67: Gặp mặt 2
Tử Hải là một pháp sư, lúc này gã ta gần như sắp phát điên rồi. Kĩ năng thiên phú của gã ta là Đoàn Chiến, có thể kéo từ 3 - 5 người chơi vào không gian đoàn chiến, đến khi một bên tử vong hết thì bên còn lại mới có thể rời khỏi đây. Trước đây gã ta đã dùng kĩ năng này rất nhiều lần rồi, chưa bao giờ bị lỗi, càng không nói đến chuyện vớ vẩn như chênh lệch nhân số hai bên. Bây giờ bên kia có những sáu người, còn có mả main tank, làm sao đàn áp được đối thủ bây giờ?!
Khiến người ta điên hơn nữa là một khi bắt đầu đoàn chiến thì ngay cả gã ta cũng không thể dừng lại, cần phải phân rõ thắng thua thì bên thắng mới rời khỏi không gian đoàn chiến được.
"Hơi khó giải quyết đây." Tên đàn ông cơ bắp - Vong Mộ - đang xách một cái thuẫn nói thầm.
"Sợ gì chứ?" Main tank của đội, đồng thời cũng là người lãnh đạo cả đội - Ức Mộng - lạnh nhạt: "Chúng ta có tận hai tank, ba viễn chiến, lại còn phối hợp ăn ý với nhau, chẳng lẽ lại không thắng nổi một đám ô hợp hay sao?"
Nữ pháp sư Thập Hạ hơi lo lắng: "Bên kia toàn là người chơi có thiên phú, những người có thể sống đến bây giờ thì trình độ đều không kém đâu. Mọi người cẩn thận, phải luôn luôn đề cao cảnh giác."
Xạ thủ duy nhất của cả đội - Cổ Tỉnh - không quan tâm lắm: "Bình tĩnh chút đi, đoàn chiến với phó bản bình thường không giống nhau, kĩ năng có thời gian CD. Những người chơi quen đánh quái phó bản nhất định không thể quen ngay được, chúng ta xông lên ngay lượt đầu, gϊếŧ luôn hai ba người chơi bên kia là xong mọi chuyện."
Ức Mộng cười khẽ một tiếng: "Tính người bên đấy cũng đừng tính Mập Mạp vào, tên đó chỉ là thêm cho có. Trừ Mập Mạp ra thì bên kia cũng có năm người, đoàn đội lại không ăn ý với nhau, ưu thế vẫn ở bên phía chúng ta thôi."
Gã cố tình ngừng lại một chút rồi mới nghiêm túc nói: "Tuy hiện giờ trận doanh Thuần Bạch đang chiếm ưu thế, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta có thể sống đến cuối cùng. Còn nhớ lần trận doanh chiến trước không? Chúng ta thắng trong nguy hiểm, tuy mỗi người trong đội chúng ta đều có kĩ năng thiên phú, nhưng rất có thể đối thủ ghép với ta cũng có kĩ năng thiên phú! Chỉ có cách liên tục nâng cao thực lực, bỏ lại những người khác ở phía sau thì hi vọng sống đến cuối cùng của chúng ta mới lớn hơn được!"
Ức Mộng trước thì trấn an sau thì khích tướng, cực kì bản bản, khiến đám đồng bọn lập tức lên tinh thần như thắng đến nơi rồi vậy.
"Chỉ là sáu người chơi có thiên phú thôi." Tank phụ Vong Mộ nói, chẳng thèm để ý mấy: "Người chơi có thiên phú bị đoàn đội chúng ta gϊếŧ còn ít à?"
Đám người cười khẽ, không khí lập tức thoải mái hơn hẳn.
Ức Mộng dặn dò: "Vẫn quy tắc cũ, đầu tiên tập trung hỏa lực gϊếŧ ba pháp sư bên kia, tạm thời chưa cần quan tâm đến nữ xạ thụ và Mập Mạp vội."
"Main tank bên kia thì sao?" Thập Hạ hỏi.
Vong Mộ chủ động nhận trọng trách: "Tôi sẽ giữ chân tên đó."
Thập Hạ gật gật đầu, lúc này cô ta mới cảm thấy yên tâm được.
Ức Mộng tự tin cười cười, an ủi đồng bọn: "Bình tĩnh, thắng lợi nằm trong tay chúng ta rồi."
------------------------
"Nhanh lên, không có thời gian cho anh lãng phí đâu." Pháp sư lạ mặt vẫn cúi đầu không nói, Vân Nhàn không nhịn được nữa, lên tiếng thúc giục.
