Vô Hạn Tương Lai

Chương 228

- Thiên Đường?

Thiên Đường... Có lẽ đối với người của Atula đạo mà nói, thế giới thực tế thật sự là Thiên Đường chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nơi đó có tài nguyên dồi dào, nơi đó có đất đai màu mỡ, nơi đó có ánh mặt trời tươi đẹp, nơi đó có cỏ cây xanh tươi, nơi đó có sông suối xanh biếc, nơi đó có bình yên cùng an toàn...

Người sống trong Atula đạo, tổ tiên của bọn họ đều đến từ các thế giới khác nhau, tuy lịch sử những thế giới này đều bất đồng, ngay cả hình thức văn minh cũng có khác biệt rất lớn, nhưng tương đối mà nói, phần lớn thế giới của những người này cũng giống như thế giới thực tế vậy. Sinh tồn trên Trái đất, có nguồn nước cùng đất đai, có thực vật cùng động vật, tương đối mà nói, chênh lệch tài nguyên giữa những thế giới này cũng không phải là quá lớn.

Do vậy những người này vì nhớ về thế giới trước kia của chính mình, khó tránh khỏi có chút đồn đại lưu truyền, có lẽ đã trải qua rất nhiều chuyển biến, cũng có lẽ toàn bộ hậu thế của những người này đều đã chết, cho nên những lời đồn đại đều đã có cực biến hóa lớn, ví dụ như thế giới nguyên bản được gọi là Thiên Đường, đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Trương Hằng nhìn thật sâu vào người thanh niên trước mặt, hắn cũng không nhiều lời, chỉ khẽ vẫy nhẹ một tay, trực tiếp khống chế một thanh niệm động phù du pháo nâng thanh niên lên, tiếp đó hai người bay với tốc độ cao, sau chốc lát đã đáp xuống một rừng cây, hai người Lý Cương Lôi vẫn đang yên lặng ngồi đợi.

- OK.

Trương Hằng nói với hai người còn lại:

- Mọi chuyện đều làm tốt rồi, người này biết rõ vị trí cổng không gian, để cho hắn dẫn chúng ta đến Atula đạo... Nhưng mà hơi phiền phức một chút, tại Atula đạo, địa vị của nữ nhân rất thấp kém, Nataya, ta sợ nếu như ngươi không che mặt lại có thể sẽ gặp chút phiền toái.

Thanh niên kia bỗng nhiên xen vào nói:

- Sẽ không có phiền toái gì... Thực xin lỗi, ta không biết quy tắc của Thiên Đường như thế nào, nhưng mà thế giới của chúng ta cũng có quy củ riêng: Thịt của người khác là của người khác, trừ phi ngươi biến luôn người khác thành thịt, nếu không thì đừng có động vào, đây là một câu ngạn ngữ của thế giới ta. Chỉ cần nữ nhân này cải trang thành thịt người, trong thời gian ngắn nàng sẽ tuyệt đối an toàn, trước khi ngươi bị giết chết sẽ không có ai động vào nàng.

Hai người Trương Hằng cùng Lý Cương Lôi liếc mắt nhìn nhau, Lý Cương Lôi trực tiếp hỏi:

- Cải trang thành thịt người? Cải trang thành thịt người là như thế nào?

Thanh niên cũng không chậm trễ, trực tiếp mở miệng nói:

- Chỉ cần để nàng hoàn toàn khỏa thân, lấy dây thừng trói hai tay lại, tiếp đó...

Còn chưa có nói xong, người thanh niên đã trực tiếp ngừng lại, bởi vì ở bên cạnh hắn, sát ý của Trương Hằng lại một lần nữa tuôn trào, thanh niên giống như rất mẫn cảm đối với sát ý, tuy hắn cũng không biết mình đã mạo phạm Trương Hằng lúc nào, nhưng vẫn ngay lập tức im miệng.

Trương Hằng nhìn xem sắc mặt trắng bệch của Nataya, hắn nói:

- Nataya, không nên suy nghĩ lung tung, ngươi là tinh thần lực khống chế giả của Bắc dương châu đội, ngươi là đồng đội của ta, không cần phải lo lắng. Vấn đề này rất dễ giải quyết, nhiều nhất là giết một vài người mà thôi, ta thật sự muốn nhìn xem ai dám không có mắt động vào ngươi. Tóm lại không cần lo lắng gì, chúng ta cũng không phải là đi khiêu chiến toàn bộ Atula đạo, chỉ cần đi đến phòng điều khiển là được.

