Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 6

Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Trong nháy mắt, hơi thở Thần Chết rào rạt ập đến.

Mặt Châm Kim đanh lại như sắt.

Cậu nhanh chóng nhớ lại bầy ong lửa mà Tử Đế từng đề cập.

Con sói hung ác từng ném tổ ong vào trại, buộc đội cứu hộ phải chiến đấu với đàn ong lửa. Mặc dù đánh lui được đàn ong nhưng có bốn thành viên bị ong đốt, rơi vào hôn mê, Tử Đế dùng mọi biện pháp cũng không cứu được, tối đó bốn người đều chết.

Cảm nhận sinh lực của bầy ong này, có thể thấy phần lớn chỉ là côn trùng bình thường, chỉ có một phần nhỏ là ma thú cấp Đồng, nhưng chúng có quy mô lớn, lại còn mang độc lửa.

Độc của ong lửa có thể gây chết người!

“Đại nhân, ngài đi mau! Em có thuốc giải!” Tử Đế lại giục.

Châm Kim nhìn cô gái đứng chắn trước mặt thì thấy xúc động, ấm lòng.

Lúc bị sói xanh đuổi giết, Tử Đế chưa từng bỏ cậu, không rời dù một phút. Giờ, cô lại tự nguyện ở lại giữ chân bầy ong, nhường cơ hội chạy trốn cho Châm Kim.

Mặc kệ là nói dối hay cô thực sự có thuốc giải nhưng quá ít, không đủ để cứu sống những thành viên kia thì Châm Kim cũng không có lí do bỏ chạy, để cô gái mảnh mai yếu đuối ở lại kéo dài thời gian.

“Em chạy đi! Để ta đối phó với lũ ong này.”

Châm Kim bước nhanh về trước, chắn trước mặt Tử Đế. Cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt một khúc gỗ to từ trong đống lửa.

Khúc gỗ đang cháy như đuốc.

Châm Kim định vung đuốc để xua đuổi bầy ong lửa đang hung hăng xông tới.

Tử Đế thấy hành động của Châm Kim vội hét to: “Không được dùng lửa! Đại nhân, ong này không sợ lửa, chính đống lửa này đã thu hút bọn nó đến!”

Lời Tử Đế làm Châm Kim sững sờ.

Cậu tin Tử Đế, bèn vung tay ném cây đuốc ra xa.

Thanh đuốc bay về hướng Đông Nam, rơi xuống mặt đất cách đó khoảng năm sáu mươi bước, lửa vẫn chưa tắt.

Bầy ong bắt đầu rối loạn, rất nhanh đã có một nhóm nhỏ tách bầy, nhóm ong này khoảng mười mấy con, như thiêu thân lao vào ngọn lửa.

Dưới con mắt kinh ngạc của Châm Kim, lửa trên đuốc yếu dần, được vài giây thì lay lắt rồi tắt ngúm.

Nhóm ong kia lại bay lên không trung, dương dương tự đắc như vừa đánh chén một bữa no nê

Đây là loại ong gì mà lấy lửa làm thức ăn chứ?

Châm Kim không kịp nghĩ nhiều, bởi đám ong lao vào bó đuốc kia chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Phần lớn ong lửa đã đến gần hai người.

Châm Kim cắn răng, kéo cô lùi lại thật nhanh.

“Không trốn được đâu đại nhân. Nhất định phải có người dẫn bọn chúng đi.” Tử Đế tỏ vẻ tuyệt vọng.

Cô vội nói: “Những con ong này đuổi giết tất cả sinh vật nóng hơn chúng. Nhiệt độ cơ thể càng cao thì càng dễ trở thành mục tiêu. Lúc trước đội cứu hộ đã gặp một đàn như vậy, là con sói xanh kia ngậm tổ ong đến, khiến bầy ong đuổi giết chúng ta.

Cả đoàn chết mất bốn hộ vệ, bị thương gần chục người mới giải quyết hết.

Em không ngờ ở đây còn có một bầy khác.

Đại nhân, ngài đi mau! Giờ chỉ cần em đánh lạc hướng chúng là có thể tranh thủ thời gian cho ngài rồi.”

Nói đến đây, Tử Đế giãy dụa, muốn vùng khỏi bàn tay Châm Kim.

Nhưng Châm Kim vẫn giữ chặt lấy cô, không cho cô thoát ra,

Hai người liên tục lùi lại, rời xa đống lửa, bầy ong lửa vẫn đuổi theo không bỏ.

Vù vù vù…

Bầy ong đột nhiên tách ra, phần lớn nhào vào đống lửa đang cháy hừng hực nhưng vẫn còn một số tiếp cận hai người, mang theo sát khí.

