Tít Tít! Tít Tít! Tít Tít Tít!...
Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu lên theo một nhịp điệu lặp đi lặp lại liên hồi. Hai mắt Kong bừng mở, cậu vội vàng ngồi bật dậy.
Nhìn khung cảnh bốn phía phòng ngủ bừa bộn, bày biện vô số tranh ảnh poster nhóm nhạc thần tượng. Nhưng đáng chú ý nhất là bộ máy tính chơi game chiếm cứ gần hết mọi không gian trống trong phòng.
Kong cũng chẳng thèm để tâm tới chúng, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng, cậu nhanh chóng chạy ra phòng khách kiểm tra tình hình hiện tại.
Bên ngoài hoàn toàn trống trải, không một bóng người. Ở trên mặt bàn kính có để lại một phòng bì giấy đựng tiền và một lời nhắn.
“Con trai, dậy rồi thì đi mua đồ ăn bỏ vào tủ lạnh nhé.”
Đọc xong Kong giật mình nhớ ra gì đó, cậu vội vàng cầm điện thoại lên lật tìm danh bạ. Bên trong đều viết bằng chữ Hàn, nhưng thông qua hệ thống Vạn Giới phiên dịch thì cậu rất dễ dàng tìm được số điện thoại của bố mẹ.
Cũng không có nhiều thời gian, cậu trực tiếp gửi một tin nhắn thoại tới cho bọn họ.
“Ba mẹ cùng chị hãy ở yên trong công ty. Đóng chặt cửa đừng cho bất kỳ ai vào trong. Những người bị cắn hoặc bị thương đều đã không còn là con người nữa rồi. Nhớ những bộ phim về zombies cả nhà ta đã từng xem vào cuối tuần chứ? Bọn họ cũng giống như vậy. Tất cả đều là quái vật zombies ăn thịt người!”
Kong cũng không dài dòng nói nhiều, sợ chậm trễ, đến khi mà tín hiệu internet và sóng điện thoại bị ngắt thì sẽ không thể gửi cảnh báo đến cho bọn họ được.
Quả nhiên vừa mới thông báo gửi tin nhắn thoại thành công không bao lâu thì điện thoại liền mất sóng, kể cả mạng wifi cũng đồng dạng.
Lúc này tận thế đối với người dân ở thành phố này chính thức bắt đầu.
Ahhhh....!
“Cứu tôi với!”
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng la hét cầu cứu, tiếng bước chân chạy rầm rập không ngừng. Vô số người chen lấn nhau chạy ra khỏi khu chung cư.
Bọn họ vội vàng leo lên xe ô tô. Tiếng còi xe, còi báo động vang ầm ỹ kêu lên.
Áo! Áo! Áo! Áo!....
Bíp! Bíp!...
Choang! Rầm!
Kong đứng ở hiên trước hoàn toàn thu được hết cảnh tượng kinh khủng như địa ngục trần gian dưới sân.
“Làm ơn!”
“Chạy ngay đi! Chạy đi!”
“Không!”
Ahhhhh!
Những người có đôi mắt đỏ ngầu như máu đuổi theo cắn xé những người đang chạy trốn. Tiếng la hét, hòa lẫn với máu tươi cùng nội tạng loang lổ đầy trên mặt đất vô cùng khủng bố.
Kong mặc dù là đã vượt qua nhiệm vụ tân thủ, nhưng cậu không hề chân chính gặp được tràng cảnh chém giết máu. Phần lớn thời gian đều là trốn chui trốn lủi ở một góc.
Tại cửa sảnh chính tòa nhà đối diện, có một người phụ nữ đeo tạp dề, ánh mắt vô thần liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Mẹ? Mẹ đang ở đâu? Mẹ!”
Đột nhiên giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, nó lạc lõng giữa vô số những tiếng la hét thống khổ nên vô cùng nổi bật. Kong cũng nghe thấy được, cậu biết điều gì sắp xảy ra, vội vàng hét lớn: “Em gái! Mau chạy đi!”
Nhưng đã muộn.
Đứa trẻ nhỏ lưng còn đeo balo đã nhìn thấy được mẹ của mình, con bé chạy vụt tới ôm trầm lấy bà. Những tưởng sẽ là một cảnh gia đình đoàn tụ, nhưng không, người phụ nữ đeo tạp dề đôi con ngươi không biết đã biến thành màu huyết hồng từ khi nào.
Bà ta há to cái miệng lớn rồi cắn mạnh vào cổ chính đứa con gái của mình.
Con bé vô cùng đau đớn la hét trong vô vọng...
“Con m nó! Chó đạo diễn!”
Kong không thể kìm được mà phun ra một tiếng chửi tục.
Grào! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên cửa chính truyền tới tiếng gào rống như của dã thú không ngừng thô bạo đập rầm rầm lên cửa, trấn động lớn đã kéo tâm trí của Kong trở về thực tại.
“Chết tiệt! Không phải là lúc mất tập chung.”
Một lần nữa sốc lại tinh thần. Kong vội vàng đi khiêng đồ đạc tới để chặn cửa chính.
Giường tủ, bàn ghế... đủ các loại đồ vật có thể duy chuyển đều được cậu mang đi chặn kín cửa chính.
Xong xuôi đâu đấy rồi Kong mới thở phào một hơi, ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Kế hoạch của cậu chính là cố thủ ở trong nhà chờ đợi quân đội tới giải cứu vào khoảng hơn một tháng sau. Bánh Choco-Pie và nước cam đều đã mua sắm đầy đủ dùng trong hai tháng.
Có thể nói lần nhiệm vụ này chính là đập tiền mà qua.
Thời gian từng phút trôi qua có điểm nhàm chán, Kong quyết định kiếm việc gì đó để làm giết thời gian.
“Phải rồi, cần làm một đường thoát hiểm.”
Nghĩ tới quân đội rất có thể sẽ đáp xuống sân lớn, nên cậu quyết định làm một chiếc thang dây đơn giản để có thể leo xuống dưới khi cần thiết.
Mành treo cửa sổ, chăn, ga giường được Kong dùng kéo cắt thành nhiều mảnh dài và được buộc thắt nút lại thành từng điểm đều nhau khoảng nửa mét. Đây là tạo ra điểm bám giữa giúp cho việc leo trèo dễ dàng hơn.
Làm xong thì trời cũng đã gần tối, vì để tiết kiệm đồ ăn, Kong chỉ lót dạ bằng một quả táo nhỏ cùng hai cái bánh quy tìm được trong tủ bếp.
[1050]
[Map này cũng là do tình cờ mình xem được một đoạn cắt ngắn trên Douyin. Thấy nó khá hay nên lần mò tìm phim xem, cuối cùng thì có phần truyện này đây:v]