Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 44

Dịch: MinhQuis

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Sóc đầu đàn chết sạch, đàn sóc hoảng sợ bay tứ tán.

"Thắng rồi!"

"Thắng lớn rồi!"

"Châm Kim! Châm Kim!" Anh em Lam Tảo khai mào, đám người bắt chước vung đấm reo hò.

"Đúng là kỵ sĩ Thánh Điện..." Thương Tu cảm thán, cũng hơi hiếu kỳ, "Nhưng mà ban nãy là thế nào? Hai cẳng tay cậu ta đột nhiên phồng lớn lên. Là bí kỹ, hay cậu ta có biện pháp tạm thời mở khóa đấu khí? Nếu vậy phải trả giá thế nào? Rốt cuộc cậu ta mạnh đến mức nào? Cấp Vàng sao?"

Mặc dù Châm Kim từng thừa nhận với lão cậu không thể vận đấu khí, nhưng khi đó cậu vừa mới thu nhận đội thăm dò. Thương Tu đoán khi ấy Châm Kim chưa tin tưởng ai nên có khả năng che giấu thực lực khi được hỏi.

Tử Đế im lặng, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Châm Kim.

Ai cũng biết nếu con sóc Sắt kia tiếp cận thì sẽ chết rất nhiều người. Thế nhưng Châm Kim đã cứu được tất cả.

Cậu xứng đáng là anh hùng!

Cậu nắm giữ tiết tấu của trận chiến từ đầu chí cuối.

Một lãnh đạo thực sự!

Được đi theo một thủ lĩnh như Châm Kim, các đội viên cảm giác vô cùng tự hào.

Châm Kim khẽ nhíu mày.

Cảm giác kỳ diệu kia lại biến mất như lần trước. Nguồn năng lượng bí ẩn cứ thế mà tiêu tán, hai tay cậu lại trở về hình dạng cũ.

Mệt mỏi ập vào như lũ, vồ vã như sóng.

Châm Kim vẫn trưng bộ mặt bình đạm, cố che đi cơn mệt mỏi. Cậu thầm cảm thấy may mắn: lần này đột biến ở dưới quần áo, nếu không bị khuất thì sẽ phải tìm lý do giải thích với mọi người.

Sự vui vẻ nhanh chóng tiêu đi, thay vào đó là sự nghi ngờ.

"Vậy ra nguồn gốc của sự đột biến là từ viên cầu đỏ ở tim.

Nó là cái gì?

Sao trông cứ như tinh hạch của ma thú vậy?"

Nghĩ đến đây cậu tự giễu… con người sao lại có hạch của thú được? Thú mới có hạch thú chứ.

Các đội viên càng tung hô càng hăng hái, Châm Kim nhìn đội lính của mình, tạm gác lại thắc mắc rồi chỉ đạo dọn dẹp chiến trường.

Ngọn lửa hừng hực được dập bằng thuốc của Tử Đế. Hoàng Tảo đi vào vùng than lửa tìm kiếm, đi được vài bước thì nhấc lên một con sóc chết. Con sóc này bị thiêu qua lửa nên da lông đã cháy đen. Hoàng Tảo gõ nhẹ cái xác, từng mảng than vỡ ra để lộ lớp thịt vàng chín.

Hoàng Tảo hít một hơi dài, ngửi lấy mùi thơm ngạt ngào của thịt nướng.

"Thịt ngon!" Hoàng Tảo rạng rỡ nhìn khắp chiến trường rồi cảm thán, "Đi săn như vậy mới đã chứ."

Mấy bữa được lệnh đi săn lẻ, hắn gần như chẳng thu hoạch được gì. Thợ săn không phải công việc dễ kiếm sống.

Ở trên biển lâu ngày, bây giờ lên rừng săn thú làm hắn nhớ những tháng ngày mệt nhọc.

Lam Tảo đang xử lý sóc đầu đàn cấp Sắt. Gã thu thập được nửa số máu, xử lý một thoáng thì lòng khẽ động, đi nhặt thanh dao Châm Kim sử dụng để ném chết nó.

Chỉ nhìn một thoáng mắt hắn liền co lại.

Mũi của thanh dao hoàn toàn biến dạng, không thấy phần nhọn đâu nữa.

"Con quái thú bậc Sắt này chết hoàn toàn là nhờ do lực ném!" Lam Tảo càng nghĩ càng sợ.

