Vô Hữu Khả Cập

Chương 15

Ghế sofa cùng với những bồn hoa giả, cùng với ánh sáng mờ mờ ảo ảo, làm các chỗ ngồi ở đây đều đối lập nhau, như tồn tại trong không gian riêng biệt.

Lâm Vị cùng với Trần Minh Nhất vừa mới ngồi xuống, đã có nhân viên phục vụ lịch sự hướng hai người mìm cười, đưa menu. Lâm Vị bởi vì thân thể nhạy cảm cũng không uống nhiều rượu, tránh được liền tránh, vì vậy gọi một ly nước cam, Trần Minh Nhất gọi một ly Hạ Nhật Thanh Tùng ít cồn.

[Sr mọi người, mình đã cố gắng tìm kiếm và hỏi han tên tiếng anh của rượu này nhưng mà hông biết ~~]

Phục vụ vừa đi, Trần tiểu công tử vẻ mặt thần bí nói: “Ông chủ ở đây nghe nói rất đáng khen ngợi, không biết chúng ta có thể thấy hay không.” Lâm Vị vừa nghe hắn nói, vừa quan sát xung quanh từng tốp năm ba vị khách.

Bàn gần bên, một người vóc dáng cao to vẻ mặt đỏ bừng, vội vôi vàng vàng nói gì đó, hắn ngồi đối diện một thiếu niên mảnh mai nhỏ bé, thiếu niên không nói gì, cúi đầu, hai mắt đong đầy nước, người kia gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chạy qua ôm cậu, thiếu niên hơi né tránh, chẳng qua người kia quá kiên trì, cuối cùng cũng ôm được cậu vào lòng, hôn lên đôi mắt sũng nước, nhỏ giọng thì thầm thì thầm, dỗ dành một trận, thiếu niên kia mới nín khóc mỉm cười.

Lâm Vị không tự giác tưởng tượng hai người kia là mình và Lương Cảnh Thâm, lập tức rùng mình một cái, cả người nổi da gà quay đầu nhìn Trần Minh Nhất. Lại thấy hắn đang nấp nhấp đồ uống, nhịp nhịp chân, hết nhìn trái rồi nhìn phải, thường xuyên nhìn ra cửa.

“Sao vậy? Chờ ai àh?” Lâm Vị nhìn hắn thường xuyên ồn ào, lúc này lại quá im lặng, không an tâm.

Trần tiểu công tử gãi gãi tai, hiếm khi có chút dè dặt nói: “Em có một người bạn thường đến đây, em xem thử có gặp hay không.”

Lâm Vị nhìn hắn, hiểu hiểu gì đó gật đầu: “Chỉ sợ dẫn anh theo làm cái cớ, đây mới chính là mục đích thật của em thôi. Tình cờ gặp mặt, ừm, rất tốt rất tốt.”

Chạm phải dây thần kinh tự ái của Trần tiểu công tử, hắn gân cổ cãi chày cãi chối, nói: “Đương nhiên là tới gặp anh rồi, chẳng qua thuận đường, đúng rồi, thuận đường nhìn người ta…” Giọng nói ngày càng nhỏ dần.

Lâm chỉ cười xấu xa không nói lời nào. Trần Minh Nhất uể oải đứng lên, phiền não vân vê tóc: “Có mình em đơn phương àh, thôi không nói chuyện này nữa, chân anh thật sự tốt rồi chứ? Có để lại sẹo không? Em còn chưa từng bị gãy xương đâu!” Nói xong Trần tiểu công tử hưng phấn nhảy lên, la hét muốn sờ sờ thử, xem có thể nhìn ra giống hay khác so với trước đây.

Lâm Vị mở tròn hai mắt, Minh Nhất đúng thật là con nít, chính mình vì hắn uể oải mà đang ngạc nhiên, chưa tới năm giây sau đã khôi phục bản tính ồn ào.

Không thay đổi được nguyện vọng thiết tha của hắn, Lâm Vị đành xăng ống quần rộng thùng thình của mình, để hắn “xem xét”.

Lúc Lương Cảnh Tuấn đi đến đã thấy một cảnh này: Nhóc con họ Trần kia nhào lên đùi mỹ nhân, tay vuốt ve lưu luyến chỗ cẳng chân không thôi. Một nỗi tức giận từ ngực bốc lênmệt chính mình ở bãi đỗ xe nhìn thấy xe của hắn, bắt đầu chạy đi tìm, kết quả là nhóc con này làm phản, trước toàn dân thiên hạ còn công khai đùa giỡn. Khi còn nhỏ thì thông minh lanh lợi được lòng người, chưa thấy thì chưa biết, quả thật là mở rộng tầm mắt!
Bình Luận (0)
Comment