Sau khi kết thúc quá trình tranh đoạt mảnh Phong thần bảng thứ tư, thời gian đã qua được hai ngày hai đêm, mà Lăng Tân phảng phất giống như không có chuyện gì xảy ra. Ban ngày sử dụng nhân cách chủ, còn buổi tối thì đổi thành nhân cách phụ, suốt ngày chỉ ngồi lì trong biệt thự của Đạt Vân Hi, không biết đang làm những gì. So với Lăng Tân, phản ứng của Đạt Vân Hi có thể xem là bình thường, mỗi ngày nàng đều sưu tầm tin tức về tất cả các loại tình huống, một là về ảnh hưởng sau lần đại loạn tại Thượng Hải, hai là về bước cuối trong bố cục của Lăng Tân... Trương Hằng.
Bởi vì Lăng Tân sử dụng Phong thần bảng sắp đặt một số sự việc trên đường chạy trốn của Trương Hằng cùng nữ sát thủ khiến hai người rốt cuộc chạy đến trường đại học. Đó là một khu các trường đại học rộng lớn, sau khi hai người tiến vào trong đó, cảnh sát cũng không dám trắng trợn tiến hành lùng bắt lục soát, dù sao trong đại học có rất nhiều con cháu quan chức, đại gia, lỡ như xảy ra chuyện gì thì bọn họ khó mà gánh chịu được trách nhiệm. Nhưng mà những cố kỵ như thế này lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì với Hà Thiên Đạo, hắn thậm chí không hề nghĩ ngợi, trực tiếp điều động cảnh sát vũ trang giới nghiêm toàn bộ khu vực. Dường như nhất định phải bắt được Trương Hằng cùng nữ sát thủ bằng mọi giá. Hành động như vậy lập tức lại gây chấn động tại Thượng Hải, lực ảnh hưởng không thua gì đại loạn lúc trước, vì vậy chấn động bắt đầu lan dần về phía trung ương chính phủ, mọi người lần này dường như có chút hả hê xem Hà Thiên Đạo bị xử lý khiển trách như thế nào...
Tuy vậy kết quả lại nằm ngoài dự đoán, trung ương ban bố mệnh lệnh là toàn bộ thành phố Thượng Hải phải tiến vào trạng thái giới nghiêm, mà Hà Thiên Đạo thì lập tức trở thành người phụ trách bắt kẻ chủ mưu cùng đối tượng tình nghi gây ra đại rối loạn, nói một cách khác, sau khi mệnh lệnh này vừa ban ra, Hà Thiên Đạo đã trở thành người đứng đầu lực lượng quân đội cảnh sát Thượng Hải. Vì thế lúc này càng không có bất kỳ thế lực nào có thể hạn chế hắn, lực lượng cảnh sát lập tức bắt đầu tiến hành chiến dịch lùng bắt trong phạm vi toàn bộ khu đại học, đây là tin tức Đạt Vân Hi tìm được một ngày trước.
- Sau đó thì sao? Lăng Tân, ngươi sẽ làm như thế nào?
Đêm khuya Đạt Vân Hi thử đi vào trong phòng Lăng Tân, có trời mới biết hắn đã hoán đổi thứ gì ra từ Phong Thần bảng, trong toàn bộ tầng hầm tất cả đều là vô số vật dụng máy móc dây điện… còn có một cỗ máy vi tính cực lớn chiếm hơn nửa căn phòng, mà Lăng Tân thì đang ngồi trước máy vi tính gõ phím không ngừng. Khi Lăng Tân nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cũng không quay đầu, chỉ hỏi:
- Tinh hình khu vực đại học thế nào rồi? Hà Thiên Đạo đã bắt đầu tiến hành lùng bắt chưa?
Đạt Vân Hi gật gật đầu, vừa đi về phía hắn vừa nói:
- Ừm, Hà Thiên Đạo đã bắt đầu tiến hành truy lùng, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra chỗ ẩn nấp của hai người Trương Hằng. Kế hoạch của ngươi bắt đầu tiến hành được chưa?
Lăng Tân vẫn vùi đầu tại chỗ nhấn nhấn không ngừng. Hắn vừa gõ bàn phím vừa nói với Đạt Vân Hi:
-... Không sao, ngày mai sẽ bắt đầu, kế hoạch này đã có thể tiến hành, nhưng trước đó còn có hai chuyện nhất định phải làm.
