Lý Cương Lôi nhìn xem quang cảnh bên ngoài cửa sổ, giờ phút này ngoài trời đã trở nên tối đen, nhưng lúc trước khi trời còn sáng, hắn từng thấy ở phía rất xa, có một tòa kiến trúc làm bằng đá xanh đứng vững, độ lớn quả thực là giống như một ngọn núi, so với kim tự tháp trên Trái đất thì lớn gấp trăm nghìn lần, mặc dù cách rất xa, nhưng khí thế của tòa kim tự tháp này vẫn vô cùng kinh người, thật sự là khó có thể tưởng tượng được trình độ văn minh của thời đại Hồng Hoang đã đạt đến mức nào.
Nếu như Lý Cương Lôi đã quyết định rời khỏi du thuyền, Trương Hằng và Nataya tự nhiên cũng không có khả năng phản đối, mỗi người mang theo một cái túi du lịch, bên trong đựng một ít nước uống cùng đồ ăn đơn giản, sau đó do Trương Hằng dẫn đầu đẩy cửa khoang bước ra ngoài, Nataya thì tận lực sử dụng tinh thần lực tảo miêu. Tuy chỉ có thể bao phủ phạm vi mười mét xung quanh, nhưng trong hoàn cảnh đêm tối như thế này, quét hình tinh thần lực vẫn là phương thức trinh sát tốt nhất có thể, Trương Hằng vừa tiến về phía trước vừa một mực tập trung quan sát bốn phía, điều khiển niệm động lực phù du pháo lơ lửng sau lưng, toàn thân ở trong trạng thái tùy thời đều có thể công kích.
- Lúc trước khi chúng ta bị hút vào không gian này, ước chừng có mấy chục con ấu thể bạch tuộc cũng bị kéo theo, thân thể của chúng cũng không lớn, nhưng một khi đến gần vẫn rất nguy hiểm, hơn nữa chính bởi vì thân hình rất nhỏ cho nên độ linh hoạt của chúng cũng cao đến mức đáng sợ. Lúc trước khi trời sáng, ta có rời khỏi du thuyền đi quan sát xung quanh, gần như tất cả cây cối đều là đại thụ che trời, không có thời gian mấy trăm năm căn bản không thể…
Lý Cương Lôi đi theo sau lưng Trương Hằng, hắn nói thông qua tâm linh tỏa liên, mà Trương Hằng thì chỉ nhẹ giọng cười:
- Mấy trăm năm? Ngươi xem thường nơi này rồi, nơi này chí ít đã mấy chục nghìn năm không có người đến, nếu cái bán vị diện này không có hệ thống tự động điều tiết, tại đây đã sớm trở thành rừng rậm nguyên thủy, không, hẳn là đầm lầy nguyên thủy, sao có thể chỉ là rừng rậm bình thường giống như hiện tại? Có điều trong rừng vẫn rất nguy hiểm, để tự nhiên hài hòa, tạo thành Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc trước Thánh nhân phân hệ da đen đã bỏ vào nơi này không biết bao nhiêu sinh vật từ thời Hồng Hoang viễn cổ, sau nhiều vạn năm sinh sôi nảy nở như vậy, hơn nữa cái bán vị diện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đoán chừng số lượng sinh vật tại đây...
Trương Hằng còn chưa nói xong, trong phạm vi quét hình tinh thần lực đã xuất hiện một bộ da màu trắng đang treo vắt vẻo trên ngọn cây, vừa nhìn thoáng qua, cả ba người đều đã biết đó là thứ gì... Là da của ấu thể bạch tuộc, bộ da vẫn còn nguyên vẹn, không có bất kỳ vết thương nào, nhưng lượng thịt bên trong lại đã biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt ba người đều có chút tái nhợt, con bạch tuộc biến dị này đã đủ đáng sợ rồi, cho dù chỉ là ấu thể, nhưng trong môi trường rừng rậm, độ linh hoạt lại vượt xa so với bạch tuộc biến dị trưởng thành, tính nguy hiểm cũng tương đương, không ngờ một sinh vật đáng sợ như vậy lại bị thứ gì đó hút khô, chỉ còn lại lớp da ngoài, điều này thật sự khiến cho cả ba đều cảm thấy kinh hãi không thôi.
- Đoán chừng là côn trùng như muỗi hoặc là nhện rết các loại, có trời mới biết những Thánh nhân phân hệ da đen suy nghĩ cái gì? Bọn hắn thực sự hiểu được cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất sao? Đoán chừng trong tưởng tượng của bọn hắn, Thiên Nhân Hợp Nhất chính là vứt tất cả các loại sinh vật vào chung một chỗ...
Trương Hằng bất đắc dĩ nói thầm, trong lúc nói sự chú ý của hắn vẫn được tập trung cao độ, dù sao so với ấu thể bạch tuộc, sinh vật không biết kia hiển nhiên càng thêm nguy hiểm, có điều khiến cho cả ba đều cảm thấy kỳ quái chính là, dọc đường đi tới rõ ràng ngay cả một con kiến cũng không thấy, giống như trong rừng ngoại trừ cây cối ra cũng chỉ còn lại có dây leo, không có bất kỳ loài động vật hoặc là côn trùng nào tồn tại. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, khi ngồi lại ăn sáng, Trương Hằng vẫn y nguyên không phát hiện ra bất kỳ sinh vật nào, giờ phút này ba người còn cách kim tự tháp ước chừng khoảng một ngày đi đường.
