Trong mắt người ngoài, Tô Thần là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm. Yêu vợ thương gia đình, không dính tai tiếng tình cảm, mỗi lần chụp ảnh với người khác giới hai tay đều nghiêm túc chắp sau lưng.
Rất nhiều người cực kì hâm mộ, không nhịn được chạy tới hỏi Vân Nhàn: "Cô Tô, cô có bí quyết đặc biệt gì đúng không? Tôi cảm thấy ngài Tô yêu cô như yêu chính sinh mạng của anh ấy vậy!"
Vân Nhàn luôn mỉm cười nhẹ, rụt rè trả lời: "Nếu nói có bí quyết gì, thì có lẽ là tôi chưa bao giờ cho anh ấy cơ hội phản bội." Thật ra trong lòng cô thì nghĩ, Tô Thần lo lắng cho cô như thế bởi vì anh lo cho cái mạng nhỏ của anh, dù sao đi nữa hai người họ đã bị cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành buộc vào với nhau.
"Tuyệt quá." Rất nhiều người tỏ ra cực kì hâm mộ.
Vân Nhàn chỉ cười mà không nói.
Từ lúc bắt đầu cô đã biết, hai người đều thích tính toán, khó có khả năng sinh ra thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng nếu Tô Thần đã tìm được cô, chủ động nói muốn kết hôn, vậy hai người về chung nhà, nâng đỡ lẫn nhau, bình thản sống hết cả đời, có lẽ cũng không tồi.
Vân Nhàn vẫn luôn nghĩ rằng giữa hai người không có tình yêu, mãi đến một hôm...
Hôm ấy thời tiết khá đẹp, trời trong không mây, lại là ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của hai người.
Tô Thần đã sắp xếp các hoạt động mừng kỉ niệm hết rồi, bắt đầu từ ăn cơm, xem phim, rồi đến xem kịch.
Ai ngờ kịch vừa diễn được một nửa, trần rạp bắt đầu sụp xuống, mảnh trần rơi lả tả.
Vân Nhàn cảm thán: "Em chẳng cảm thấy ngạc nhiên vì cái vận đen thui của anh chút nào cả." Chỗ nào không chọn lại đi chọn ngay nơi có sự cố để chúc mừng.
Tô Thần: "..."
Khán giả trong rạp cuống quít đứng lên chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại có vài tiếng thét vang lên khiến cho mọi người càng hoảng loạn hơn.
Vân Nhàn quan sát xung quanh, bình tĩnh ngồi im tại chỗ: "Đối với những sự cố lớn kiểu này, nạn nhân thường không chết vì bị đập trúng mà toàn chết vì hoảng loạn dẫm đạp lên nhau."
"Ừm, chờ mọi người đi hết chúng ta hẵng ra ngoài." Tô Thần đồng ý: "Chỉ bị rơi trúng một chút sẽ không sao đâu."
Anh vừa dứt lời thì trần rạp bắt đầu sụp xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Thần vội lao qua che trên người Vân Nhàn.
"Này." Vân Nhàn đẩy Tô Thần, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Anh cứu em làm gì? Nếu anh có chuyện gì em cũng không sống được mà."
Trần rạp vẫn cứ tiếp tục sụp xuống, vô số mảnh trần có to có nhỏ rơi rụng xung quanh, khung cảnh rất đồ sộ.
Tô Thần cẩn thận che chở cho Vân Nhàn, giọng nói trầm trầm: "Không đâu, nếu anh chết thì em vẫn có thể sống sót."
Vân Nhàn ngẩn ra.
Tô Thần nói tiếp: "Trừ lúc rời khỏi trò chơi trở lại hiện thực, anh đi xem mắt, nhẫn Tình Cảm Chân Thành trừng phạt anh, nó đổi hiệu ứng tuẫn tình từ hai phía thành một phía. Vốn dĩ anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ anh lại thấy biết ơn... Chỉ cần em bình an không sao hết là được."
Vân Nhàn hơi không được tự nhiên, cô đẩy Tô Thần, ghét bỏ anh: "Anh đang nói bậy bạ cái gì đó? Nói cứ như anh yêu thầm em không bằng."