Đạt Vân Hi vốn đang có chút không đếm xỉa tới Lăng Tân, tuy vậy khi nàng thấy trên màn hình máy tính hiện lên mấy dòng chữ, lúc này liền không nhịn được mà hỏi:
-... Báo cáo mức độ khả thi Á Thiên Vị? Đây là cái gì a?
- Báo cáo mức độ khả thi Á Thiên Vị.
Lăng Tân mặt không biểu tình nhìn về phía nàng, sau đó đột ngột trở nên tràn đầy cuồng nhiệt nói:
- Đối với vấn đề ánh sáng tâm linh ngươi nhắc đến, ta xác thực đã hoán đổi ra đầy đủ tư liệu từ Phong Thần bảng, ánh sáng tâm linh là chỉ lực lượng cụ thể hóa ra từ linh hồn, cho nên ánh sáng tâm linh của mỗi người đều khác nhau. Mà cái gọi là tâm ma, thực tế là bản năng, tất cả tư tưởng dục vọng ước muốn vô thức được phóng đại đến cực độ, phóng đại vô hạn, bởi vì ánh sáng tâm linh là thể hiện của bản ngã, cho nên khi mất đi hạn chế của bản ngã, bản năng sẽ mở rộng không giới hạn, cho nên mới có tâm ma tồn tại.
Đạt Vân Hi cẩn thận suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của Lăng Tân, cái gọi là bản năng (id), bản ngã (ego), siêu ngã (superego), là chỉ ba loại trạng thái tâm thức. Bản năng là chỉ dục vọng của bản thân, là phần nhân cách tối tăm nằm hoàn toàn dưới biển ý thức. Mà bản ngã thì là trạng thái suy nghĩ lý trí, có vai trò trung gian hòa giải giữa những ham muốn bản năng và những tiêu chuẩn nhân cách và xã hội. Về phần siêu ngã, có thể cho rằng là phần thiện lương nhất, đạo đức nhất, bộ phận thủ vững tín niệm cùng hi vọng, là sự thăng hoa vượt trội của bản ngã, hoạt động tinh thần của một người chính là chia làm ba bộ phận này: bản năng, bản ngã, siêu ngã.
Đạt Vân Hi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói ra nghi hoặc trong nội tâm:
- Theo như ngươi nói, căn bản không cách nào trốn thoát khỏi bản năng, bởi vì bản ngã tạo thành ánh sáng tâm linh, bản năng tà ác từ đó sẽ tự nhiên mà xuất hiện, như vậy theo đạo lý mà nói hẳn là không ai có thể khai mở ánh sáng tâm linh nha? Vậy tại sao theo ta biết, vẫn có rất nhiều người thành công khai mở ánh sáng tâm linh? Thậm chí ngay cả người hoàn toàn nắm giữ ánh sáng tâm linh cũng có thể tồn tại.
-... Bởi vì siêu ngã.
Lăng Tân nói với vẻ khẳng định:
- Bản ngã tạo thành ánh sáng tâm linh, bản năng tạo thành tâm ma, mà siêu ngã chính là lực lượng chính thức hạn chế tâm ma. Nhưng siêu ngã của một người vốn cũng không rõ ràng, cơ bản mà nói chính là nhỏ bé đến nỗi ngay cả bản thân cũng không cách nào phát hiện, như vậy sao có khả năng hạn chế được tâm ma? Chính vì vậy cho nên mới cần có rèn luyện đầy đủ cùng trải qua vô số kinh nghiệm, để cho siêu ngã từng bước một phát triển, vô luận là thực lực hay tinh thần, cho đến khi có thể hoàn toàn nắm giữ lực lượng khổng lồ trong linh hồn mới thôi, đây là con đường thực sự để vượt qua tâm ma từ đó hoàn toàn nắm giữ ánh sáng tâm linh.
Lăng Tân nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó hắn lại hưng phấn mà tiếp tục:
- Nhưng tinh thần ấn ký lại thay đổi con đường này, bày ra trước mắt một con đường khác... Đó chính là dùng Thiên tâm làm bản tâm, ý tứ đại khái là như vậy. Cũng tức là khi bản ngã của một người hoàn toàn hiện hóa thành ánh sáng tâm linh, bản năng bắt đầu khống chế thân thể cùng tư duy, nếu như người này còn chưa có được siêu ngã ở mức độ cường đại, rất có thể sẽ rơi vào trạng thái tâm ma. Nhưng nếu như lúc này có ý thức cường đại thay thế bản ngã đã hóa thành ánh sáng tâm linh mà nói... sẽ đủ để áp chế trạng thái tâm ma xuống. Ý thức này ta gọi là Thiên Tâm, cũng chính là tinh thần ấn ký. Lăng Tân vừa nói nói vừa không ngừng nhấn bàn phím, trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện một loạt nội dung mới. Trong đó phân tích ra nguyên lý của tinh thần ấn ký.