Châm Kim và Tử Đế buộc phải chạy đến tận rìa của ánh lửa.

Trước mắt là rừng cây trong đêm tối đen kịt.

Châm Kim đột nhiên dừng lại.

Không thể chạy trốn được nữa.

Rừng rậm ban đêm còn đáng sợ hơn ban ngày gấp mấy lần, rất nhiều thú săn mồi xuất hiện, mắt người trong đêm lại hoạt động kém.

Nếu liều lĩnh xông vào rừng bây giờ thì không khác gì tự tìm đường chết.

Vậy thì thà chiến đấu một trận với bầy ong lửa hung hãn này ít ra còn hi vọng sống sót.

Vì Châm Kim tu hành đấu khí, là kỵ sĩ Thánh Điện, rất có thể còn có tu vi cấp Bạc. Thị vệ bình thường đối mặt với độc lửa là rất nguy hiểm, nhưng tu vi cấp Bạc thì khác.

Dù nguy cấp thế nào thì Châm Kim vẫn không hoảng loạn, vẫn duy trì sự tỉnh táo và lý trí.

“Đừng hoảng, chúng ta còn cơ hội!” Cậu thét lên, đột nhiên xoay người, đối mặt với bầy ong.

Đồng thời, cậu dùng sức kéo Tử Đế ra phía sau lưng.

“Xoát!” một tiếng, Châm Kim rút kiếm khỏi vỏ.

Phần lớn bọn ong đang bị đống lửa thu hút, lúc này Châm Kim chỉ phải đối mặt với mấy chục con.

Ánh lửa đang nhanh chóng lụi dần nhưng còn đủ sáng.

Ong lửa đã gần ngay trước mắt!

Châm Kim hít sâu một hơi rồi xông lên, cậu vung kiếm trong tay vẽ ra từng luồng sáng lạnh lẽo.

Rất nhiều ong bị kiếm quét trúng, có con bị chém làm hai, có con ngã xuống đất lại bật lên, cũng có con bị đánh văng ra rồi lại loạng choạng bay đến.

Vũ khí trong tay giúp phạm vi công kích của Châm Kim tăng lên đáng kể.

Mỗi khi Châm Kim chém phải ong lửa, cậu cảm thấy như mình chém vào một cục kim loại to như nắm đấm.

Vỏ ngoài của ong lửa rất cứng cáp, rất ít con bị chém làm hai.

Lòng Châm Kim nặng trĩu, lũ ong lửa này còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Một đợt tấn công bị Châm Kim quấy nhiễu, bầy ong lập tức tản ra, sau đó đánh úp lại từ hai bên trái phải và trên không.

Châm Kim chỉ có kiếm, không có khiên, rất khó để phòng thủ trước sự vây công của bầy ong lửa.

Trên thực tế, cho dù có khiên thì cũng khó để chống lại sự công kích này, chí ít cũng phải có giáp toàn thân.

Châm Kim ra sức vung kiếm, đỡ trái thì hở phải, nguy cơ đầy rẫy. Điều may mắn duy nhất là ong lửa hầu hết đều tập trung vào cậu, tạm thời chưa tấn công cô gái sau lưng.

Đột nhiên, Châm Kim thấy eo mình tê rần, cảm giác đau nhói truyền đến.

“Đại nhân!”

Trong tiếng kinh hô của Tử Để, Tay trái Châm Kim sờ lấy thắt lưng, rút ra ra một con ong lửa đang kêu vù vù.

Con ong to cỡ nắm đấm, cầm trong tay chắc nịch, nặng cỡ quả trứng gà. Châm Kim dùng sức định bóp nát nó nhưng không thành công.

Tuy đã bắt ong ra được nhưng kim độc của nó vẫn còn đâm sâu ở eo cậu. Chẳng mấy chốc con ong trên tay Châm Kim không nhúc nhích nữa, chết hẳn.

Châm Kim quăng nó đi, bỏ mặc vết thương tiếp tục chiến đấu.

Giáp lưới của cậu đan bằng dây thép, có khả năng phòng thủ trước đao búa rất tốt, nhưng đứng trước sự tấn công của kim độc thì chẳng mấy hữu hiệu.

Châm Kim dùng giáp tay chắn lấy mặt, chặn được khá nhiều cú chích.

Thời gian trôi qua, Châm Kim liên tục dính đòn, rất nhiều ong lửa đã chích trúng cậu.

Chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây sao? Tình thế nguy cập này làm lòng Châm Kim chùng xuống.

Đấu khí, mình cần đầu khí! Chàng trai hò hét trong lòng.

Đấu khí phóng ra có thể tự vệ. Đấu khí cấp Bạc sẽ hình thành một tầng chắn kín kẽ bên ngoài cơ thể, đủ để ngăn chặn kim độc của bầy ong này.