- Thật đúng là vọng sơn bào tử mã, tuy từ rất xa đã nhìn thấy kim tự tháp, nhưng đến lúc đi mới phát hiện khoảng cách quả thực là xa đến mức khoa trương.
* Vọng sơn bào tử mã: ngựa nhìn núi chạy đến chết, tưởng gần mà xa
Trương Hằng đứng trên niệm động phù du pháo, bay lên ngọn cây nhìn về phía xa, tuy hắn đã bay lên đến độ cao mấy chục mét, nhưng khoảng cách giữa mọi người và kim tự tháp vẫn giống như lúc trước, không chỉ vậy, lúc ở phía dưới Trương Hằng còn không cảm thấy, nhưng một khi bay lên quá khỏi ngọn cây, cứ tăng thêm một mét, áp lực đè nặng lên toàn thân hắn sẽ gia tăng mãnh liệt. Dùng sức đẩy của niệm động phù du pháo mà cũng chỉ có thể giúp hắn bay lên được cách ngọn cây từ hai đến ba mét, xem ra muốn bay lên rất cao quan sát hoàn cảnh xung quanh, trên căn bản là không có khả năng thực hiện.
Mà so với việc bay lên cao thăm dò, Trương Hằng lại càng cảm thấy hứng thú đối với một chuyện, khi hắn lên đến ngọn cây nhìn về phía xa, có thể thấy rất nhiều sinh vật tồn tại, ví dụ như một vài con muỗi lớn bằng cả cánh tay người đang đậu trên cây, một số sinh vật trông giống như chuồn chuồn phóng đại vài chục lần đang bay qua bay loại, còn có nhện lớn mấy mét đang giăng tơ, cái này thật sự là khiến Trương Hằng nổi cả da gà. Có điều chuyện kỳ quái hơn cả chính là chỉ có khu vực ở cách ba người một trăm mét mới có sinh vật tồn tại, mà theo hắn nhích tới gần, những sinh vật kia cũng giống như bị sức đẩy nào đó tác động, không ngừng lui ra xa, bất kể làm thế nào khoảng cách giữa hai bên vẫn bảo trì ở mức một trăm mét.
-... Xem ra đây chính là chân tướng chúng ta an toàn.
Trương Hằng miêu tả lại những gì mình nhìn thấy cho hai người còn lại, tuy vậy chỉ có Nataya là kinh ngạc, còn Lý Cương Lôi thì giống như đã sớm đoán được chuyện gì đó, hắn chỉ bình tĩnh ăn bánh mì. Trương Hằng cũng ngồi bên cạnh hai người, hắn cầm lấy một chiếc bánh sandwich, vừa ăn vừa nói:
- Đoán chừng là do Thánh nhân phân hệ da đen thiết lập như vậy, dù sao những côn trùng kia cũng vô cùng nguy hiểm, người bình thường rơi vào phạm vi của chúng rất có thể ba giây cũng không sống nổi, như vậy hoàn toàn không phù hợp với thuyết pháp Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên bọn hắn dứt khoát thực hiện một số biện pháp khiến cho những sinh vật này không cách nào tiếp cận nhân loại...
Lý Cương Lôi lại nở nụ cười thần bí:
- Có lẽ suy đoán của ngươi đã sai rồi, thiết lập tại đây căn bản không phải vì Thiên Nhân Hợp Nhất... mà là vì ngươi!
- Hả? Vì ta? Tại sao?
Trương Hằng hỏi với vẻ khó hiểu, mà Lý Cương Lôi thì chỉ liếc nhìn hắn rồi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Vì để cho ngươi tiến vào kim tự tháp, nếu dùng thực lực hiện tại của chúng ta, xuất hiện ở nơi này, khả năng mất mạng gần như là 80%, hơn nữa còn có khả năng bị mấy người Trịnh Xá tùy thời tóm được. Suy ngẫm lại một chút đi, thứ nhất, quét hình tinh thần lực bị ngăn cản, nói một cách khác, chính là khiến mấy người Trịnh Xá không tìm ra chúng ta. Thứ hai, khiến cho những sinh vật kia rời xa nhân loại, nói một cách khác, chính là bảo vệ tính mạng của chúng ta, bất kể suy nghĩ như thế nào, loại xếp đặt này đều vô cùng có lợi cho chúng ta, sao có thể trùng hợp đến mức như vậy? Sao có khả năng tất cả đều diễn biến theo chiều hướng tốt nhất? Nếu không phải là do ngươi xếp đặt trước khi tiến vào Vô hạn thế giới, như vậy chính là có người giúp ngươi thiết kế những chi tiết này, mà mục đích của hắn chỉ có một... cho ngươi tiến vào kim tự tháp.