Pháp sư lạ mặt ngẩng đầu lên nhìn những người khác: "Cô ta là ai chứ? Tự nhiên lên tiếng nắm quyền chỉ huy cả đội, mấy người không có ý kiến gì sao? Bây giờ cô ta cứ nhằm vào tôi, sau này có khi đến lượt mấy người nữa đấy, có lẽ chúng ta đều sẽ phải trở thành tốt thí!" Anh ta có ý tìm đồng đội cùng chống lại áp bức.
Mập Mạp cười nói trước: "Cô ấy là lão đại của tôi, cô ấy nói gì tôi nghe nấy."
Trường Phong lộ vẻ bất đắc dĩ, khuyên nhủ: "Những chuyện khác thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết nữ pháp sư này đã nói là làm. Anh không nhanh nhanh nghe lời cô ấy đi thì mấy phút nữa có khi phải chết luôn đấy, không đợi được đến lúc làm tốt thí đâu."
Cô gái váy đỏ lạnh lùng: "Trước đây tôi từng hợp tác với cô ấy, là một trong số ít nhữn người chơi biết giữ chữ tín, đáng tin hơn so với anh nhiều."
Tô Thần cười nhạo, nói thẳng không thèm nể mặt: "Tôi với cô ấy là một tụ. Hay không ấy, anh pháp sư máu giấy chơi mình đi, còn lại năm người chúng tôi hợp tác đoàn chiến? Dù sao đội chúng ta cũng đang thừa ra một người."
Pháp sư lạ mặt: "..." Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra, ở đây chỉ có mỗi anh ta là người ngoài, bảo sao nữ pháp sư lại hỏi anh ta đầu tiên.
Pháp sư lạ mặt chấp nhận số phận, cúi đầu thành thật khai báo: "Họ tên Mặc Nhiễm, giới tính nam, tập trung tăng Trí Lực, hiện tại thuộc tính Trí Lực 15 điểm. Có ba kĩ năng, lần lượt là sát thương đơn thể Lưỡi Dao Gió, quần công Liệt Phong Trận, thêm máu đơn thể Thuật Trị Liệu."
"Thiên phú là gì?" Vân Nhàn không có thời gian vòng vo với anh ta.
Mặc Nhiễm cực kì ngạc nhiên, giống như không thể tin nổi cô sẽ hỏi anh ta vấn đề này.
Tô Thần bĩu môi: "Anh nghĩ vì sao chúng ta lại bị kéo vào chỗ này?" Anh chỉ chỉ bên đối diện, cười lạnh: "Trong mắt người khác, tất cả chúng ta đều là quyển trục kĩ năng biết đi."
"Thiên phú là sát thương cơ bản +20." Mặc Nhiễm rốt cuộc cũng chịu nói thật.
Vân Nhàn gật gật đầu, chuyển sang người tiếp theo: "Trường Phong, đến lượt anh."
Trường Phong cực kì phối hợp, lập tức nói: "Tập trung tăng trí lực, thuộc tính Trí Lực 16 điểm. Có ba kĩ năng lần lượt là sát thương đơn thể Nọc Độc, quần công Cầu Lửa Khổng Lồ, khống diện rộng Mạng Nhện. Thiên phú..." Anh ta hơi do dự một chút, cuối cùng nghiến răng nói ra: "MP +100, sát thương cơ bản +5."
Nếu khai tin tức về thiên phú ra thì chỉ có khả năng sẽ bị đồng đội đâm lén thôi, nhưng nếu thua trận đoàn chiến này thì nhất định sẽ biến thành quyển trục kĩ năng, cho nên sau khi cân nhắc lợi và hại, anh ta quyết định ngả bài.
Chưa chờ Vân Nhàn mở miệng, cô gái váy đỏ chủ động nói: "Mọi người đều gọi tôi là Hồng Y. Nữ xạ thủ, phát triển theo con đường chủ công, tập trung tăng Lực Lượng, thuộc tính Lực Lượng hiện giờ 20 điểm. Thiên phú là Tinh Chuẩn, có thể nâng cao tỉ lệ đánh trúng của các đòn đánh tầm xa."
Vân Nhàn nghĩ thầm, quả nhiên là thiên phú. Trước đây lúc hợp tác với nhau thông quan, Hồng Y nói với cô Tinh Chuẩn là kĩ năng bị động.
Sau đó đến Mập Mạp, anh ta ỷ vào việc đoàn đội có sáu người thì hết ba người là thành viên công hội Tinh Thiên, cho nên đĩnh đạc giơ đồng hồ ra: "Triệu hồi sư, tank phụ của đội." Thật ra tank phụ không phải anh ta, là gấu ngựa mới đúng, nhưng mà Mập Mạp chỉ nói lướt qua thôi chứ không đi vào chi tiết.
