"Có thể có chút tin tưởng giữa người với người không hả?" Tô Thần nói thầm.
"Cái đó... Tôi có thể đi chưa?" Thất Nguyệt cẩn thận dò hỏi.
"Không mua được thẻ bọn họ có bỏ qua cho anh không?" Tô Thần tò mò.
Thất Nguyệt tỏ ra đau khổ, hàm hồ nói: "Không sao, tôi sẽ xem tình huống mà làm." Đắc tội công hội lớn chính là tai họa ngầm, nhưng còn đỡ hơn mất mạng nhỏ ngay bây giờ.
Tô Thần trầm tư như đang cân nhắc gì đó.
Đúng lúc này lại có người thò tới dò hỏi: "Có thẻ miễn chiến không?"
Thất Nguyệt dùng ánh mắt nhìn liệt sĩ anh dũng xông lên chịu chết nhìn anh ta.
Vân Nhàn muốn lật bàn. Vì không ngừng có người thò tới hỏi han nên chỉ một bữa sáng thôi mà cô ăn suốt nửa tiếng rồi còn chưa xong nữa.
Chắc do oán niệm của Vân Nhàn quá sâu sắc nên người mới tới tự nhiên run lập cập, theo bản năng hỏi: "Sao thế?" Có khách tới cửa không phải chuyện tốt sao? Vì sao sắc mặt đối phương lại kém như vậy?
"Mấy hôm nữa thẻ miễn chiến sẽ được bán đấu giá." Tô Thần nói ra một câu kinh người: "Chỉ đổi quyển trục bí cảnh và trang bị Tinh Thiên, ai ra giá cao người đó được!"
Thất Nguyệt chơi đơn nên nghe tới quyển trục bí cảnh, trang bị Tinh Thiên thì không hiểu gì hết, trong mắt là một mảnh mê mang. Nhưng người mới tới thật ra cũng đến từ một công hội lớn, anh ta hiểu rõ yêu cầu của đối phương nên nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Chỉ có thể là hai thứ này, lại còn phải cạnh tranh đấu giá sao?"
"Đương nhiên." Tô Thần tỏ ra kiêu căng: "Anh còn nghĩ sẽ nhận được một cái thẻ miễn chiến miễn phí nữa hay sao!"
Người đó cười khổ liên tục. Trải qua quá nhiều trận chiến, những người chơi còn sống sót đã có nhận thức nhất định đối với trò chơi này. Muốn thông quan, chỉ có hai thứ quan trọng: Thứ nhất là main tank da dày chặn được quái, không cho quái đi qua; thứ hai là sát thương đoàn đội lớn, nhanh chóng giết chết quái. Thẻ miễn chiến thay đổi hình thức phó bản, khiến main tank sống càng lâu hơn. Nhưng nếu đoàn đội bỏ trang bị tốt ra đổi thẻ miễn chiến thì lại khiến thực lực tấn công yếu đi, không khỏi mất nhiều hơn được.
"Tôi cảm thấy không ai có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy." Người đó dùng thân phận thành viên của một công hội lớn đưa ra lời đề nghị: "Ví dụ như công hội chúng tôi, từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ chỉ bắt được một quyển trục bí cảnh trung cấp duy nhất. Tỉ lệ rơi quyển trục thấp đến mức khiến người ta giận sôi máu chưa nói, sau khi thông quan mỗi người chỉ có thể nhận được một món trang bị Tinh Thiên, sao có thể mang ra đổi chứ?"
Tô Thần cảm thấy không có vấn đề gì: "Quyển trục bí cảnh có những tám vị trí, để cho chúng tôi mấy vị trí trống cũng được, chúng tôi không kén chọn."
Người đó lại cực kì bất đắc dĩ. Hai người trước mặt này mang hung danh ai ai cũng biết, có thể động thủ giết người ngay trong thành Bạch Lạc. Đừng nói là anh ta không có quyển trục bí cảnh, kể cả có đi nữa cũng có thể yên tâm dẫn họ vào phó bản cùng sao?