Tô Thần cười rộ lên: "Anh vốn thích em mà! Nếu không anh thà độc thân chứ không thèm tạm chấp nhận bên em đâu. Dù em giảo hoạt khi tính kế người khác, hoặc cao ngạo khi tranh đua với anh, hay kiêu ngạo khi cậy sủng sinh kiêu, anh đều cảm thấy em rất đáng yêu."
Cậy sủng sinh kiêu... Trong những giây phút như thế này, liệu anh có thể không trêu chọc cô được không vậy?!
Vân Nhàn nghiêm mặt, hỏi: "Anh bị đập trúng đầu à? Cho nên kí ức lộn xộn, nói không lựa lời?"
"Là thật mà." Giọng nói Tô Thần càng ngày càng nhỏ: "Có đôi khi anh lại nghĩ, may mà có cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành ở đây, như vậy anh mới có thể tự thuyết phục bản thân mình rằng vì cặp nhẫn này nên anh mới "Không thể không" chọn em." Nhưng thực ra trong lòng anh biết rõ, anh không phải là người chịu bị uy hiếp, huống chi nhẫn Tình Cảm Chân Thành cũng chỉ là vật chết.
"Vì sao anh không nói với em sớm hơn?" Vân Nhàn không biết miêu tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa.
Tô Thần hừ nhẹ: "Anh tuyệt đối không thừa nhận anh thích một cô nàng lợi hại hơn cả anh! Lòng tự trọng của đàn ông mà, em hiểu không?"
Vân Nhàn lại cảm thấy mình ngứa tay, người này vẫn thèm đòn y như cũ...
"Với lại ai biết liệu em có cậy sủng sinh kiêu, nhân cơ hội leo lên đầu anh hay không? Anh không cho em cơ hội tái oai tác quái đâu!" Tô Thần lẩm bẩm: "Yêu trước sẽ thua, về sau nhất định sẽ rất thảm."
Cậy sủng sinh kiêu đi chết đi! Để yên là anh lại được nước lấn tới đúng không? Gân xanh trên trán Vân Nhàn nhảy tưng tưng, rất muốn cho ai đó một đấm.
Nhưng giọng nói Tô Thần càng ngày càng nhỏ, dần dần không thể nghe rõ nữa: "Lúc cùng chơi trò chơi, hợp tác đào hố người khác, anh cảm thấy rất vui..." Nếu có kiếp sau, anh mong vẫn có thể gặp được cô.
"Này!!" Tiếng gọi nôn nóng của Vân Nhàn vang lên bên tai anh.
Trước khi chìm vào hôn mê, ý nghĩ cuối cùng của Tô Thần là cô chẳng bình tĩnh gì cả, hoàn toàn không có phong thái lão đại của ngày xưa.
--------------------------------
Ý thức của Tô Thần đã tỉnh, nhưng mí mắt lại rất nặng, không thể nào mở lên nổi.
Bên cạnh dường như có người đang nói chuyện.
"Người bệnh bị một mảng trần to rơi trúng, tình huống lần này rất nguy hiểm. Nhưng may mà còn trẻ, sức sống mạnh mẽ, bình thường sức khỏe cũng tốt nên đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm. Giờ chỉ cần chờ người bệnh tỉnh lại nữa là không sao rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Vân Nhàn nói lời cảm ơn.
"Không có gì, mọi người ở lại chăm sóc người bệnh đi."
Sau đó là vài tiếng bước chân, như có người rời đi.
Tiếng khóc của mẹ Tô vang lên: "Mấy năm trước thì tai nạn xe cộ, năm nay lại tai nạn ngoài ý muốn, sao lại thế này không biết nữa! Mấy hôm nữa mẹ sẽ đi chùa lạy Bồ Tát, mong có thể giúp nó đổi vận."
"Mẹ, mẹ không ngủ suốt một ngày rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi, có con ở đây với anh ấy rồi." Vân Nhàn khuyên nhủ.
Mẹ Tô hơi chần chừ: "Nhưng con cũng không nghỉ ngơi một ngày rồi!"