Tô Thần dò hỏi: "Tôi nhớ anh bảo họ là đồng đội trước kia của anh mà, anh biết kĩ năng với thuộc tính của bọn họ không?"
Mập Mạp mờ mịt: "Tôi không rõ lắm... Thật ra tôi chỉ biết mỗi người chiến sĩ kia, anh ta tên Ức Mộng, chủ yếu tăng Lực Lượng."
Tô Thần bất đắc dĩ, thôi vậy.
Bốn người đã giới thiệu xong, chỉ còn Vân Nhàn với Tô Thần chưa ngả bài, vì thế bốn đôi mắt tập trung nhìn hai người.
"Main tank, thiên phú là thêm HP thêm thủ." Tô Thần nói đại khái, sau đó bĩu môi: "Đừng có nhìn tôi, tôi bị lôi vào đây có lẽ là do ngoài ý muốn. Đám người kia biết mời những người chơi còn sống gặp mặt, bất ngờ vây người lại, chắc chắn không phải là lũ ngốc. Huống gì từ trước đến nay tôi chưa thấy ai ngu ngốc đến độ định lấy năm chọi sáu, tự tìm việc cho mình."
Theo suy đoán của anh thì có lẽ cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành kéo anh vào đây, vốn dĩ bọn họ chỉ muốn kéo năm tên máu giấy vào thôi.
"Cứ gọi tôi là Phụ Trợ. Nửa pháp sư nửa phụ trợ, thiên phú là HP +200, MP +200." Vân Nhàn giới thiệu đơn giản.
Mặc Nhiễm cảm thấy hai người này rõ ràng đang lấy lệ, không hề có ý định thẳng thắn.
Ai ngờ sau đó Vân Nhàn đưa đồng hồ ra: "Thuộc tính, kĩ năng, trang bị nhiều quá, không rảnh nói lần lượt, mấy người tự xem đi."
Mặc Nhiễm nhìn lướt qua đồng hồ, toàn thân run lẩy bẩy, rốt cuộc cũng hiểu cô lấy đâu ra tự tin đứng lên lãnh đạo.
"Nếu chúng ta phối hợp tốt thì muốn thắng cũng không thành vấn đề . Nếu có người phản bội hoặc quấy rối giữa chừng, dù ai thắng ai thua tôi cũng đảm bảo sẽ chém chết được người đó trước khi tôi chết." Vân Nhàn dùng vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng thông báo. Cô công khai thuộc tính của mình là để răn đe đồng bọn, khiến mấy người đó ngoan ngoãn một chút.
Hồng Y đồng ý: "Được, nghe theo cô."
Tô Thần nhìn chằm chằm vào đội hình bên kia nửa ngày, cuối cùng anh bảo: "Mập Mạp, gọi thú triệu hồi ra đi."
"Bây giờ không gọi được... Hình như phải đợi đến lúc bắt đầu đoàn chiến mới có thể dùng kĩ năng triệu hồi." Mập Mạp đau khổ.
"Thôi được." Tô Thần cảm thấy hơi bất đắc dĩ, bắt đầu dặn dò tỉ mỉ: "Đoàn chiến vừa bắt đầu thì anh gọi gấu ngựa ra, cho gấu ngựa lên áp sát chiến sĩ bên kia. Sau đó triệu hồi thụ yêu, rồi triệu hồi rắn độc. Thụ yêu cũng đến gần, cố gắng kìm chân chiến sĩ bên kia. Rắn độc ở lại phía sau, cùng tấn công với những người còn lại, nếu có người gặp nguy hiểm thì cho thú triệu hồi chắn trước."
"Đã rõ!" Mập Mạp nghiêm túc trả lời.
Sau đó Tô Thần chuyển sang những người khác: "Tôi và thú triệu hồi sẽ quấn lấy tank bên kia, mọi người nhân cơ hội tập trung đánh chết chủ công bên đó."
"Không thành vấn đề." Vân Nhàn vô cùng tự tin. Cô không biết rõ thực lực của Mặc Nhiễm, nhưng những người còn lại đều đã từng hợp tác với cô, sẽ không kéo chân đồng đội, chỉ cần phát huy như bình thường cũng dễ dàng nắm chắc chiến thắng trong tay.
Nghĩ nghĩ một chút, cô lại bổ sung: "Lúc bắt đầu đoàn chiến, viễn chiến cứ bào máu bên kia trước đã, cận chiến đừng có tiến lên vội, chờ đối phương đến gần."