"Thôi vậy đi, một món trang bị Tinh Thiên đổi một thẻ miễn chiến, một quyển trục bí cảnh độ khó sơ cấp, hoặc một vị trí trong quyển trục bí cảnh độ khó trung cấp cũng có thể đổi một tấm thẻ." Vân Nhàn quyết định: "Thời gian giao dịch là mười ngày sau."
"Này!" Tô Thần bất mãn, anh cảm thấy cái giá này quá thấp.
"Thôi bỏ đi, toàn là quỷ nghèo, ép không ra được chút dầu nào đâu. Anh cảm thấy bọn họ sẽ chấp nhận tán gia bại sản chỉ để đổi một tấm thẻ sao?" Vân Nhàn khuyên nhủ.
Tô Thần á khẩu không trả lời được. Anh cẩn thận ngẫm lại thì thấy hình như cũng đúng, dù sao mấy công hội khác không giống Tinh Thiên nhà lớn nghiệp lớn, giàu chảy cả mỡ.
Người đối diện cũng cực kì buồn khổ. Rõ ràng mình là người mua nhưng sao lại cảm thấy bản thân bị xem thường chứ?
"Được rồi, giải tán hết đi." Vân Nhàn vung tay lên, quyết đoán: "Ai ra giá trước thì tôi bán cho người đó. Cho dù có ai muốn mua cả bốn tấm thẻ miễn chiến cũng không thành vấn đề."
Thất Nguyệt như được tha bổng, quay đâu chạy mất, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Người còn lại thở dài một tiếng, chậm rì rì quay về. Trong lòng anh ta thì nghĩ, nếu không xuất hiện ai coi tiền như rác hẳn bọn họ sẽ chấp nhận giảm giá.
- -------------------------------
Rốt cuộc cũng ngừng. Vân Nhàn vừa uống được một ngụm cháo thì Đại Đương Gia ngồi xuống: "Có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút?"
Nhưng cô chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm, không muốn nói chuyện có được không? Thế nên cô chỉ vào Tô Thần giới thiệu: "Đây là hội trưởng của chúng tôi, có việc gì thì tìm anh ta ấy."
Tô Thần: "..."
Anh làm hội trưởng bao giờ vậy? Sao bản thân hoàn toàn không biết gì?
Vân Nhàn cao ngạo lãnh diễm nhìn lại anh. Lúc cô chưa biết gì cũng đã thành người liên lạc của công hội rồi đấy thôi!
Đại Đương Gia không thể không cắt ngang hai người đang mắt đi mày lại đưa tình, anh ta ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi có một quyển trục bí cảnh độ khó trung cấp."
Tô Thần ỉu xìu xìu. Có thì sao chứ? Chịu lấy ra sao?
"Tôi có thể cho mấy người năm vị trí." Đại Đương Gia chậm rãi nói.
Sắc mặt Vân Nhàn hết sức cổ quái. Cô không nghe lầm chứ? Cho bọn họ năm vị trí? Vậy thì khác gì việc đưa luôn quyển trục bí cảnh cho bọn họ?
"Anh xác định là năm vị trí?" Tô Thần không thể không xác nhận lại lần nữa.
"Là năm vị trí, không sai." Đại Đương Gia gật gật đầu, trầm giọng: "Đánh quái đoạt được thứ gì thì thứ đó cũng thuộc về mấy người luôn, tôi chỉ hi vọng mình và hai đồng đội có thể bình an thông quan, thuận tiện cọ hai điểm thuộc tính."
Vân Nhàn hơi giật mình. Nghe khẩu khí của Đại Đương Gia thì dù hai người muốn nhóm bọn họ giao hết trang bị Tinh Thiên ra họ cũng sẽ đáp ứng.
"So với mấy người trước thì anh là biết điều nhất đó." Tô Thần cười nói: "Lấy nhiều chỗ tốt của anh như vậy, chỉ cần không phát điên thì nhất định sẽ không đả thương mọi người. Nhìn bề ngoài Danh Nhân Các có vẻ đang thất thế, nhưng thực tế vẫn có thể đảm bảo an toàn bản thân. Kì thật chỉ cần tôi và Phụ Trợ đi cùng nhau, anh với đồng đội sẽ không thể yên tâm, vì thế hào phóng nhường ra phần lớn để có thể bình an thông quan."