Trận thắng này thu hoạch rất nhiều, cứ như trúng mùa nên ai cũng vui ra mặt.

Vết máu hoặc xác thú cháy hẳn các loại đều được xử lý thỏa đáng, tránh thu hút những kẻ săn mồi khác.

Cuối cùng đội thăm dò trở về doanh trại.

Ban đêm.

Lửa cháy lách tách, xung quanh là tiếng cười đùa rộn rã của các thành viên. Tận mắt thấy đồ ăn sung túc, nỗi lo của họ cũng vơi đi nhiều.

Mọi người đang truyền tay nhau một thanh dao bị biến dạng.

"Có thể dùng cây dao bình thường thế này giết chết sóc đầu đàn, ngài ấy thật lợi hại."

"Tao nghĩ lúc đó ngài ấy dùng đấu khí, bằng không sao có thể ném mạnh vậy được?"

"Tò mò về thực lực của chủ nhân thật."

"Chắc chắn không phải Đồng hoặc Sắt, ít nhất cũng phải là Bạc mới vừa."

"Cấp Bạc... Mới bao nhiêu tuổi đâu. Đúng là thiên tài mà."

"Cũng có khi là Vàng, chúng ta chưa thấy, ai biết được thế nào."

"Nếu mà như vậy lại càng dữ. Đi theo người như vậy đảm bảo có một tương lai tươi sáng!"

"Bây giờ có thể đi theo là vì ngài ấy gặp nạn. Đổi lại bình thường thì dễ gì."

"Nếu có thể đồng hành đến lúc ngài ấy làm chủ thành Bạch Sa vậy tao có thể làm quan rồi."

"Úi giời. Tao cóc cần làm quan lại gì sất, cứ cho tao một chân gác cổng thành. Trước giờ vào thành toàn bị làm khó dễ, khi nào tao gác cổng sẽ khó dễ người khác lại cho đã ghiền!"

Nghe nói vậy, cả đám cười ầm lên.

Kể từ khi chuyến săn kết thúc, địa vị của Châm Kim trong lòng đội viên hoàn toàn được củng cố.

Con người thường thích tránh xấu tìm tốt, vậy nên khi thấy cậu có tương lai xán lạn, ai cũng tỏ thái độ muốn được trung thành với chàng kỵ sĩ. Nếu là trước đó chắc chắn không ai tỏ thái độ rõ ràng.

"Đây coi như một thành tựu khác." Thương Tu ngồi một góc bên ngoài, vừa nhìn, vừa ngẫm nghĩ.

Lão chăm chú vào thanh dao được cả đội truyền nhau.

Lão vừa hồi tưởng, vừa suy đoán: "Lúc đó tay cậu ta rõ ràng phồng lên, sau đó thì bùng nổ sức mạnh kịch liệt.

Huyết thống ong Kim Châm chúa của tộc Bách Châm không thật sự nổi bật về sức mạnh cơ bắp.

Chẳng lẽ là đấu kỹ?"

Cuối cùng, con dao cũng được chuyền đến Bạch Nha.

Cậu ta nhìn ngắm thanh dao, đôi mắt sáng lên: "Đây mới là kỵ sĩ. Em cũng muốn được như thế này."

"Ê thằng cu, cầm đã chưa? Xong rồi thì đưa cho anh. Nó chuẩn bị thành đồ gia truyền của anh mày đấy!" Hoàng Tảo đùa.

Nghe vậy, Bạch Nha lưu luyến trả dao cho Hoàng Tảo.

Dù là ai, ở đâu thì cũng tôn sùng kẻ mạnh. Loại tôn sùng này rất dễ trở thành trung thành.

"Xem ra anh em Lam Tảo thật sự muốn thần phục Châm Kim, tranh thủ trở thành lão tướng đời đầu." Thương Tu nói với Tử Đế.

Cô gái đang ngồi cạnh lão già ngẩng đầu nhìn quanh đống lửa, sau đó lại lắc bình thuốc trên tay: "Hai người đó không có tố chất, nếu không có gì bất ngờ, cấp Đồng có lẽ là giới hạn cả đời của họ rồi. Nhưng theo như tôi biết thì Châm Kim sẽ không bạc đãi thuộc hạ của mình."