Mặc Nhiễm thắc mắc: "Lỡ bọn họ không đến gần thì sao?"
"Thì đánh viễn chiến." Vân Nhàn liếc xéo Mặc Nhiễm: "Bên ta bốn viễn chiến bên họ chỉ có ba, kiểu gì chả thắng, anh hiểu không?"
Mặc Nhiễm không còn gì để nói.
"Yên tâm, tôi sẽ thêm khiên chắn cho mọi người." Vân Nhàn trấn an: "Với lại anh cũng có thuật trị liệu cơ mà."
Mặc Nhiễm hơi cảm thấy được an ủi, anh ta đang muốn nói thêm gì nữa thì giọng nói máy móc đã lên tiếng nhắc nhở: "Trò chơi đoàn chiến bắt đầu."
Vừa dứt lời, màn ánh sáng ngăn cách hai bên bỗng nhiên biến mất.
"Tập trung vào xạ thủ bên kia!" Vân Nhàn ra lệnh, cùng lúc đó, cô bắt đầu sử dụng Lôi Điện. Thật ra ưu tiên gϊếŧ pháp sư trước thì hợp lý hơn, nhưng bên kia có hai pháp sư, cô sợ không nói rõ được, khiến hỏa lực bị phân tán.
Hồng Y vừa kéo cung bắn tên vừa lạnh lùng lườm Mặc Nhiễm một cái. Nếu không phải anh ta lảm nhảm nhiều thì sao bọn họ lại phải chiến đấu khi chưa kịp thương lượng đối sách chứ?
Mặc Nhiễm: "..." Anh ta sờ sờ mũi, quăng lưỡi dao gió, không có mặt mũi để cãi lại.
Trường Phong vung pháp trượng, đạn ma pháp lửa kéo theo cái đuôi lửa dài lao thẳng về phía xạ thủ bên kia.
Đúng lúc này, gấu ngựa xuất hiện ngay trước mặt mọi người, thân hình khổng lồ của nó khiến mấy người máu giấy có cảm giác cực kì an toàn.
Tô Thần lẳng lặng đứng im một chỗ, chờ đối thủ xông đến.
Chỉ trong chốc lát, bốn đòn tấn công lao về phía Cổ Tỉnh khiến mặt gã ta trắng bệch.
Gã ta nghiến răng lăn một vòng, tránh được lưỡi dao gió với đạn lửa nhưng lại không tránh được sấm sét và mũi tên. HP của gã ta tụt nhanh khủng khiếp, lập tức biến thành màu đỏ, gã ta không nhịn được, kêu lên: "Thập Hạ, mau buff máu cho tôi!"
Thập Hạ tiện tay quăng ra một thuật trị liệu, sau đó lạnh lùng nói: "Tự uống hồng dược đi, tôi không dư MP." Nói xong cô ta bắt đầu quay ra tấn công.
Vân Nhàn quen tay định dùng sấm sét đánh người tiếp thì lại nghe hệ thống nhắc nhở: "Thuật Lôi Điện còn 3 giây CD."
Cô đành phải dùng mưa đá, nhịn không được tự nhủ thầm: "CD phiền phức ghê."
Đúng lúc này, cô bỗng cảm thấy dưới chân hơi nóng nóng.
"Mau tránh ra!" Trường Phong vừa hét lên vừa né sang bên cạnh: "Đây là kĩ năng quần công, Cột Lửa!"
Trường Phong vừa dứt lời đã có một cột lửa hình tròn phóng thẳng lên cao, bốn người máu giấy chỉ có một mình Trường Phong kịp né tránh.
Vân Nhàn vừa mới thêm khiên chắn cho Hồng Y xong thì dính đòn, nhìn lượng máu bị mất, cô rất bình tĩnh: "Sát thương của pháp sư bên kia cũng không tồi."
Mặc Nhiễm nghĩ thầm, người ta thường nói cùng người không cùng mệnh, chắc đại khái là nói bốn người cùng bị tấn công, có người thong thả rút lui, ví dụ như Trường Phong; có người được quan tâm chăm sóc đặc biệt, có khiên chắn bảo vệ, ví dụ như Hồng Y; có người da dày thịt béo ngang với tank, không thèm để mấy đòn tấn công vào mắt, ví dụ như Phụ Trợ; có người HP tụt mạnh, bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, ví dụ như anh ta.
Hồng Y hơi nheo nheo mắt, tay phải giữ dây cung buông ra, mũi tên xé gió vút đi, bắn trúng Cổ Tỉnh.
Cổ Tỉnh không thể tin được, trợn tròn hai mắt, nhưng gã ta chưa kịp nói câu nào đã hóa thành một tia sáng trắng.