Đại Đương Gia không nói gì, coi như cam chịu.
"Sau khi đổi lấy bốn thẻ miễn chiến thì giữ lại một tấm, ba tấm còn lại đổi trang bị với công hội khác?" Tô Thần tiếp tục hỏi.
"Chuyện gì cũng không qua được mắt anh." Đại Đương Gia thừa nhận.
"Nhưng hiện tại tôi không có nhiều thẻ miễn chiến như vậy." Vân Nhàn lạnh lùng nhắc nhở.
Đại Đương Gia sửng sốt, giống như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Vân Nhàn nói tiếp: "Phải chờ mười ngày nữa, đến lúc đấy mới có thể giao dịch." Hiện tại trêи người cô chỉ có một tấm thẻ thôi, mười ngày nữa là chế tạo ra được thêm ba tấm.
"Vậy được." Đại Đương Gia nhẹ nhàng thở ra. Ba người lập tức hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt lần sau.
Đại Đương Gia đi rồi, Vân Nhàn bắt đầu phát sầu: "Không biết người chạy đâu mất rồi, làm sao để thông báo cho ba tiểu đệ ngày hôm đó biết đường mà vào phó bản bây giờ?" Lúc trước mấy người kia muốn làm giao dịch cô còn cố ý làm khó đẩy đi hết, chẳng qua đề nghị của Đại Đương Gia khiến cô không nỡ cự tuyệt.
"Yên tâm đi, không khó." Tô Thần nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần biết số hiệu của người chơi đó, tốn 10 điểm tích phân để hệ thống đưa tin nhắn là được."
"Còn có cách này cơ à?" Vân Nhàn kinh ngạc, sao từ trước đến giờ cô chưa nghe nói qua?
"Ừ, còn nhớ lúc trước hợp tác với Hùng Ca Hổ Nữu không, chuyện thay phiên nhau sử dụng sân huấn luyện ấy? Lúc đó cô ấy cũng làm thế để liên lạc với tôi mà." Tô Thần thả lỏng cảnh giác nên lỡ lời.
Hùng Ca Hổ Nữu...
Hai mắt Vân Nhàn tối sầm, lập tức cầm bánh bao thịt trêи bàn hung hăng ném qua. Thật không biết xấu hổ! Chuyện đã biết từ hai tháng trước mà bấy giờ mới nói cho cô!
Tô Thần nhanh nhẹn chụp cái bánh bao: "Đi trước đây." Anh nhét bánh bao vào miệng, chạy trốn nhanh như chớp.
"Đám người này đều là thứ gì vậy? Nếu không phải kẻ toàn thân mọc đầy tâm nhãn thì chính là kẻ lỗ mãng." Vân Nhàn không còn gì để nói: "Ai cũng lo lắng sau khi vào phó bản bị làm thịt, tôi cũng muốn nói một câu, sau khi thông quan phó bản còn cần lấy trang bị Tinh Thiên làm giao dịch đó, sao có thể ra tay chứ?" Dù sao trang bị Tinh Thiên là phát theo đầu người, thiếu một người là thiếu một món, để bọn họ sống mới có thứ làm trao đổi chứ.
"Hoặc là ngu ngốc, hoặc là quỷ tinh, không có ai bình thường khiến người ta bớt lo." Vân Nhàn thở dài, bực bội đến nỗi ăn cũng không thấy ngon nữa.
- -----------------------------------
Mười ngày sau, cửa sân huấn luyện cao cấp.
Giữa sân là hai mươi tấm bia mục tiêu, hoặc yên tĩnh bất động, hoặc di động nhanh về phía trước, hoặc chuyển động vòng quanh, nhưng Vân Nhàn chỉ cần liếc mắt một cái đã bắt được quỹ đạo chuyển động của chúng, phán đoán vị trí của chúng sau ba giây. Cô vung pháp trượng, vui vẻ như đang vung vẩy gậy chỉ huy dàn nhạc giao hưởng. Rất nhanh quả đạn ma pháp đầu tiên đánh trúng mục tiêu, sau đó là quả đạn thứ hai, thứ ba... Mười quả đạn ma pháp bắn ra, mười tấm bia theo thứ tự ngã xuống.