- Khi ánh sáng tâm linh dung nhập vào trời đất, nhìn có vẻ như đã hoàn toàn mất đi ánh sáng tâm linh, nhưng thực tế là vừa được vừa mất, quy luật nhân quả, mất đi ánh sáng tâm linh, từ đó nhận được tinh thần ấn ký. Kỳ thực cái gọi là tinh thần ấn ký chính là phiên bản thu nhỏ của ý thức Gaia, mà phiên bản ý thức thu nhỏ như vậy cũng hoàn toàn đủ để ngăn chặn trạng thái tâm ma một cách đơn giản. Dục vọng bản năng của một cá nhân căn bản không thể so sánh với ý thức của trời đất. Mà ý thức này cũng có đại năng giống như ý thức Gaia, ví dụ như sử dụng lực lượng khổng lồ trong trời đất, giống như ý thức Gaia có thể dò xét tại chỗ rất xa, đây đều là công năng cùng lực lượng của tinh thần ấn ký. Sử dụng tinh thần ấn ký, tuy mất đi vô cùng vô tận hình thái bất đồng của ánh sáng tâm linh, nhưng lại nhận được lực lượng khổng lồ. Chỉ thuần túy so sánh dựa vào lực lượng lớn nhỏ, tinh thần ấn ký có thể đã vượt qua ánh sáng tâm linh.
Đến lúc này Lăng Tân mới nhìn thẳng vào Đạt Vân Hi mà nói:
- Nhưng mà bản thân ta không có dẫn xuất ra ánh sáng tâm linh, cũng không rõ làm như thế nào dùng Thiên tâm hỗ trợ ánh sáng tâm linh. Cho nên tuy đã minh bạch những lý luận tri thức này, nhưng bất kỳ điều kiện nào trong đó ta cũng không có, tình huống như vậy tự nhiên chỉ là nói suông, do đó cần phải có trợ giúp của ngươi rồi.
Đạt Vân Hi đối với mấy lý luận tri thức này rõ ràng chỉ có nghe mà không có hiểu. Cho nên khi Lăng Tân nói cần sự trợ giúp của nàng, nàng mới cảm thấy hiếu kỳ.
- Trợ giúp của ta? Ví dụ như cái gì?
Lăng Tân nhìn Đạt Vân Hi nói rất nghiêm túc:
- Tinh thần ấn ký... Ta cần tinh thần ấn ký. Cho dù chỉ có một tia tinh thần ấn ký rất nhỏ cũng được, ít nhất phải để cho ta biết rõ tinh thần ấn ký là như thế nào, tiếp đó ta sẽ dùng Phong thần bảng tạm thời chuyển hóa ánh sáng tâm linh của bản thân làm tinh thần ấn ký, dùng tinh thần ấn ký này sử dụng đại năng lực trong trời đất... Nhưng trong đó có hai vấn đề khó khăn không nhỏ, một là trước hết phải có được tinh thần ấn ký, cho dù chỉ có một tia cũng được, hai là gánh nặng của bản thân đối với tinh thần ấn ký, nếu như không thể chịu đựng được gánh nặng từ đại uy năng này, cơ thể ta sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Đạt Vân Hi thoạt nhìn vẫn y nguyên đang cảm thấy rất khó hiểu. Nàng lại tiếp tục hỏi:
- Vấn đề khó khăn thứ hai còn dễ nói, ngươi xác thực nếu có thể chịu đựng gánh nặng từ đại uy năng này mới có thể sử dụng nó. Nhưng vấn đề khó khăn thứ nhất thì thế nào? Ngươi có Phong Thần bảng, chẳng lẽ không thể tự sáng tạo ra tinh thần ấn ký? Đó là thứ vạn năng cơ mà.