"Con còn trẻ mà, không sao đâu." Vân Nhàn an ủi. Cô hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ mẹ về nghỉ ngơi thật tốt, mấy tiếng nữa mới có sức mà thay con. Chúng ta thay phiên nhau trông anh ấy, lúc anh ấy tỉnh lại không sợ không có ai."
"Thôi được rồi..." Mẹ Tô thỏa hiệp.
Sau đó hai người lại nói gì nữa nhưng Tô Thần không nghe rõ, anh lại nặng nề thiếp đi.
Ngủ liền một ngày một đêm, lúc Tô Thần mở mắt ra nhìn xung quanh, anh phát hiện Vân Nhàn đang ghé vào mép giường bèn cảm thấy không được tự nhiên. Nếu anh biết trước là không chết được thì đã không thổ lộ tiếng lòng rồi! Giờ thì hay lắm, bị cô tóm được nhược điểm rồi!!
Nghĩ thế, Tô Thần cảm thấy cực kì bi thương, chỉ hận mình không thể ngất tiếp phát nữa.
Vân Nhàn ngủ rất nông, bên cạnh hơi có động cô đã tỉnh lại ngay.
"Anh không sao chứ?" Cô phát hiện Tô Thần tỉnh, vội vàng đứng lên xem anh.
Tô Thần im lặng không nói gì.
Anh cảm thấy mình đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay, sơ sẩy một cái là nửa đời sau sẽ bị cô nắn bóp trong lòng bàn tay.
Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Trước khi ngất đi, có phải anh đã nói gì đó với em hay không?"
Chưa chờ Vân Nhàn trả lời, anh đã giả vờ bình tĩnh cướp lời: "Tiếc là anh không còn nhớ rõ nữa, chỉ có ấn tượng loáng thoáng mà thôi."
Vân Nhàn: "..."
Lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ đi. Cũng chẳng phải là uống say, sao mà mất trí được? Rõ ràng là anh định chơi xấu không nhận nợ!
"Anh không nhớ không sao, em nhớ rõ ràng là được." Vân Nhàn bình tĩnh tự nhiên.
Tô Thần: "..."
Tí nữa thì quên người mà anh cưới cũng không phải là người bình thường.
"Em cũng quên luôn đi không được hay sao!" Tô Thần phát điên: "Nể tình anh cứu em đi!"
"Rõ ràng là nhớ, vì sao cứ bắt em phải quên?" Vân Nhàn cười nhạo: "Anh thấy tự lừa mình dối người thế vui lắm à?"
Trong mắt Tô Thần toát lên nét tuyệt vọng. Xong rồi, anh không dám nghĩ tương lai mình sẽ thê thảm thế nào rồi. Nhất định anh sẽ bị áp bức!!
Vân Nhàn lẩm bẩm tự nhủ: "Em cứ cảm thấy mình không đặt lòng tin vào người khác, sao anh còn đa nghi hơn cả em thế?"
Tô Thần không nói gì. Anh thề, anh nhất định phải tóm được nhược điểm của Vân Nhàn để đề phòng lúc bị quản thúc còn có sức phản công.
Không ngờ Vân Nhàn lại cười nói: "Mỗi lần em phát hiện em thích anh một chút là lại thấy không yên tâm, cứ sợ bị anh phát hiện, bị anh lợi dụng, bị anh lừa. Giờ em đã biết chúng ta lưỡng tình tương duyệt, em yên tâm hơn nhiều. Ừm, vậy là coi như chúng ta trao đổi nhược điểm cho nhau rồi, phải không?"
Tô Thần cạn lời, chẳng lẽ ấn tượng về anh trong mắt người khác lại như thế à?
... Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì hình như đúng là thế thật.
Mặc kệ đi, dù sao nghe cô nói trao đổi nhược điểm cho nhau là anh yên tâm rồi, anh vui rạo rực nghĩ, hóa ra không phải chỉ có một mình anh chìm đắm.
----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Q: Tại sao nam chủ đại nạn không chết?
A: Nhẫn Tình Cảm Chân Thành lấp lánh kiêu ngạo: Mấy người tưởng thuộc tính Thể Chất +10 của tôi chỉ để trang trí thôi hay sao!