Nói đến đây, cô nhìn Thương Tu, nhấn mạnh: "Cho dù người đó có thuộc giới siêu phàm hay không."

Thương Tu nhìn ra được ngụ ý, lão cười khổ rồi lắc đầu: "Lão già như thân cây mục, dù có tắm thêm nắng cũng chẳng mang lại mùa xuân đâu."

Bình thuốc trên tay Tử Đế đổi màu dần, cô đứng dậy.

"Ta còn chút việc phải làm."

Nói rồi cô trở về lều.

Châm Kim thì đang nằm gác tay lên trán trầm ngâm.

"Vẫn không cảm thấy gì."

Cậu đã cố ghi khắc lại trong lòng cảm giác kỳ diệu khi cánh tay đột biến. Thế nhưng kể cả như vậy cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của viên hạch.

Như thể nó vốn chưa từng tồn tại.

Châm Kim vô thức đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp đập trong ngực và nhíu mày.

"Không, rõ ràng lúc đó mình phát hiện... ừm, thứ gì đó tựa như ma tinh. Vật đó chung sống với trái tim hòa hợp như thể sinh ra đã thế.

Cảm giác lúc đó rất thật, vậy mà bây giờ lại không thấy gì!

Rốt cuộc là tại sao?"

Châm Kim không ngừng suy nghĩ.

Cậu rất muốn biết làm thế nào để điều động viên tinh hạch.

Dưới tình huống không thể sử dụng đấu khí như hiện tại thì thứ đột biến có thể cường hóa trong phút chốc thế này là sự bù đắp rất lớn!

Lần đột biến đầu là khi giết nhện chân đao chúa.

Khi ấy cảm giác máu huyết tuôn trào rất huyền diệu.

Lần thứ hai là khi giết sóc bay đầu đàn cấp Sắt.

Lần đó không chỉ có cảm giác tuôn trào, cậu còn cảm nhận được sự tồn tại của hạch bí ẩn trong tim. Sự huyền diệu đến từ nguồn sức mạnh tuôn ra từ viên hạch hòa vào dòng máu tỏa ra khắp người, cuối cùng tập trung vào cánh tay của cậu.

"Vậy ra lần trước mình hiểu nhầm. Sức mạnh không đến từ dòng máu mà là viên hạch.

Năng lượng này không phải ma pháp, cũng không phải đấu khí.

Thật là kỳ diệu." Châm Kim cảm thán.

Rồi cậu lại phân tích hai lần trải nghiệm.

"Trước mắt thì mình không thể chủ động đột biến. Vậy thì, mấu chốt của hai lần đột biến trước là gì? Giống nhau ở đâu?

Lần thứ nhất là ở bờ vực của cái chết, khi ấy ký ức trở lại, xúc cảm bùng nổ, rất kích động.

Lần thứ hai là lúc đối mặt với sóc đầu đàn với năng lực sốc điện, cảm giác rất khẩn trương vì tính mạng bị đe dọa."

Điểm chung của cả hai lần là bị cái chết uy hiếp.

Khi đó cảm xúc thi nhau trỗi dậy, từ khẩn trương, sợ hãi, lo lắng đến kiên định và cả sát ý.

"Nếu như bị kích thích có thể dẫn đến đột biến, vậy thêm lần thì mình có nắm được năng lực này không?" Châm Kim suy diễn.

Lần đột biến sau so với lần trước có tiến bộ rõ rệt. Lần đầu chỉ cảm nhận sự kỳ diệu từ máu. Lần hai đã cảm đến tinh hạch ở tim.

"Lần trước thì móng vuốt sắc nhọn, lần này là cánh tay đột biến."

Châm Kim đoán sự biến đổi xuất phát từ nhu cầu trong tiềm thức dẫn đến đột biến ở những bộ phận cơ thể cho là cần.

"Vậy có phải sau này mình muốn đột biến ở đâu cũng được?

Nếu biến triệt để thì có phải sẽ thành gấu ngựa đuôi khỉ?

Mà, sau khi truyền năng lượng xong nó bớt sáng hẳn. Nó còn đủ năng lượng để mình biến hình bao nhiêu lần nữa?"

Châm Kim càng ngẫm càng thấy hiểu ra, thế nhưng câu hỏi này vừa giải thì nghi vấn lại trồi lên, càng nhiều hơn trước.
Bình Luận (0)
Comment