Võ Tiểu Đức ngẩn ngơ.
Ý nguyện của ta có thể quyết định năng lực?
"Tốt a, vậy chúng ta trực tiếp yêu cầu một cái công năng có thể Đánh bại Độc Mục Cự Nhân!" Hắn nắm tay nói.
Vong Linh Chi Thư chấn động, nhanh chóng lật ra, trên trang giấy hiện ra từng hàng chữ in đậm màu đỏ tươi:
"Không có loại công năng này!"
"Thế nhưng ngươi vùa mới nói là do ta quyết định a." Võ Tiểu Đức không hiểu hỏi lại.
"Năng lực của bản thư chỉ có thể phụ trợ ngươi, không thể trực tiếp thực hiện điều gì." Vong Linh Chi Thư nói.
Võ Tiểu Đức lâm vào trầm tư.
Năng lực thứ nhất của Vong Linh Chi Thư là "Nguyện Tường" .
Hiện tại mình có thể mở ra năng lực thứ hai, nhất định phải thật thận trọng.
Dù sao bảy ngày sau mình sẽ phải đối mặt với Độc Mục Cự Nhân, nhất định phải nghĩ ra một năng lực thật sự có ích.
Dường như Vong Linh Chi Thư cũng đã tỉnh táo lại, trên sách lại hiện ra từng hàng chữ nhỏ:
"Không cần phải vội vàng, ngươi có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng trước khi ngươi nghĩ ra thì cứ cách một giờ, trên người ngươi sẽ có một chỗ cực kỳ ngứa ngáy. Đây là tác dụng phụ do lực lượng của bản thư bị tràn ra ngoài, ngươi không cần lo lắng."
"Nếu ta ngứa quá thì phải làm sao bây giờ?" Võ Tiểu Đức hỏi.
Trên Vong Linh Chi Thư hiện ra một chữ thật to:
"Gãi."
"Được, để ta tranh thủ thời gian suy nghĩ." Võ Tiểu Đức lập tức nói.
Lúc này bỗng nhiên điện thoại di động của hắn đổ chuông.
Lấy ra xem xét, là Triệu Quân Vũ gọi.
"Chuyện gì?" Võ Tiểu Đức hỏi.
"Từ giờ trở đi, ngươi đã không phải là đối tượng truy nã." Triệu Quân Vũ nói.
". . . Làm sao ngươi làm được? Ta nhớ được chính mình đã lên TV bị truy nã trong phạm vi toàn quốc." Võ Tiểu Đức kinh ngạc hỏi.
"Tự nhiên là ta đích thân ra tay cho nên mới làm được." Triệu Quân Vũ nói.
"Đa tạ, ngươi có cần ta giúp gì không?" Võ Tiểu Đức hỏi.
"Ngươi đã đã cứu ta một lần, về sau không cần phải nói lời như vậy. Bất quá ta còn có một việc, cần ngươi tự mình lựa chọn." Triệu Quân Vũ nói.
"Mời nói." Võ Tiểu Đức nói.
" Đạo sư của Hạ Huệ Lan, Phó tổng giám đốc của công ty Liên Hợp Chế Tạo và Cục trưởng Cục phòng giữ đều đã bỏ mình. Ngươi và Hạ Huệ Lan hoàn toàn có thể thừa dịp này rời khỏi thủ đô, tìm một nơi an toàn để tránh né, trải qua thời gian yên bình." Triệu Quân Vũ nói.
"Lựa chọn còn lại thì sao?" Võ Tiểu Đức hỏi.
"Kẻ chủ mưu thật sự vẫn chưa hiện thân, mà ta lại đã ra tay. Nếu như ngươi nguyện ý có thể cùng điều tra chuyện này với ta, chúng ta sẽ làm rõ chuyện này, nên phản kích thì phản kích, nên báo thù thì báo thù. Giết sạch tất cả kẻ địch, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã." Triệu Quân Vũ nói.
Võ Tiểu Đức suy nghĩ mấy giây, nói: "Ta hi vọng về sau Hạ Huệ Lan sẽ không bị người khác ám sát, như vậy ta mới có thể yên tâm làm việc."
