Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 10


Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Trương Vô Kỵ tuyệt đối không có thiện cảm gì với Diệt Tuyệt sư thái.

Nhưng hôm nay gặp lại bà ấy, Trương Vô Kỵ chợt phát hiện mình vẫn mang lòng kính trọng sâu sắc với vị tiền bối này, nhìn vào pháp khí thâm trầm khắc lệnh văn của bà ấy cũng cảm thấy thân thiết động lòng người.

"Kim Hoa bà bà, không ở yên trên Linh Xà đảo, tới đây làm gì?"
"Diệt Tuyệt lão ni, ngươi một bà ni cô không yên ổn ăn chay niệm Phật, ra đây chạy loạn là muốn gặp người nào sao?"
Kim Hoa bà bà ngoài miệng không buông tha người, trong lòng đã bắt đầu căng thẳng.

Diệt Tuyệt sư thái là chưởng môn Nga Mi, chắc chắn có chút bản lĩnh, mình rất có khả năng không có phần thắng, sầm mặt đứng tại chỗ.

Đang lúc hai người đấu võ mồm, Bối Cẩm Nghi cùng Đinh Mẫn Quân đã bước đến bên cạnh Tống Thanh Thư và Dương Bất Hối, định giải huyệt cho bọn họ.

Ân Ly mặc dù không cam tâm, nhưng rốt cuộc không địch lại, Kim Hoa bà bà thấy vậy vội vàng đi kéo Ân Ly ra, nhưng đã trễ, cánh tay Ân Ly bị một kiếm của Đinh Mẫn Quân đâm thủng, lập tức máu chảy ồ ạt.

"Thật là một tiểu bối độc ác!" Kim Hoa bà bà ánh mắt lóe lên, xoay tay lại một chưởng đánh tới Đinh Mẫn Quân, muốn trừng trị nàng một phen: "Ta đây thay sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi!"
Đinh Mẫn Quân vội vàng quay kiếm đi cản, nhưng nàng đâu phải là đối thủ của Kim Hoa bà bà, trường kiếm đứt từng khúc, toàn thân hộc máu bay ra ngoài, được Diệt Tuyệt sư thái đỡ lấy.

"Đệ tử của ta, không tới phiên ngươi quản!" Diệt Tuyệt sư thái vốn là bênh vực người mình, lập tức rút ra kiếm của Bối Cẩm Nghi, đâm tới Kim Hoa bà bà.


Kim Hoa bà bà xoay tay lại lấy gậy chống đón đỡ, hai người trong chớp mắt qua mười mấy chiêu.

Kiếm trượng đánh nhau, trường kiếm trong tay Diệt Tuyệt vù vù không ngừng, hiển nhiên chịu không nổi lực đạo này, Kim Hoa thấy thế, gậy chống thẳng tắp điểm tới nhuyễn kiếm trong tay Diệt Tuyệt, Diệt Tuyệt đề khí chém, nội lực cường đại ngăn lại thế đi của Kim Hoa, lệch sang bên trái.

Đồng thời, nhuyễn kiếm rốt cuộc chịu không nổi lực đạo này, cũng theo gót kiếm của Đinh Mẫn Quân, gãy thành vài đoạn rơi trên mặt đất.

Hai người cao thủ so chiêu, mấy người Kỷ Hiểu Phù hết sức chăm chú chờ kết quả.

Trương Vô Kỵ lại thừa dịp các nàng không chú ý đến mình, lặng lẽ trượt đến bên cạnh Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối, kéo Dương Bất Hối lui ra sau núi.

Tống Thanh Thư còn chưa hiểu, Kỷ Hiểu Phù đã lập tức kịp phản ứng, ra hiệu với họ, bước lên mấy bước che dấu động tác của hắn.

Dương Bất Hối định gọi mẹ, lại nhận ra mẫu thân có ý để cô bé yên tĩnh đi theo ca ca, liền ngoan ngoãn im lặng, đi theo Trương Vô Kỵ tới một nơi hẻo lánh trong Hồ Điệp cốc.

Lúc này Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái bị hủy vũ khí, lại không có một chút cảm giác nhẹ nhõm nào.