Lăng Tân gật đầu với vẻ khẳng định:
- Đúng vậy, Phong thần bảng có thể xem là máy tính siêu cấp toàn tri toàn năng. Nhưng máy tính chung quy vẫn là máy tính, nó không có khả năng thay thế não người... Nếu như ta biết rõ tinh thần ấn ký là cái gì, hoặc là bản thân ta có được tinh thần ấn ký, như vậy tự nhiên có thể sử dụng Phong thần bảng đem ánh sáng tâm linh của ta tạm thời chuyển hóa thành tinh thần ấn ký. Nhưng mà bản thân ta cũng không biết tinh thần ấn ký đến tột cùng là cái gì, vậy ta cũng sẽ không cách nào dùng Phong thần bảng để sáng tạo ra. Cái này giống như là trong máy vi tính có vô cùng vô tận tài liệu, nhưng là lại để cho một người phải tự mò tìm trong kho dữ liệu vô cùng vô tận, tự nhiên là không thể nào tìm được đồ hắn muốn tìm. Do vậy chỉ có thể là ta trước tiên phải có một tia tinh thần ấn ký, sau đó lại để cho Phong thần bảng đem ánh sáng tâm linh tiến hành chuyển đổi dựa theo hình thức của tinh thần ấn ký.
- Vậy cũng tức là nói... Trước hết ngươi phải có được tinh thần ấn ký rồi?
Biểu tình của Đạt Vân Hi lúc này thoạt nhìn thật sự là có chút khó coi. Không biết vì cái gì, nàng giống như có chút ý muốn kháng cự với việc phân tách tinh thần ấn ký của mình, cho nên lúc hỏi trong mắt nàng còn mang theo một tia kỳ vọng cuối cùng, hi vọng Lăng Tân có thể tìm được biện pháp khác để giải quyết vấn đề. Tuy vậy sự thật thì thường tàn khốc, Lăng Tân trực tiếp khẳng định mà nói:
- Tất nhiên, nhất định phải có một tia tinh thần ấn ký, nếu không kế hoạch á Thiên Vị của ta sẽ không cách nào thành công.
Đẳng cấp Thiên Vị này chính là hệ thống đẳng cấp thực lực trong thế giới của cha Đạt Vân Hi, từ Á Thiên Vị rồi đến Tiểu Thiên vị, Đại Thiên Vị, Túc Thiên Vị, cuối cùng thì là đột phá Thiên Địa mà thành Thần Thiên Vị, mục đích thí nghiệm trước mắt của Lăng Tân thí nghiệm đúng là để cho thực lực của hắn đạt tới trình độ Á Thiên Vị. Nghe có vẻ như chỉ là đẳng cấp có thực lực nhỏ yếu nhất trong hệ thống Ma pháp thế kỷ, nhưng kỳ thực đẳng cấp này thực lực đã rất khó lường, giơ tay nhấc chân cũng đủ để phá hủy bất luận lực lượng quân cảnh nào, Á Thiên Vị dù sao cũng là lực lượng trong tiểu thuyết, một khi xuất hiện ở thế giới thực sự, thật đúng là mạnh mẽ ngất trời...
- Từ quá trình chiến đấu trong lần tranh đoạt Phong thần bảng này có thể thấy, trí cũng cần lực để thực hiện. Nếu như chỉ có trí, đối với những người cũng có được Phong thần bảng còn lại mà nói, chỉ là một loại chiến lược mang tính phương hướng, đối với phương diện chiến thuật, vẫn là cần dùng lực, nếu không có lực trí sẽ không thể có tác dụng gì đáng nói.
Những lời này của Lăng Tân khiến cho Đạt Vân Hi phải hạ quyết tâm, chỉ thấy nàng cắn cặp môi đỏ mọng đứng trước mặt Lăng Tân, cứ như vậy nhìn thật sâu vào Lăng Tân rất lâu. Mà Lăng Tân giờ phút này đang trong trạng thái nhân cách phụ không tình cảm không cảm giác không biểu lộ, hắn sao có thể nhìn ra được vẻ giãy dụa trong mắt Đạt Vân Hi, chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía Đạt Vân Hi. Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc, sau đó Đạt Vân Hi mới thở dài, nhẹ lắc đầu, tiếp đó lấy một tay đặt trên trán Lăng Tân, ngay lập tức, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của Đạt Vân Hi trở nên tái nhợt, trắng giống như là tuyết, mà Lăng Tân đã tiếp nhận tinh thần ấn ký lại càng thảm hại hơn nhiều, hắn đã trực tiếp hôn mê. Đạt Vân Hi nhìn Lăng Tân nằm té trên mặt đất khẽ lắc đầu, nàng cũng mặc kệ hắn như thế nào, chỉ bước đi lên lầu, không biết vì sao, nước mắt từ khóe mắt nàng chậm rãi chảy xuống. Cho đến khi nước mắt hóa thành một giọt trên mặt đất, nàng đã đi khỏi tầng hầm ngầm...