Đó là cách phòng thủ tốt nhất trước kim độc, hiệu quả hơn nhiều so với giáp lưới.

Tiếc là Châm Kim không biết phải thúc giục đấu khí cấp Bạc như thế nào.

Trí nhớ của cậu có vấn đề, không đầy đủ, không thể chủ động thúc giục.

Đấu khí cấp Bạc! Chết tiệt, ra cho tao! Giữa nguy hiểm, chàng trai muốn thét lên.

Đống lửa đã tàn hơn một nửa, cũng không giấu được vẻ mặt dữ tợn của chàng trai.

Trước thời khắc sống còn, một mảnh ký ức hoàn toàn mới đột ngột hiện ra trong đầu Châm Kim.

Hoàng hôn chiều thu.

Châm Kim thấy mình đang ở trong phòng sách.

Phòng tối lờ mờ, bên vách đá có trổ một cửa sổ nhỏ, đây là nguồn sáng duy nhất.

Bàn đọc sách màu nâu đỏ, làm bằng loại gỗ cao cấp. Trên bàn bày giá bút, trên giá có ba cây bút lông chim trắng muốt, bên cạnh là lọ mực.

Trên vách tường có ba bức tranh. Một bức vẽ cảnh cánh đồng vàng, một bức vẽ thành phố giữa rừng xanh, bức còn lại vẽ một người phụ nữ bên hồ.

Còn có một mặt tường trống trơn không có tranh mà chỉ trơ ra móc treo.

“Châm Kim, con đừng cúi nữa.” Một giọng nói hơi khàn xuất hiện.

Châm Kim chậm rãi ngẩng đầu lên.

Câu thấy một người đàn ông trung tuổi đứng cạnh bàn, dáng người cao gầy, mặt có hàng ria mép thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt. Ông nhíu mày, toát lên vẻ lạnh lùng.

Châm Kim chợt phát hiện mình dời mắt đi, dường như không dám đối diện, cậu nhìn về phía chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng.

Lúc này, ráng chiều đã ửng hồng nơi phía chân trời ngoài cửa sổ, chói lọi mà mộng mơ.

“Nói cha nghe, tại sao đã nửa tháng trôi qua mà Thuật Liễm Khí của con vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến bộ?” Giọng người đàn ông lại vang lên.

Châm Kim lại dời mắt, nhìn chằm chằm xuống chân bàn, dường như vẫn không dám đối mặt với ông ta.

Người đàn ông đó lại như đã thấu: “Cha rất hiểu cảm giác của con. Đến bây giờ con vẫn không có hứng thú với Thuật Liễm Khí, con cảm thấy đấu kỹ của dòng họ ta quá yếu đúng không? Con cảm thấy dòng máu nhà Bách Châm không thể cho con sức mạnh hoặc tốc độ nổi bật, bởi vậy chúng ta mới chỉ là quý tộc nhỏ của đế quốc?"

Châm Kim lặng thinh.

Người trung niên thở dài một tiếng đứng dậy, ông đi vòng qua bàn đọc sách đến bên cạnh Châm Kim: “Nào, đi theo cha.”

Hai người ra khỏi phòng sách, bước qua hành lang tối tăm với vách đá pha tạp đến vườn hoa giữa tòa thành.

Ánh hoàng hôn phủ xuống cảnh vật trong vườn hoa.

Vườn hoa này hiển nhiên bị bỏ hoang lâu ngày, cành khô củi mục ở khắp mọi nơi.

Nổi bật nhất là cây cổ thụ mọc ở chính giữa.

Cành cây trơ trọi không có lá, uốn lượn hướng lên trời, có những sợi rễ cây bện thành chùm trên mặt đất khô cằn. Thân cây lại mọc đầy những “chiếc lá” giống như lá ngô đồng.

Gió thổi hiu hiu, “lá cây” khẽ đung đưa theo gió, tiếng lá xào xạc lộ ra sức sống bừng bừng.

Vị quý tộc trung niên dẫn Châm Kim đến dưới gốc cây.

“Nhìn kỹ.”

Ông khẽ quát một tiếng, đột nhiên trên người bộc phát ra một luồng đấu khí cấp Vàng.

Đấu khí màu vàng kim, khác xa so với sắc trắng của đấu khí Bạc, đấu khí cấp Sắt lại thì càng không có tư cách so bì. Đấu khí cấp Vàng tỏa ra, đột nhiên dấy lên một trận gió lớn.

Châm Kim bé nhỏ bị gió cuốn lùi lại một bước, nheo mắt lại.