Vừa nãy giao thủ một phen, bà ta đã dò ra võ công của Diệt Tuyệt so với mình chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, tuyệt không chiếm được lợi lộc gì.

Mà Diệt Tuyệt sư thái lại không định cho bà ta cơ hội lùi bước, rút ra kiếm trong hộp trên lưng hướng về phía Kim Hoa bà bà mà đi.


Vũ khí hai người lại lần nữa đụng vào nhau, lần này không có tiếng vang của binh khí va chạm, mà là một âm thanh ầm ĩ, gậy chống đen nhánh ánh vàng của Kim Hoa bà bà bị mạnh mẽ cắt đứt!
Vũ khí của Kim Hoa bà bà lai lịch phi phàm, bây giờ lại dễ dàng gãy dưới kiếm của Diệt Tuyệt.

Bà ta nhìn kỹ, phát hiện kiếm trong tay Diệt Tuyệt thế nhưng còn chưa ra khỏi vỏ, chỉ dựa vào kiếm khí đã chặt đứt gậy chống của mình, không khỏi kinh hãi: "Đây là binh khí gì? Lợi hại như vậy?!"
"Đây là Ỷ Thiên Kiếm, khởi đầu từ Quách Tương nữ hiệp, chưởng môn Nga Mi đời đời tương thừa."
"Ỷ Thiên Kiếm!" Kim Hoa bà bà cảm thán một tiếng, từ bỏ tái chiến: "Có thể cho ta nhìn qua phong thái?"
"Ỷ Thiên vừa ra, không uống máu không thể vào vỏ."
Kim Hoa bà bà nghe vậy không hề cưỡng cầu, kéo Ân Ly vẫn còn không cam lòng, vài cái liền không còn bóng dáng.

Cường địch vừa đi, Diệt Tuyệt sư thái liền chuyển lực chú ý về lại mục đích thực sự của chuyến này: "Hiểu Phù, ngươi có lời gì nói?"
Tống Thanh Thư lo lắng cúi đầu nhìn về phía Kỷ Hiểu Phù, đã thấy nàng thẳng tắp quỳ xuống, nói hết chuyện cũ với Dương Tiêu ra.

"Đứa trẻ ngoan, việc này vốn cũng không trách ngươi!" Diệt Tuyệt sư thái thở dài một tiếng: "Ngươi qua đây, ta có việc muốn dặn dò ngươi.

Nếu ngươi có thể làm tốt, ta không chỉ không trách tội ngươi, còn trao cả Ỷ Thiên Kiếm này cùng chức chưởng môn Nga Mi cho ngươi!"
Nói xong, hai thầy trò liền đi tới nơi xa, bắt đầu thấp giọng trò chuyện.


Tống Thanh Thư muốn biết họ nói gì, lại không thể đi qua, trong lòng khó chịu như có trăm cái móng vuốt cào cấu, quay đầu lại thấy Đinh Mẫn Quân sắc mặt khó coi, lại thấy Bối Cẩm Nghi nhíu mày không nói, càng thêm lo lắng cho Kỷ Hiểu Phù.

Nơi xa dưới táng cây, hai người cũng chứng thực suy đoán của y.

Kỷ Hiểu Phù bỗng nhiên quỳ xuống lắc đầu, mà bàn tay Diệt Tuyệt sư thái giơ cao lên sắp đánh xuống, giữa chừng hơi dừng lại, như muốn Kỷ Hiểu Phù hồi tâm chuyển ý, nhưng cuối cùng không thể thay đổi, một chưởng đi xuống, Kỷ Hiểu Phù không hề hoảng hốt, thân thể nghiêng ngả gục xuống một bên, run rẩy mấy cái liền không có động tĩnh.

Bối Cẩm Nghi thấy thế, hét lên một tiếng, lại bị tiếng quát của Diệt Tuyệt sư thái ngưng lại: "Kêu cái gì! Còn không mau tìm đứa nghiệt chủng kia ra diệt luôn!"
Đinh Mẫn Quân dù không thích Kỷ Hiểu Phù, nhưng tận mắt thấy sư phụ đánh chết sư muội của mình cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người đi tìm Dương Bất Hối, chỉ là mất hồn mất vía, lại khiến Diệt Tuyệt thúc giục mấy tiếng.