Nói xong, Trương Hằng lại nhìn về phía tên thanh niên, biểu lộ của thanh niên này vẫn không hề có chút sợ hãi, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng rồi nói:

- Ta rất quen thuộc với đường đi trong các chủ thành ở Atula đạo, cũng biết rất nhiều mật đạo cùng di tích, nếu như các ngươi muốn tìm kiếm thứ gì đó, ta có thể dẫn đường...

Khi nói đến đây người thanh niên dừng lại một chút, Trương Hằng nhìn thanh niên trước mặt, hắn lạnh lùng hỏi:

- Sau đó thì thế nào? Ngươi cung cấp trợ giúp cho chúng ta là muốn nhận được thứ gì sao?

Biểu lộ một mực thản nhiên của thanh niên rốt cuộc trở nên chần chờ, hắn im lặng một lúc lâu rồi mới nhìn hướng về phía Trương Hằng nói:

- Nếu các ngươi thật sự đến từ Thiên Đường, như vậy xin hãy dẫn ta rời khỏi cái thế giới này, cho dù chỉ có một giây cũng được, ta muốn nhìn thấy cỏ cây hoa lá, ta muốn nhìn thấy nước sông xanh biếc, ta muốn nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp, ta muốn được nhìn thấy Thiên Đường trong truyền thuyết, cho dù chỉ có một giây cũng được... xin các ngươi dẫn ta rời khỏi Atula đạo!

Ba người Trương Hằng đều rất kinh ngạc, bởi vì câu trả lời của thanh niên này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, vốn ba người còn tưởng rằng người thanh niên này chỉ đơn giản là muốn lực lượng cường đại hoặc là quyền cao chức trọng. Dù sao theo như miêu tả của Trương Hằng về Atula đạo, nơi đó vốn không tồn tại tình bạn, không tồn tại tình yêu, không tồn tại tình thân, con người đều chỉ giống như xác không hồn, người như vậy rõ ràng cũng có cái gọi là mộng tưởng?

Trương Hằng thở dài, hắn quay sang nhìn Lý Cương Lôi một chút sau đó nói thẳng:

- Ta muốn đi hoàn thành một chuyện rất nguy hiểm, Atula đạo bất quá là trạm trung chuyển mà thôi. Nếu như ta có thể còn sống trở về mà nói... ta đáp ứng ngươi, đưa ngươi đến Thiên Đường.

Thanh niên nhìn thật sâu vào mắt Trương Hằng, một lúc sau hắn nhẹ gật đầu rồi nói:

- Như vậy chúng ta lập tức đi Atula đạo, gia tộc ta đến vùng đất màu mỡ này đã hai ngày một đêm rồi, hi vọng lối về vẫn chưa biến mất.

Nói xong, hắn liền dẫn đầu đi về hướng rừng cây, ba người Trương Hằng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng đều đi theo sau lưng người thanh niên. Mà cho đến lúc này, Trương Hằng mới phát hiện trên cơ thể người thanh niên này vậy mà không hề có đấu khí tồn tại, cũng không có pháp lực, ngay cả tinh thần lực cũng chỉ ở mức của người bình thường. Nói một cách khác, người thanh niên này quả thật giống như chính hắn đã nói vậy, phế vật... ít nhất tại Atula đạo hắn chính là phế vật.

Bất quá gia thế của thanh niên này dường như rất tốt, tuy tài nguyên tại Atula đạo xác thực là thiếu thốn, nhưng theo tập tục của nhân loại, những người có quan hệ huyết thống thường sẽ đoàn kết chung một chỗ. Sau khi trải qua nhiều năm diễn biến, xã hội tại Atula đạo trở thành phương thức do các gia tộc thống trị, dùng lực lượng quân sự của gia tộc tạo nên chủ thành. Mà gia tộc của người thanh niên này đúng là gia tộc nhấp chính của một chủ thành nào đó, do vậy mặc dù là phế vật, hắn vẫn có được quyền sống sót.

Trên đường đi, để tìm hiểu thêm thông tin, ba người Trương Hằng cũng không ngừng hỏi han thanh niên về tất cả các loại tình huống của Atula đạo. Mà thanh niên này quả nhiên là không biết không nói, biết gì nói nấy, không hề lừa gạt, tất cả những chuyện hắn biết đều được kể lại một cách rõ ràng rành mạch, kể cả lịch sử, nhân văn, tài nguyên… của Atula đạo.