Gió thổi làm những chiếc lá ngô đồng trên cây bị hù dọa, phần phật vỗ cánh bay đi lộ ra nguyên hình là một đàn bướm.

“Đấu kỹ… Bách Châm Phong!”

Người đàn ông trung niên đột nhiên rút kiếm!

Thanh kiếm này không phải loại kiếm một lưỡi, mà là kiếm mảnh cạnh sắc thon dài.

Thanh kiếm không ngừng bay múa trong tay người đàn ông, tốc độ quá nhanh thành một chùm bóng kiếm. Đấu khí tụ ở mũi làm tia lửa bắn ra tứ phía, sáng lóa.

Đàn bướm bị gió cuốn lên, lại bị tia lửa bắn trúng, từng con rơi xuống lộp bộp.

Chỉ vài giây, mặt đất đã phủ một lớp “lá ngô đồng”, mấy ngàn con bướm không một con thoát chết.

“Thật… thật lợi hại!”

Châm Kim lắp bắp, trợn mắt há mồm, lại nhìn kỹ dưới chân, kinh ngạc phát hiện đầu của những con bướm kia đều đã bị đâm thủng.

Kỹ thuật kiếm của người quý tộc trung niên lại chuẩn xác tinh diệu đến mức này!

“Khụ, khụ, khụ.” Ông thu kiếm về, ho một tràng dài, mặt lại tái hơn một chút.

“Con còn cảm thấy nhà Bách Châm ta yếu nữa không?”

Châm Kim lắc đầu quầy quậy.

“Mỗi một dòng họ quý tộc đều có bí mật, huống chi nhà Bách Châm ta còn từng là đại quý tộc miền Nam? Bách Châm Phong là đấu kỹ biểu trưng của dòng họ, cũng là một trong những bí mật của chúng ta, rất ít người biết.

Lãnh đạo một tộc cần có chiến lược. Khi chúng ta cần nổi danh thì giương nanh múa vuốt như mãnh thú. Nhưng cũng có khi, chúng ta phải khiêm nhường, ẩn nấp. Giống như hiện tại, nhà Bách Châm ta cần phải tỏ ra yếu thế, làm mình mờ nhạt đi.”

Ngừng lại vài giây, người quý tộc trung niên mới nói: “Con biết nền tảng để thi triển Bách Châm Phong là gì không?”

Không đợi cậu trả lời, ông đã tự đáp: “Là Thuật Liễm Khí!”

“Dạ?” Châm Kim kinh ngạc.

“Chỉ có ẩn nhẫn, tích lũy sức mạnh mới có thể bùng nổ. Thuật Liễm Khí giúp chúng ta ẩn giấu khí thế, khiến người ngoài không thể phát hiện hoặc đánh giá thấp tu vi của chúng ta. Đồng thời, nó còn giúp tụ lực, chỉ khi tập luyện đấu kỹ này đến trình độ cao thâm mới có thể tu hành đấu kỹ như Bách Châm Phong. Có thể nói Thuật Liễm Khí là nền tảng của đấu kỹ nhà ta! Châm Kim, con là người thừa kế dòng họ Bách Châm, nhất định phải chăm chỉ luyện tập!”

“Con hiểu rồi, con nhất định sẽ cố gắng!” Mắt Châm Kim sáng lấp lánh, cực kì phấn chấn.

Ký ức trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất. Chỉ nháy mắt, Châm Kim đã quay về hiện thực.

Cậu nhìn chằm chằm bầy ong lửa trước mặt, mắt sáng lên.

“Đấu kỹ… Bách Châm Phong!”

Là kỹ thuật kiếm hoàn toàn khác.

Tất cả động tác chém, quét đều biến mất chỉ còn đâm.

Đâm liên tục.

Xoẹt xoẹt xoẹt….

Mũi kiếm sắc bén xé rách không khí, như vô số mũi tên ngắm vào bầy ong lửa.

Châm Kim sử dụng kỹ xảo tương đối đặc biệt, mũi kiếm dường như hình thành một ảo ảnh mơ hồ giữa không trung, giống một màn sáng mờ nhạt.

“Đây là…” Tử Đế ngẩng đầu, vẻ mặt kích động vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Sự phản kích của Châm Kim mang tia sáng hi vọng đến cho cô.

“Không hổ là đại nhân!” Tử Đế thốt lên cổ vũ Châm Kim.

Từng con ong lửa rơi xuống, đấu kỹ Bách Châm Phong có vẻ khắc chế chúng.

“Đại nhân…” Tử Đế được bảo vệ chặt chẽ, giờ phút này cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Châm Kim, ánh lửa yếu ớt phản chiếu nơi đáy mắt cô lại lóe lên lấp lánh hơn bao giờ hết.
Bình Luận (0)
Comment