Tâm Vân Nhàn tĩnh lặng như nước, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục tấn công. Sau khi cô bắn ra 21 quả đạn ma pháp thì tất cả mục tiêu đều đã ngã xuống.
Sau đó là âm thanh hệ thống nhắc nhở: "Chúc mừng người chơi đã nắm giữ cơ sở viễn chiến 3."
Cô quét mắt nhìn phần thuyết minh trêи đồng hồ:
Cơ sở viễn chiến 3: Người chơi đã nắm giữ phương pháp tấn công tầm xa cao cấp. Khi tiến hành tấn công tầm xa sát thương +12.
Đây là hiệu quả cộng dồn. Khi hoàn thành chương trình học sơ cấp được +3 điểm sát thương, trung cấp +4, cao cấp +5. Huấn luyện lâu lắm rồi, cuối cùng cô cũng hoàn thành chương trình học cao cấp, nắm chặt 12 điểm sát thương cơ bản vào tay.
Nghỉ ngơi một chút, Vân Nhàn vội chạy đến nơi hẹn. Hôm nay chính là ngày quét phó bản bí cảnh. Chờ khi cô đến nơi thì những người khác cũng đã đến đông đủ.
Đám người chơi Danh Nhân Các đang lôi kéo thuật sĩ nói chuyện, nhưng vẻ mặt thuật sĩ lại thờ ơ. Tô Thần không ngăn cản mà chỉ đứng cạnh bình tĩnh xem diễn.
Thoáng thấy Phụ Trợ đến, thuật sĩ nhàn nhạt nói: "Được rồi, người đã đến đủ.
Tiểu đồng bọn ngày xưa nhụt chí, nói nửa ngày nhưng hình như người ta chẳng nghe vào lấy một chữ.
"Ồ, toàn là người quen cũ." Vân Nhàn cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Những người cùng vào phó bản là Đại Đương Gia, pháp sư và cung tiễn thủ của Danh Nhân Các.
Đại Đương Gia không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề chính: "Thẻ miễn chiến đâu?"
Vân Nhàn đưa bốn tấm thẻ ra. Đại Đương Gia nhận lấy, kiểm tra cẩn thận sau đó gật gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Vậy mở phó bản đi." Vân Nhàn nói.
Đại Đương Gia sử dụng quyển trục. Quyển trục mở ra, trước mặt mọi người là cánh cửa sắt quen thuộc chầm chậm hé mở. Vân Nhàn dẫn đầu bước vào, những người khác của công hội Tinh Thiên lập tức theo kịp.
Pháp sư thở dài thật sâu, biểu tình rất khó nói: "Cũng không biết vào rồi sẽ thành ra thế nào."
"Không thì phải làm sao bây giờ? Quyển trục xuất hiện không đúng lúc." Cung tiễn thủ mặt ủ mày chau: "Công hội chúng ta chỉ còn lại năm người, mà tất cả mọi người đều không nghĩ có thể thông quan, mà không thông quan coi như quyển trục bị lãng phí. So với việc tìm người hợp tác còn không bằng giao dịch với bọn họ cho xong, ít nhất có thể đổi được thêm vài tấm thẻ miễn chiến. Lại nói, thuật sĩ ở đội đối phương tốt xấu gì cũng sẽ nhớ chút tình xưa nghĩa cũ chứ?"
"Đừng nói nữa, vào đi thôi." Nói xong, Đại Đương Gia làm gương bước vào phó bản.
Pháp sư nhịn không được nghĩ, nếu thuật sĩ mà không rời đi, trận doanh chiến lần trước liệu Danh Nhân Các có thể bảo toàn cả đội hay không? Nếu có tám người ở đây, chuyện thông quan bí cảnh có phải sẽ không thành vấn đề hay không?
Nhưng việc đến nước này rồi, chẳng còn cách nào vãn hồi được nữa.
Pháp sư kéo kéo khóe miệng, cười nhạo bản thân nghĩ quá nhiều, sau đó không chút do dự bước vào cánh cửa sắt. Cung tiễn thủ bám sát theo sau.
Chờ tám người đã vào hết, cánh cửa sắt cũng chầm chậm đóng lại.