Đám người chỉ cảm thấy sự trùng kích mà mình phải chịu đựng đêm nay đã vượt quá cả nửa đời tầm thường vô vi trước đây.
Bỗng nhiên, một giọng nói tinh tế vang lên:
"Các ngươi đang nói cái gì?"
Đám ăn mày quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn lửa trên bộ cơ giáp kia đã tắt từ lâu.
Có một nam tử đội mũ rộng vành màu đen, tay cầm ô che mưa đứng ở nơi đó, người này đang cười híp mắt nhìn chăm chú cơ giáp, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
"Tổng cộng đánh ra năm chưởng, lực đạo của mỗi chưởng không nhiều cũng không ít, vừa đủ để phá hư kết cấu bên trong cơ giáp, làm sao hắn có thể làm được?"
Người kia chần chờ một chút, hơi cúi người nhìn giáp nói: "Thật sự không tầm thường, nếu như là ta thì chỉ sợ không thể khống chế lực đạo trở nên yếu như vậy. Ta vừa ra tay nó sẽ bị đánh nát ngay lập tức."
Dứt lời, chiếc ô che mưa trong tay hắn biến mất trong một cái chớp mắt.
Bang ——
Một tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai vang lên, cuồng phong gào thét vù vù.
Toàn bộ cơ giáp bị hắn dùng một chiêu đánh bay lên bầu trời, hóa thành mảnh vỡ, sau đó lại biến thành phấn vụn, một cơn gió thổi qua, hoàn toàn biến mất.
Làm xong tất cả, lúc nam tử kia mới quay đầu, nhìn qua đám ăn mày đang co rúm trong 1 góc.
"Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?"
Hắn cười híp mắt hỏi.
"Đại. . . Đại nhân, tên tội phạm kia…. hắn đã biến thành một con chim bay mất." Tên thủ lĩnh của đám ăn mày đáp.
"Tại sao hắn lại tới đây?" Nam tử hỏi.
"Là do tên đui mù này dẫn hắn tới đây, muốn cướp tiền của hắn." Tên thủ lĩnh không dám giấu diếm mảy may.
"Thành thật là phẩm chất vô cùng tốt, vậy ta sẽ không tra tấn các ngươi."
Nam tử lại mở ra chiếc ô trong tay, gật đầu với đám ăn mày nói: "Vậy thì chúng ta từ biệt tại đây, xin cứ an tâm đi chết đi."
Lời vừa dứt, cả người hắn biến mất không thấy.
Đám ăn không hiểu ra sao nhìn lẫn nhau
"Hắn mới vừa nói để chúng ta an tâm đi chết?" Tên cầm đầu hỏi.
Những tên còn lại nhao nhao gật đầu.
Tên thủ lĩnh trầm mặc mấy hơi thở, bỗng nhiên vỗ đùi nói: "Đi, lập tức đi, không nên chậm trễ giây phút nào, đi ngay."
Hắn cất bước đi về phía trước, nhưng đột nhiên lại phát hiện mình bị ngã trên mặt đất.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tên cầm đầu quay đầu nhìn lại.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy nửa người dưới của mình đứng tại chỗ bất động.
Mà đám tiểu đệ của mình cũng giống vậy.
Máu tươi lẳng lặng chảy xuôi trong đêm tối, đưa bọn hắn vào giấc ngủ say vĩnh hằng.
. . .
Để thời gian thoáng lùi lại một chút.
Khách sạn Thực Thần - đường Tân Giang.
Tất cả người bên trong đều đã bị di dời, khách sạn cũng đã đóng cửa.
Trong đại sảnh, mười mấy người áo đen đứng bên trong, nhưng không có bất kỳ ai gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Triệu Quân Vũ ngồi trên ghế bành, tự pha cho mình một ấm trà, nâng chén trà lên đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.
"Quả nhiên chỉ có mùi hương này mới có thể che đi mùi máu tanh."
Hắn khen một tiếng, nhấp một ngụm, từ từ thưởng thức.
Hai tên nam tử mặc áo đen đi xuống từ trên lầu.
Một người ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Công tử, đã xử lý sạch sẽ."
Triệu Quân Vũ uống cạn chén trà, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Thông báo cho những lưu phái cổ võ kia rằng Cục trưởng Cục phòng giữ của Đế quốc đã quyết đấu sinh tử với cao thủ Thiết Tuyến Quyền bên người ta sau đó bất hạnh bại trận bỏ mình."
Thủ hạ hỏi: "Nếu bọn hắn cũng muốn khiêu chiến vị cao thủ Thiết Tuyến Quyền kia thì sao?"
"Cứ nói rằng sau khi hắn đánh xong 1 trận có cảm ngộ, đã bế quan. Sau ba tháng nữa sẽ xuất quan, đến lúc đó hắn sẽ đánh bại tất cả những người dám khiêu chiến." Triệu Quân Vũ thản nhiên nói.
"Vâng." Tên thủ hạ kia vội vàng đi làm.