-... Mẹ của ta là thịt người, hoặc có thể nói là thịt người dự bị, bị bắt về từ một gia tộc nhỏ của chủ thành khác, sau đó bị cha ta chọn trúng, sau đó thì có ta. Từ khi ta có trí nhớ cho đến nay, mỗi tối mẹ ta đều là mỉm cười ôm ta, sau đó không ngừng kể cho ta sử thi cổ đại. Tổ tiên của chúng ta là tội nhân bị đày xuống từ trên Thiên Đường. Bởi vì đắc tội với Thần, không tuân theo ý chỉ của thần, cho nên bị đày xuống trần gian, để cho chúng ta chịu khổ vô thời hạn.

Trong đêm cùng ngày, chỉ còn cách cổng không gian hơn hai mươi kilomet nên mọi người cũng dừng lại nhóm lửa ăn tối, thuận tiện nghỉ ngơi một đêm lấy sức, mà người thanh niên cũng vừa ăn vừa tiếp tục kể về hoàn cảnh ở Atula đạo.

- Thần bảo là có tội... Đến cùng là tội gì!

Thanh niên nói với ánh mắt mông lung:

-... Khi ta lên năm tuổi, trong một lần cướp đoạt cổng dẫn đến vùng đất màu mỡ, gia tộc của ta bị mấy gia tộc khác mai phục, sau đó địa vị của gia tộc lập tức tuột dốc, trong thời điểm khó khăn nhất, để bảo tồn thực lực, tất cả nam nhân đều được giữ lại, mà tất cả nữ nhân thì bị trở thành thịt người... Mẹ của ta cũng bị giết chết, sau đó bị cha ta ngâm muối, nói là có thể ăn càng lâu một chút... Đến lúc chết mẹ ta vẫn mỉm cười, nói với ta nhất định phải sống sót, cho dù phải ăn phân, cho dù bị người khác đạp đầu, cũng nhất định phải sống...

Khi nói đến đây nước mắt trong mắt thanh niên đã chậm rãi chảy ra.

- Mẹ của ta có nói, từng có một vị tổ tiên trong gia tộc mẹ ta đã quay về Thiên Đường, mẹ ta nói vị tổ tiên kia có để lại một ít ghi chép. Trong ghi chép chỉ nói vị tổ tiên kia không hợp với những người xung quanh, hắn quý trọng sinh mạng, thích giúp đỡ người khác, không chịu ăn thịt người, trong thời điểm nguy hiểm nhất cũng không chịu ăn. Mà người này lại càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức toàn bộ thế giới không có ai là đối thủ của hắn, sau đó hắn rốt cuộc thoát ly khỏi trần gian, quay về lại Thiên Đường... Cho nên mẹ của ta nói cho ta biết, cái thế giới này còn có một thứ được gọi là tình cảm, được gọi là lương thiện, là tâm tình muốn bảo vệ người quan trọng nhất đối với mình, là tâm tình muốn sống sót, là một thứ như vậy. Mẹ của ta nói cho ta biết, chỉ cần có loại tình cảm này, con người sẽ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, thẳng đến khi trở về Thiên Đường mới thôi.

Thanh niên vừa rơi lệ vừa nói, Trương Hằng cùng Lý Cương Lôi đều kìm nén sự ngạc nhiên của mình, bởi vì những lời người thanh niên này nói hoàn toàn giống như những gì bọn họ suy đoán lúc trước. Tuy nhân loại trong Atula đạo không ngừng phân tranh cùng loạn chiến, nhưng lại không có người mở cơ nhân tỏa đạt tới thực lực Thánh nhân, nguyên nhân duy nhất là do bọn họ không có chấp niệm, không có chấp niệm vì bảo hộ cùng sống sót mà trở nên mạnh mẽ. Vậy mà không ngờ trong đó rõ ràng có một người đã rời khỏi Atula đạo, như vậy thực lực của người này ít nhất cũng phải là tầng thứ tư trung cấp…

Thanh niên lại tiếp tục nói:

- Mẹ ta đã chết rồi, bị người trong gia tộc ăn hết, vậy ta nên bảo hộ cái gì đây? Ta còn có thể có được thứ tên là tình cảm sao? Cho dù thế nào đi nữa ta vẫn là phế vật, người trong gia tộc nói ta bất quá là thịt người dự trữ mà thôi, chỉ cần gia tộc cảm thấy cần, như vậy ta sẽ tùy thời bị ăn. Ta không biết nên sống vì cái gì, ta cũng không có người mình muốn bảo vệ, mẹ ta nói nhất định phải sống, cho dù là phải chịu đựng tất cả, nhưng mà tại sao ta lại phải sống đây? Ta đã không muốn sống... Thiên Đường, thật muốn nhìn một chút, cho dù chỉ có một giây cũng được...
Bình Luận (0)
Comment