68: Gặp mặt 3
Ánh sáng trắng của Thánh Giới lấp lánh rơi trên người Hồng Y.
Mặc Nhiễm: "..."
Người thật sự cần buff máu là anh ta đó có được không?
Hồng Y không thèm để ý: "Nếu anh có giá trị thì đương nhiên đồng đội sẽ sợ anh bị làm sao thôi."
Mặc Nhiễm không nói nổi, chỉ có thể buồn bực tự thêm máu.
"Nữ pháp sư bên kia!" Vân Nhàn thông báo mục tiêu tiếp theo.
-----------------------
Thập Hạ khựng lại. Cô ta không thể nào tin được mình đánh trúng ba người bên kia, nhưng cuối cùng xạ thủ bên mình lại chết trước.
"Tập trung vào pháp sư yếu máu kia!" Tử Hải nôn nóng gầm lên.
Thập Hạ không thèm nhúc nhích, cô ta nghĩ thầm, gào cái gì mà gào? Anh với tôi cùng tấn công đó!
Ức Mộng ra lệnh: "Tử Hải, dùng kĩ năng khống diện rộng."
Bây giờ sao? Tử Hải hơi do dự, cuối cùng cũng nghe lời dùng kĩ năng khống chế Quấn Quanh.
Chỉ trong nháy mắt, dưới chân Vân Nhàn, Hồng Y, Trường Phong, rắn độc, Mặc Nhiễm mọc đầy dây leo, quấn chặt năm người.
Mập Mạp, Tô Thần, gấu ngựa, thụ yêu đứng cách hơi xa nên không nằm trong phạm vi tấn công.
"Ngay lúc này!" Ức Mộng nhanh chóng nói: "Tôi đi gϊếŧ chủ công bên đó, Vong Mộ cố gắng chống đỡ!"
Thập Hạ nhắm vào Mặc Nhiễm, liên tục phóng ra đạn lửa, quả cầu lửa, cọc băng.
Ngay lập tức, Tô Thần ra lệnh: "Ngăn họ lại."
Gấu ngựa chắn cọc băng, sau đó vung tay tát về phía Ức Mộng, Ức Mộng linh hoạt né tránh, tiếp tục chạy ra đằng sau gấu ngựa.
Đúng lúc này, thụ yêu bất chợt vươn cành lá ra trói chặt lấy Ức Mộng.
Trong mắt Ức Mộng chợt loé tia ngạc nhiên. Trong ấn tượng của gã, thụ yêu chỉ mới cấp một, không có kĩ năng này, chẳng lẽ thú triệu hồi của Mập Mạp còn có thể tăng cấp hay sao? Sao lại thế được!
Mập Mạp đứng đó cười ngây ngô, ba ngày không gặp phải lau mắt nhìn nhau rồi.
Sau đó Vong Mộ cũng vọt tới.
"Mập Mạp, anh phụ trách tên này, đừng để gã đến gần chủ công, cố gắng giữ chặt gã." Tô Thần phân công xong, lập tức đón đầu Vong Mộ.
Kiếm Tinh Thiên chém xuống tấm thuẫn, Tô Thần cảm thấy hai tay tê dại, không kìm được bị đẩy lùi lại vài bước, trong mắt chợt lướt qua tia kinh ngạc. Người chơi sức lực lớn hơn anh không có nhiều lắm đâu!
Nhưng anh không biết Vong Mộ cũng đang âm thầm kêu khổ. Anh bị đánh lui là do hiệu quả của kĩ năng chứ không phải do sức lực gã ta lớn hơn anh. Sát thương của anh rất lớn, có lẽ gã ta không trụ được bao lâu...
"Cố gắng kiên trì thêm chút nữa!" Tử Hải cổ vũ đồng bọn, đồng thời sử dụng mưa đá, đạn băng tấn công liên tục.
Mặc Nhiễm hoảng sợ trợn to hai mắt, nhưng dây leo dưới chân không chỉ trói chặt mà còn khiến người chơi không thể sử dụng kĩ năng được, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cả đống kĩ năng lao vào người mình.
"Cứu tôi..." Mặc Nhiễm cầu xin đồng đội.
Thánh Giới rơi xuống, nhưng Mặc Nhiễm vẫn bị lửa và băng đá bao phủ, sau đó biến thành một tia sáng trắng.
Sắc mặt Vân Nhàn xanh mét, cô nhìn đồng đội bị xâu xé mà không làm gì được, cảm giác ấy cực kì khó chịu.