Tống Thanh Thư chạy tới bên cạnh Kỷ Hiểu Phù, nàng còn chưa tắt thở, trông thấy Tống Thanh Thư, trong mắt có ánh sáng hiện lên: "Thanh Thư, ta...!có lỗi với lục ca!"
"Kỷ cô cô..."
"Ta...!Sư phụ muốn ta giết hắn...! Ta không muốn..." Mỗi một chữ Kỷ Hiểu Phù nói đều có máu từ trong miệng chảy ra, giãy giụa lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài màu đen, đưa cho Tống Thanh Thư: "Giúp ta...!Đưa Bất Hối đi tìm hắn...!Thanh Thư..."
"Con hứa với người, con sẽ dẫn cô bé đi." Tống Thanh Thư trong lòng cực kỳ không thích Dương Tiêu, vốn không muốn đồng ý, nhưng Kỷ Hiểu Phù ngày xưa đối xử với y rất tốt, lại là uỷ thác lúc lâm chung, y không cách nào cự tuyệt.

Kỷ Hiểu Phù thấy con gái đã có nơi gửi gắm, sợi dây kéo căng trong lòng buông xuống, một chút tỉnh táo cuối cùng được an tâm to lớn bao phủ, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn tắt thở.

Bối Cẩm Nghi thấy sư phụ và sư muội đều đi tìm Dương Bất Hối, đến bên cạnh Tống Thanh Thư thấp giọng nói: "Thanh Thư, chuyện của Hiểu Phù, đừng nói với Ân lục hiệp, tránh cho huynh ấy đau lòng.

Đến lúc đó sư phụ chúng ta sẽ tự đi nói với huynh ấy."
Tống Thanh Thư nghe vậy, gật đầu đồng ý.

Bối Cẩm Nghi lúc này mới thở dài một hơi, cất cao giọng nói: "Sư phụ! Con vừa trông thấy con bé kia được một thằng nhóc lén mang ra khỏi cốc rồi!"

Diệt Tuyệt không hoài nghi, mang theo nàng cùng Đinh Mẫn Quân ra ngoài cốc.

Trương Vô Kỵ lúc này mới mang theo Dương Bất Hối từ chỗ ẩn thân ra, nhìn thấy thi thể của Kỷ Hiểu Phù.

"Mẹ!" Dương Bất Hối dù không hiểu chết là gì, nhưng thấy xương đầu của Kỷ Hiểu Phù vặn vẹo một cách rất mất tự nhiên, chạm nhẹ một cái liền lệch vị trí, cũng biết có việc không hay xảy ra, nhào vào người Kỷ Hiểu Phù khóc lớn không thôi.

Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư vội vàng an ủi cô bé, lại thương tiếc cô bé tuổi nhỏ, không nỡ giải thích với cô bé chết nghĩa là gì, chỉ có thể nói Kỷ Hiểu Phù hiện tại không khỏe, cần nghỉ ngơi một thời gian rất lâu mới có thể tỉnh lại.

Bọn họ đưa cô bé đi tìm cha trước, Kỷ Hiểu Phù rất nhiều năm sau sẽ đến tìm họ.

Một hồi khuyên giải an ủi, cuối cùng trấn an được Dương Bất Hối, ba người cùng nhau an táng Kỷ Hiểu Phù.

Sau đó, bọn họ lại cứu tỉnh vợ chồng Hồ Thanh Ngưu.

Giày vò một trận như thế, hai người cũng không ầm ĩ nữa, hòa hảo như lúc ban đầu.

Bởi vì biết Kim Hoa bà bà đa nghi, nhất định sẽ quay lại kiểm tra xem bọn họ có chết thật hay không, nhờ ba người lập bia mộ cho họ, hai người cùng nhau ẩn cư, không quay về Hồ Điệp cốc.

Trước khi hai người đi, Trương Vô Kỵ nhớ tới kiếp trước bọn họ vẫn không thoát khỏi độc thủ của Kim Hoa bà bà, liền nhắc nhở họ đừng mang theo thứ gì cả, thay đổi dung mạo rồi hẵng đi, trên đường phải đặc biệt cẩn thận.

.

Bình Luận (0)
Comment