Vô Hạn Hợp Thành: Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ (Bản Dịch)

Chương 48 - Thu Gom Hành Trùng

Thứ này có hình dạng ra sao hắn cũng không biết, nếu không phải hắn bỏ tất cả mãnh vụn của cánh cửa khổng lồ kia vào Nạp Giới, dẫn đến không hiểu sao Nạp Giới lại biến lớn hơn rất nhiều, thì đúng là hắn không tài nào đoán ra đây là không gian chi thạch.

Phong Vân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lại thu hồi những mảnh đá này vào trong Nạp Giới.

Chuyện này xem như hắn gặp may, nhưng mà chuyện càng khiến cho hắn vui mừng hơn chính là, tốc độ nhân đôi không gian chi thạch trong Thần Đỉnh rất nhanh, hơn nữa là nhanh đến thái quá, giống như không gian chi thạch không phải vật quý hiếm.

Vừa bắt đầu hắn còn tìm hiểu nguyên nhân, bất quá sau khi hắn giao dịch xong linh thạch thượng phẩm, tiếp đó liền bỏ linh thạch thượng phẩm vào trong Thần Đỉnh, lại phát hiện ra tốc độ nhân đôi linh thạch thượng phẩm cũng nhanh tương tự.

Theo ước lượng của hắn, dùng Thần Đỉnh biến ra 5 ngàn khối linh thạch thượng phẩm tuyệt đối sẽ không quá mười ngày, đây đã là con số rất lớn rồi.

Cũng không phải hắn chưa từng ném linh thạch hạ phẩm vào trong Thần Đỉnh, khi đó chỉ một lát Thần Đỉnh đã biến ra một toà núi nhỏ, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng linh thạch hạ phẩm quá phổ biến, cho nên tốc độ mới nhanh đến vậy, sau đó cũng không nghĩ nhiều.

Rốt cuộc hiện tại hắn đã hiểu ra, cũng tổng kết ra một quy luật, tài liệu phân ra rất nhiều loại, tốc độ nhân đôi của Thần Đỉnh đối với mỗi loại tài liệu là khác nhau.

Thứ tài liệu như kim loại là chậm nhất, còn tài liệu linh dược thì có tốc độ trung bình, chỉ sợ tài liệu loại đá là có tốc độ nhanh nhất.

Thật ra hắn còn chưa sưu tập đủ loại tài liệu, cho nên cũng không dám kết luận quá sớm.

Bất quá phát hiện này đủ khiến hắn biết dùng loại vật liệu nào sẽ mang lại lợi ích lớn nhất. Sau này hắn sẽ ưu tiên tài liệu loại đá.

Về phần những loại tài liệu có tốc độ nhân lên khá chậm, thì cũng không cần phải sử dụng Thần Đỉnh làm gì cho tốn thời gian, trực tiếp dùng linh thạch mua là được. Dù sao tốc độ sinh ra linh thạch là nhanh nhất, đủ giúp hắn tiết kiệm khá nhiều thời gian.

Tất nhiên linh thạch thượng phẩm sẽ gom đủ trong vòng mười ngày, cho nên hắn chuẩn bị bắt tay vào thu gom bốn loại Hành Trùng khác.

Ngày hôm sau, dưới một bóng cây.

Một thiếu niên áo đen đang thì thầm cùng một gã mập mạp.

Gã mập mạp dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thiếu niên đối diện, rồi nói: "Ngươi không lừa ta chứ? Thật sự là ngươi có Hầu Nhi Tửu sao? ”

"Phong Lệ, nhà ngươi có mở tửu lâu, nói như vậy ngươi cũng biết giám định rượu chứ?" Phong Vân lấy ra một bầu rượu từ trong Nạp Giới, sau đó ném về phía gã mập mạp.

"Ngươi cẩn thận một chút, coi chừng đổ mất." Phong Lệ vội vàng cẩn thận nhận lấy, đồng thời gấp gáp mở nắp bầu rượu ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên gương mặt lộ ra vẻ say mê.

"Không sai, quả nhiên là Hầu Nhi Tửu, hơn nữa cũng hơn trăm năm, Hầu Nhi Tửu trăm năm cũng rất hiếm thấy, ta muốn bầu rượu này, ngươi ra giá đi."Sắc mặt Phong Lệ mừng như bắt được vàng, kích động nói.

"Ta muốn Thổ Hành Trùng trung phẩm của ngươi, chỉ là không biết ngươi có nỡ từ bỏ hay không." Phong Vân nói.

"Chỉ cần ngươi khiến ta thoả mãn, không có gì là không thể ? Chẳng qua chỉ một bầu Hầu Nhi Tửu trăm năm thì còn chưa đủ, còn kém rất nhiều mới có thể đổi Thổ Hành Trùng của ta. ”

"Vậy cộng thêm mười thùng thì sao?" Phong Vân lấy ra mười thùng Hầu Nhi Tửu đặt trên mặt đất, bèn nói: "Mười thùng Hầu Nhi Tửu trăm năm, tương đương với một trăm lần luyện chế Tửu Cổ, chỉ cần số ngươi không quá nhọ, thì có khả năng rất cao luyện ra Tửu Cổ. ”

"Hầu Nhi Tửu luyện ra Tửu Cổ, giá trị vượt xa cổ trùng bình thường, rốt cuộc là muốn Tửu Cổ hay là Hành Trùng, ngươi tự mình cân nhắc đi."

- Nhiều Hầu Nhi Tửu như vậy, ngươi ăn cướp từ ổ hầu tử sao? Nhìn thấy rượu chất đầy đất, ánh mắt Phong Lệ lộ ra vẻ kinh hỉ, tâm tình cũng không thể bình tĩnh nổi.

Nhiều Hầu Nhi Tửu như vậy, đúng là có cơ hội khá lớn luyện ra Tửu Cổ, ngẫm lại tu vi của mình chỉ có Tụ Linh Kỳ, nếu như sở hữu được cổ trùng thì…

Hơi thở của hắn cũng bắt đầu gấp gáp.

"Được, giao dịch này coi như xong, Thổ Hành Trùng của ngươi đây."

Nửa ngày sau, trong một toà lầu các.

"Ôi, ngược lại là quý nhân, đã hơn hai tháng không gặp, ta còn tưởng rằng ngươi đã gặp chuyện gì không may, cho nên không thể trở về, làm sao hôm nay rảnh rỗi tới chỗ ta?"

Nhìn thiếu niên ngồi trước mặt, Phong Vô Nguyệt cười nói.

"Lúc ở Tàng Thư Các, ta còn nhớ ngươi muốn dùng một phần tài liệu luyện cổ, mà ta thì ngay cả Cổ Trùng có bộ dạng gì cũng không biết, cho nên tới đây để mở rộng tầm mắt. Không biết Nguyệt huynh có luyện cổ thành công hay không? " Phong Vân giả vờ cười nói.

"Ta thấy ngươi tới đây để chọc tức ta đúng không?" Phong Vô Nguyệt tức giận nhìn hắn một cái, rồi nói: "Tài liệu đã gom đủ, nhưng vẫn không dám xuống tay, chỉ sợ đã khiến ngươi phải thất vọng. ”

Bình Luận (0)
Comment