- Cha, mẹ, dì...
Lăng Tân cảm thấy mình giống như đang ở trong mơ, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng mà lại không thể nhìn thấy sự hiện hữu của mình. Hắn giống như chỉ là một đôi mắt cùng đôi tai, chỉ có thể nhìn và nghe, còn lại không cách nào đụng chạm thay đổi thứ gì trong thế giới này... Hẳn là đang nằm mơ? Lăng Tân cẩn thận suy nghĩ một chút tại sao mình lại đến đây, liền phát hiện bản thân đã khôi phục lại trạng thái nhân cách chủ, nhân cách phụ bởi vì nguyên nhân nào đó không rõ mà đã ngủ say, cho nên hắn chỉ nhớ là khi đó vừa tiếp nhận tinh thần ấn ký của Đạt Vân Hi, tiếp đó liền hôn mê, sau đó thì hắn xuất hiện ở nơi này, xem chừng là do tinh thần ấn ký mà ra.
Đây là một ngôi làng nhỏ đẹp như tranh vẽ, dáng vẻ cũng không phải là ở thời cổ đại, hẳn là một ngôi làng nhỏ của thế kỷ hai mươi trong những năm 60-70, cũng có điện, có nước máy, còn có TV trắng đen. Nhưng mà đây cũng không phải là nơi thu hút tầm mắt của Lăng Tân, trong ngôi làng nhỏ này có một toàn nhà cổ kính lớn nhất, tầm mắt của Lăng Tân chính là đang tập trung vào chỗ này. Bề ngoài tòa nhà này xác thực là mang màu sắc cổ xưa, rất có hương vị kiến trúc Trung quốc thời nhà Minh và nhà Thanh, nhưng khi vừa bước vào tòa nhà này lập tức sẽ khiến người khác phát giác có gì đó không đúng... Bởi vì toàn bộ sàn nhà được lát một lớp gạch men láng bóng, đây cũng chưa phải chuyện kỳ quái, tòa nhà này lại còn có tầng ngầm, một thang máy màu trắng bạc đưa người xuống mặt đất, phía dưới là một phòng thí nghiệm siêu hiện đại, trình độ khoa học kỹ thuật ở đây còn cao cấp hơn rất nhiều so với thế kỷ hai mươi mốt. Nhìn tới đây tầm mắt Lăng Tân lúc này lại tập trung vào một bé gái bảy tám tuổi đáng yêu, nhìn quá trình nàng từ hai ba tuổi lớn dần đến bảy tám tuổi, đợi đến khi hắn phục hồi lại tinh thần, tiểu cô nương này đã lớn tầm mười hai mười ba tuổi, trên khuôn mặt ngây thơ cũng dần xuất hiện vẻ xinh đẹp tao nhã.
- Cha... Các ngươi sẽ không bỏ ta lại một mình mà đi chứ?
Tiểu cô nương ôm một nam tử có khuôn mặt mơ hồ, sau lưng nam tử này còn có hai nữ tử cũng có vẻ mơ hồ. Hiện tại đúng là do tiểu cô nương đang dò hỏi nam tử này, hắn nở nụ cười sau đó vuốt vuốt tóc tiểu cô nương mà nói:
- Yên tâm đi, Vân Hi. Chúng ta tuyệt đối sẽ không rời đi bỏ ngươi ở lại một mình, nếu như phải đi, vậy nhất định là chúng ta cùng nhau mà đi...
Tiểu cô nương lúc này liền bắt đầu cười vui vẻ... nàng kéo cánh tay nam tử rồi nói:
- Chúng ta ngoắc tay thề, trong một trăm năm không cho phép đi khỏi đây.
- Được, ngoắc tay. Trong một trăm năm không cho phép đi, dùng tôn nghiêm nam nhân của Đạt Vân Dương ta mà thề, nếu như phải đi, nhất định sẽ mang theo Vân Hi đi cùng...
- Ừm! Cha là tuyệt vời nhất...
Lăng Tân yên lặng mở ra hai mắt, giấc mơ vừa rồi chỉ đến đó liền dừng lại. Tiếp đó cảnh vật liền quay lại với hiện thực, hắn y nguyên vẫn còn nằm ngã trên mặt đất. Mà Đạt Vân Hi sau khi truyền cho hắn một tia tinh thần ấn ký đã đi ra khỏi phòng không còn thấy tung tích.
-... Đó là trí nhớ của ngươi sao? Đạt Vân Hi... Tôn nghiêm...