Sau khi Mặc Nhiễm biến mất, không gian đoàn chiến bỗng nhiên có thêm một khu vực mới xuất hiện. Khu vực đó được bao bọc bởi một lớp màng ánh sáng, bên trên có ba chữ trôi lơ lửng: "Chiến lợi phẩm."
Ánh mắt Vân Nhàn hỗn độn. Dự định ban đầu của cô là nếu lỡ như thất bại, cô sẽ cướp quyển trục thiên phú của đồng đội rồi dùng hết, như vậy chiến lợi phẩm của đối thủ sẽ bị giảm mạnh, nhưng theo tình hình này thì kế hoạch của cô trôi sông rồi.
Bây giờ là 4 với 5.
Tử Hải nhếch miệng, tiếp tục kêu gào: "Mục tiêu tiếp theo là nữ xạ thủ!"
Thứ này tự coi mình là đội trưởng thật đấy à? Thập Hạ âm thầm bực bội, nhưng cô ta vẫn biết chuyện gì quan trọng hơn, không nói năng gì, cùng nhau tấn công cô gái váy đỏ.
Đúng lúc này Vân Nhàn, Hồng Y, Trường Phong, rắn độc đều được thả tự do.
Rắn độc ngay lập tức lao ra che trước mặt Hồng Y, vì thế lửa băng rơi hết vào người rắn độc.
Rắn độc biến mất trong chớp mắt, còn Hồng Y vẫn bình yên đứng nguyên tại chỗ.
"Đáng chết!" Hồng Y cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ bừng lên trông như sắp khóc. Nhưng ngay sau đó cô ấy kéo cung thật nhanh, ra sức tấn công nữ pháp sư bên kia, như muốn báo thù cho rắn độc.
"Mọi người tách xa nhau ra, đề phòng lại bị khống chế nữa!" Vân Nhàn bổ sấm sét xuống đầu nữ pháp sư, sau đó lập tức lùi lại mấy bước.
Trường Phong không tiếc pháp lực, sử dụng Cầu Lửa Khổng Lồ và Nọc Độc, đồng thời anh ta cũng cách xa Hồng Y ra hai bước.
Thập Hạ khó thở, quay lại trách mắng: "Anh không biết canh thời gian sắp hết khống chế thì tung ra cái nữa hay sao!" Thời gian hiệu quả của Quấn Quanh dài hơn thời gian CD nên có thể khống chế liên tục.
Tử Hải tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng cười nói: "Tôi tập trung quá nên quên tính thời gian."
"Dùng kĩ năng nhanh lên!!" Thập Hạ phát rồ.
Tử Hải cũng muốn dùng lắm, nhưng lúc này đối thủ đã tách nhau ra. Gã ta chần chừ một lát, không thể xuống tay dùng kĩ năng được, vì kĩ năng này tốn quá nhiều MP, một lần tốn tận 40 MP.
Lồng ngực Thập Hạ phập phồng liên tục, cô ta sắp tức điên lên rồi. Vốn dĩ bọn họ có thể theo đà truy kích, kéo nhân số hai bên thành 4 với 4, thậm chí là 4 với 3, cuối cùng lại vì người nào đó mất đà ngay vào giây phút quan trọng nhất, làm mất một cơ hội cực kì tốt!
Đúng lúc này Tử Hải gào lên: "Cẩn thận!"
Thập Hạ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, vừa không cẩn thận một cái đã bị gϊếŧ chết. Đến tận lúc chết cô ta vẫn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì nữa.
Thập Hạ biến mất, khu vực chiến lợi phẩm lại có thêm một quyển trục.
"Thập Hạ!!" Tử Hải nôn nóng. Chỉ còn mình gã ta viễn chiến, nhưng MP của gã ta đã hết gần một nửa. Đối với pháp sư thì MP cực kì quan trọng, pháp sư mà không có MP thì chẳng có tí uy hϊếp nào cả, MP chỉ còn một nửa đồng nghĩa với việc thực lực chỉ còn một nửa.
Ở bên kia, gấu ngựa và thụ yêu đồng loạt tấn công, Ức Mộng né trái tránh phải, nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, nếu không phải bị gấu ngựa tát trúng thì cũng bị thụ yêu trói lại.
"Đáng chết!" Ức Mộng hỗn loạn, vốn dĩ bọn họ không coi Mập Mạp ra gì, cuối cùng anh ta lại trở thành nhân vật mấu chốt ngăn cản chiến thắng của bọn họ. Nếu gã thuận lợi chạy đến được chỗ chủ công thì bọn họ đã chiếm được kèo trên rồi! Nhưng mà đến tận bây giờ gã vẫn cứ bị dây dưa bám trụ ở đây, không thoát thân được.
