Nhạc sĩ Ngũ tự mình gọi điện, hỏi Lâm Vị có hay không thời gian để thu âm tác phẩm “Vô hữu khả cập” một lần nữa. Rất nhanh nhạc phim Tiêu Dao Du 2 sẽ xuất hiện trên thị trường, Lâm Vị luôn muốn tác phẩm của mình ở trạng thái hoàn hảo nhất, liền đồng ý.
Mà hay nhất chính là, lần này Lâm Vị lại cảm bài hát thật sâu, nhập tâm hết sức.
Từ phòng thu âm đi ra, nhạc sĩ Ngũ ôm chầm lấy Lâm Vị: “Rất tuyệt rất tuyệt! Chính là cảm giác này!”
Buông tay ra, người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên tỉ mỉ cẩn thận nhìn Lâm Vị: “Vốn là, tôi cũng không tin mấy lời đồn đại kia. Nhưng mà, lần này thực sự không sai chứ, cậu nói thử xem?”
Lâm Vị chẳng biết đáp lại thế nào, lòng thầm nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Lương Cảnh Thâm, như ánh nắng mùa hè, làm cho chính mình trong nháy mắt như chìm vào mê say.
Nhạc sĩ Ngũ nhìn vẻ mặt Lâm Vị thoắt cái thay đổi, vừa ngọt ngào lại vùng vẫy đấu tranh, cười cười để cậu đi, rơi vào tình cảm yêu đương mọi người đêu vậy mà.
Tiểu Quách có việc quay lại công ty, liền tiện đường trở về Thịnh Thế ngồi chơi. Lẽ ra để Lâm Vị ngồi trên xe, ai ngờ cậu cũng theo xuống xe, bình tĩnh hướng tòa nhà chính mà đi, Tiểu Quách còn muốn mở miệng hỏi đã thấy Lâm Vị phất tay: “Tôi trở lại ngay.”
Tiểu Quách nhìn Lâm Vị càng đi càng xa, nghi hoặc tự hỏi: Rõ ràng là phòng nghỉ ở bên kia nha, lẽ nào lâu rồi không về công ty, đường đi cũng quên hết rồi?
Lâm Vị trong lòng khinh bỉ bản thân mình: Trước đây cứ từ chối anh ấy, giờ đến làm gì cơ chứ! Nghĩ vậy nhưng chân vẫn thẳng một đường đến khu vực ban giám đốc, dạo gần đây Lương Cảnh Thâm ở nhà luôn dùng thái đỗ ôn hòa dịu dàng, làm cậu đã quên mất khi anh nói “Lâm Vị, anh đối với em hứng thú vô cùng” thì thong dong tao nhã thế nào, cũng làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lơi thế nào.
Còn một ngã rẽ là đến phòng giám đốc, Lâm Vị bỗng có chút lo lắng, nên nói cái gì, nên lấy lý do gì đây. Lâm Vị cào cào tóc, kỳ thực cũng không cần phải nói gì, người kia nhất định vui đến hả hê nhếch môi cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng sáng đều đặn. [quảng cáo P/S trá hình chăng?]
Lương Cảnh Thâm một mực khoan dung, thông cảm với Lâm Vị, từng bước từng bước chủ động, nhưng vẫn không ngờ vẫn rất không dễ dàng.
Chờ cậu chuẩn bị tư tưởng thật tốt, đi qua góc rẽ, nhưng ngoài ý muốn lại cứng đờ, sau đó ngay lập tức rời đi.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, cảnh tượng vừa rồi vẫn ẩn hiện trước mắt, không thể tan đi. Vương Uyển đang ôm Lương Cảnh Thâm, ngay tại cửa phòng giám đốc, mà người kia lại không đẩy ra!
Vừa rồi còn muốn suy nghĩ, dù là nụ cười tỏa nắng, được Lương Cảnh Thâm cười cũng không quan tâm bản thân mình, rốt cuộc là tính toán điều gì?
Tiểu Quách lui vào một góc xe, nhìn Lâm Vị so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần, mặt hiện lên mấy chữ “cấm lại gần”. Lẽ nào chỉ là đi sai hướng mà tức giận đến vậy?
Sợ cái gì thì trời tới cái đó! Về đến nhà, Lâm Vị lại phát hiện mình đang có kỳ sinh lý, trước đây Lâm Vị vẫn rất chú ý thời gian, mỗi lần đến đều như gặp đại địch, cẩn thận hết sức, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Mà trong khoảng thời gian này vì Lương Cảnh Thâm ngày ngày ở trước mặt cậu thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nào cũng phải dùng hết mọi sức lực tinh thần để thể hiện cư xử trước mặt anh, rốt cuộc quên mất kỳ sinh lý đã nhiều ngày chưa đến, cũng là Lâm Vị vô thức trốn tránh không thèm nghĩ đến.
Hai chuyện cùng đến một lúc, Lâm Vị hết sức buồn bực, nằm trên giường khẽ động cũng không muốn.
Qua một hồi lâu, cạnh cửa truyền đến âm thanh mở khóa, chính là chìa khóa Lâm Vị đã đưa cho Lương Cảnh Thâm. Nhà cũng đã ở chung, chìa khóa nếu không đưa, lại có phần làm kiêu, Lâm Vị lúc đó đành phải cam chịu mà đưa đến.
Nghe được tiếng bước chân đến gần, Lâm Vị nhắm mắt giả bộ ngủ, nén giận trong lòng, nhưng lại không có lý do gì nổi nóng với Lương Cảnh Thâm, lẽ nào phải to giọng chất vấn? Rõ ràng chính mình để người ta ở ngoài lề trái tim, lại còn cứng rắn để người ta phải bỏ một khu rừng xanh tốt đổi lấy một nhánh cây khô không thể nảy mầm như mình hay sao?