"Được, vậy trước tiên ngươi hãy đưa Hạ Huệ Lan về nông thôn, sau đó lại quay lại, như vậy có được không?" Triệu Quân Vũ nói.
"Không có vấn đề." Võ Tiểu Đức nói.
"Thuận tiện nói một câu, vì để cam đoan cho sự an toàn của ngươi và Hạ Huệ Lan nên ta đã cử một tay súng bắn tỉa đến bảo vệ ngươi."
"Tay súng bắn tỉa?" Võ Tiểu Đức có chút bất ngờ.
"Đúng vậy, còn có một số nhân viên cường lực khác, rất nhanh bọn hắn sẽ đến nơi. Một khi ngươi phát hiện bên cạnh mình có ai đó bất thường thì chỉ cần dùng tay sờ mũi một cái, tay trái sờ mũi đại biểu giết sạch, tay phải sờ mũi đại biểu tiêu diệt mục tiêu ở gần nhất."
“Chỉ cần nhìn thấy ám hiệu thì người của ta sẽ xử lý bọn hắn ngay lập tức."
Võ Tiểu Đức trêu ghẹo mới nói: "Lúc ngươi tỏ tình công khai cũng nên mang theo mấy tay bắn tỉa mới đúng."
Triệu Quân Vũ bất mãn nói: "Đủ rồi a, trêu chọc người khác cũng có mức độ thôi chứ."
"Sau khi xong chuyện ta sẽ cám ơn ngươi."
"Xong chuyện gặp lại."
Cúp điện thoại.
Võ Tiểu Đức cười cười, vừa đi vừa gọi điện cho Hạ Huệ Lan.
"Tiểu Võ?"
"Tỷ, ngươi nghỉ ngơi thế nào rồi?"
"Ta nghỉ ngơi rất tốt, nếu như chuyện của ngươi đã xong xuôi thì chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
"Ừm, vậy ngươi xuống đây đi, ta chờ ngươi ở dưới lầu."
"Được."
Võ Tiểu Đức đứng chờ nàng ở dưới tầng một.
Lúc rảnh rỗi không có gì làm, hắn đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút ngứa.
Cũng đúng, Vong Linh Chi Thư nói đây là chuyện bình thường.
Chừng nào mình còn chưa nghĩ ra chức năng mới thì cách một đoạn thời gian mình sẽ lại cảm thấy ngứa.
Cho nên…. Có nên gãi không?
Đúng lúc này có mấy tên thanh niên nam nữ đùa giỡn, hi hi ha ha đi qua.
Cánh tay của Võ Tiểu Đức vừa nâng lên ngay lập tức dừng lại.
Không được, không thể gãi mũi, đây là ám hiệu giết người.
Một khi tay bắn tỉa hiểu lầm, thì chẳng phải sẽ giết nhầm người vô tội sao?
Võ Tiểu Đức nhún nhún vai, lại đút tay vào trong túi quần.
Dù sao chỉ là ngứa mà thôi, nhịn một chút là được.
Từ trong đại sảnh của khách sạn truyền đến tiếng giày cao gót.
Hạ Huệ Lan mặc một bộ áo khoác, tay cầm vali hành lí đi ra.
Thân hình của nàng thon dài yểu điệu, khí chất xuất chúng, vô cùng xinh đẹp. Nhưng trên mặt lại lộ ra sự mỏi mệt.
"Ngươi không nghỉ ngơi sao?" Võ Tiểu Đức.
"Không ngủ được, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát sao?" Hạ Huệ Lan hỏi.
Võ Tiểu Đức suy tư.
Mũi mình ngứa quá, càng ngày càng ngứa.
Nếu như có thể….
Không được!
Hạ Huệ Lan đang ở bên người, một khi chính mình gãi mũi thì tay súng bắn tỉa sẽ xuất thủ.
Võ Tiểu Đức hít một hơi thật sâu, chịu đựng sự ngứa ngáy trên mũi, nói:
"Chúng ta đi, rời khỏi nơi này về quê của ngươi."
"Được."