Nhìn sang bên cạnh, Vong Mộ PK với người ta mà chỉ có thể bị động chịu đòn, không hề có sức đánh trả. Chẳng biết đối thủ của Vong Mộ tập trung lên cái gì, chẳng những thủ cao máu dày mà sát thương cũng cao, MP cũng cao luôn.
Ức Mộng tức ngực khó thở, thầm nghĩ lần đoàn chiến này đúng là nghẹn chết.
Bên kia có ba viễn chiến, bên này chỉ còn lại mình mình, đánh kiểu gì đây? Tử Hải mờ mịt. Bỗng nhiên hai mắt gã ta sáng lên, Vong Mộ đang dẫn dụ đối thủ của anh ta đến gần thụ yêu và gấu ngựa?!
Ba, hai, một! Tử Hải im lặng mấy giây, sau đó ném kĩ năng khống diện rộng về phía gấu ngựa.
Ngay lập tức Tô Thần, gấu ngựa, thụ yêu bị dây leo quấn chặt.
"Chậc, bất cẩn quá." Tô Thần không thể nào ngờ đối thủ sẽ sử dụng kĩ năng khống diện rộng với mình, không đề phòng được nên bị trúng đòn. Vì thế anh chỉ có thể bất đắc dĩ để dây leo trói chặt, chờ đợi thời gian hiệu quả kết thúc.
"Không cần để ý Mập Mạp, ưu tiên tấn công viễn chiến." Ức Mộng hạ lệnh, nói xong anh ta dẫn đầu lao ra.
"Chết mất!" Trái tim Trường Phong lạnh hẳn đi. Pháp sư mà bị áp sát không hay ho gì đâu.
"Hai người tấn công nam pháp sư, những người khác cứ để tôi." Vân Nhàn vội vàng nói, cô vừa nói vừa ném kĩ năng Cuồng Bạo vào tên chiến sĩ cầm tấm thuẫn. Lúc trước cô đã quan sát rõ ràng, sát thương của người này không ra gì.
Vong Mộ khưng lại, hai mắt đột nhiên đỏ sọc lên, gã ta vung tấm thuẫn lung tung trúng ngay vào Ức Mộng.
"Vong Mộ?!" Sau lưng đột nhiên bị tấn công, tuy được miễn sát thương nhưng Ức Mộng vẫn hơi ngây người một chút.
Vân Nhàn lợi dụng lúc ấy, cô nhanh chóng sử dụng mưa đá nện hai gã chiến sĩ kia, định làm chậm tốc độc di chuyển của bọn ho.
Đột nhiên cô cảm thấy tay mình đau nhói, cả người lạnh như băng, quay lại nhìn thì thấy nam pháp sư bên kia vừa sử dụng kĩ năng nhắm vào cô.
Vân Nhàn vui vẻ ngay lập tức, cô đúng là chỉ sợ gã ta tấn công Hồng Y với Trường Phong thôi đó! Muốn bào sạch máu cô cũng mất nhiều công sức lắm, còn chưa nói đến mấy bình hồng dược trung cấp, cao cấp trong kho vật phẩm của cô nữa.
"Nhanh lên! Tăng tốc tấn công!" Vân Nhàn nhịn đau, hét to lên.
Hồng Y kéo cung ngày càng nhanh hơn.
Trường Phong tung cầu lửa, rồi dùng Mạng Nhện chắn trên đường mà hai gã chiến sĩ kia phải đi qua.
Vân Nhàn bỗng nhiên nhớ ra Trường Phong có kĩ năng khống chế, vừa rồi gấp quá nên nhất thời cô không nhớ ra.
Thấy hai người chơi cận chiến không thể tới đây ngay, cô sử dụng sấm sét hỗ trợ hai người kia tấn công nam pháp sư.
Tử Hải âm thầm kêu khổ liên tục. Gã ta thấy nữ pháp sư bên kia tung đòn ngăn đồng đội lại nên mới không nhịn được mà hỗ trợ, ai ngờ đòn tấn công rơi xuống người nữ pháp sư lại gây sát thương rất thấp. Trong lúc nhất thời gã ta do dự nên tấn công nữ pháp sư tiếp hay là nên đổi sang tấn công người khác đây.
Chỉ trong vài giây do dự đó, sấm sét, mũi tên, cầu lửa đánh trúng gã ta.
Tử Hải bỏ mạng ngay lập tức.
"Thắng bại đã định." Vân Nhàn thản nhiên tuyên bố.
Trong lúc cô nói chuyện, Tô Thần, gấu ngựa, thụ yêu cũng đã được thả ra.
Không ổn rồi! Ức Mộng ngầm hiểu rằng thất bại đã là điều chắc chắn, lập tức vung tay phải, ném ra một tấm thẻ.
"Thẻ phản bội: Sau khi sử dụng thẻ, người chơi sẽ đổi phe. Chú ý: Mỗi người chơi chỉ có thể sử dụng thẻ phản bội một lần duy nhất. Xin hãy xác nhận có sử dụng ngay lập tức không."
Ức Mộng nhanh chóng xác nhận.
Ngay sau đó, âm thanh máy móc lên tiếng nhắc nhở: "Người chơi đổi phe thành công."
Lúc ấy Ức Mộng mới thở ra một hơi, yên tâm hẳn.
Cùng lúc đó mũi tên, cầu lửa, sấm sét đánh xuống Ức Mộng, nhưng trên người Ức Mộng lại xuất hiện tấm màng ánh sáng ngăn cản các đòn tấn công. Ba người Vân Nhàn cũng nghe thấy lời nhắc của hệ thống: "Bạn đang tấn công đồng đội cùng phe, tất cả sát thương đều được miễn."
Trường Phong sửng sốt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gã thì đồng đội cái quái gì?"
Ức Mộng không để ý đến ánh mắt quái lạ của những người khác, hơi mỉm cười: "Chỉ cần gϊếŧ chết Vong Mộ là những người còn lại có thể rời khỏi không gian đoàn chiến."
"Còn anh?" Vân Nhàn dùng ánh mắt tò mò đánh giá Ức Mộng.
"Tôi? Đương nhiên là đồng đội của mấy người, cùng nhau rời khỏi đây rồi." Ức Mộng thản nhiên trả lời. Thỏ khôn có ba hang, người thông minh thì luôn phải chuẩn bị tốt đường lui cho mình.
Mập Mạp thầm khó chịu, gã này đúng là loại gϊếŧ mãi không xong! Vừa gian xảo vừa đáng ghét!
Tô Thần đến gần, hứng thú: "Không tồi, thật ra anh khá thông minh đấy."
"Không có chút thông minh thì sao sống được đến bây giờ chứ?" Ức Mộng lạnh nhạt nói: "Vây quanh tôi cũng vô dụng thôi, mấy người không thể tấn công tôi."
Tô Thần nở nụ cười nghiền ngẫm: "Chưa chắc."
Ngay sau đó Vân Nhàn dùng thẻ mời chiến, cô lạnh lùng nói: "Xin lỗi, anh vẫn nên chết thì tốt hơn. Giữ anh lại trận doanh Thuần Bạch tôi thấy không yên tâm."
Chưa chờ âm thanh máy móc nhắc nhở, Tô Thần đã lập tức tấn công.
Lúc này Ức Mộng cũng được hệ thống nhắc nhở: "Người chơi số 520 sử dụng thẻ mời chiến với bạn. Ba phút tiếp theo, bạn và người chơi số 520 có thể sử dụng các đòn tấn công lẫn nhau..."
"Sao lại thế này?!" Ức Mộng kinh ngạc, nhưng lưỡi kiếm lao đến không cho phép gã suy nghĩ quá nhiều. Ức Mộng chật vật tránh né, nhưng trên người vẫn xuất hiện một vết thương không nhỏ.
Đạn ma pháp, mưa đá, sấm sét thi nhau dội xuống, không hề nương tay.
Ngay lúc mấu chốt, suy nghĩ của Ức Mộng lại hết sức rõ ràng. Chỉ cần Vong Mộ chết là gã có thể rời khỏi không gian đoàn chiến, quay về thành Bạch Lạc!
Nhưng lúc này những người còn lại không hề có ý định tấn công Vong Mộ, ngược lại chỉ khoanh tay đứng nhìn. Vì thế Ức Mộng ra sức chạy về phía Vong Mộ.
"Đừng có tưởng bở." Vân Nhàn ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của gã, bĩu môi quăng Cuồng Bạo ra.
"Aaaaaaaa..." Ức Mộng ngửa mặt lên trời gầm to, quên hẳn mình đang định làm gì.
Tô Thần nhanh chóng tới gần, sử dụng kĩ năng liên tục, nhanh nhẹn gom mạng Ức Mộng: "Làm ra nhiều chuyện như thế, cuối cùng còn định chỉ lo thân mình à, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt thế? Chết là đáng."
Vân Nhàn di chuyển tầm mắt sang Vong Mộ, từ từ nói: "Còn một người cuối cùng, gϊếŧ gã ta xong là kết thúc đoàn chiến."