Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 107


Hoàng hôn ngày hôm sau, quân đội Mông Cổ như châu chấu gặm hoa màu leo lên tường thành Dĩnh Châu, tường thành kiên cố bị gặm thủng trăm ngàn lỗ, hỗn độn bừa bộn.
"Nhanh lên! Trước đêm nay là có thể công phá Dĩnh Châu!" Liên tiếp mấy ngày công thành cường độ cao, Dát Lực trong mắt tràn đầy tơ máu, nhìn có chút điên cuồng, vô cùng doạ người.

"Tăng lớn cường độ công thành!"
Quân Mông Cổ tuân lệnh, dốc toàn bộ lực lượng, nhất thời khắp nơi đều là máu tươi cùng khói lửa bụi đất.
Không biết qua bao lâu, mặt trời lại thoáng ngả về tây.
"Cửa Đông phá rồi!"
Bên tai Dát Lực vang lên một tiếng reo hưng phấn của binh sĩ, cũng theo đó vui mừng quá đỗi, giơ loan đao trong tay hô to: "Điều toàn bộ đến Cửa Đông! Vào thành! Mở cửa thành!"
Nói, Dát Lực một ngựa đi đầu điều khiển chiến mã của mình phóng tới, mà quân đội cũng thong thả nhúc nhích, theo Dát Lực đánh tới Cửa Đông.

Lại vài tiếng nổ vang lên, vì công thành, quân Mông Cổ huy động cả hỏa khí chưa hoàn thiện, sóng nhiệt và ánh lửa khiến chiến mã của Dát Lực cũng kinh hãi, dừng vó hí vang.
Dát Lực hơi hơi ghìm ngựa, híp mắt, xuyên qua bụi đất bay lên nhìn về phía cổng thành đã bị khí giới công thành phá hủy đổ sập, chỉ thấy binh sĩ Mông Cổ nhao nhao bước qua cửa thành sơn đỏ, như nước chảy tràn vào thành Dĩnh Châu, thỉnh thoảng có binh sĩ bị vứt từ trên tường thành xuống.
Theo lỗ hổng ở Cửa Đông càng xé càng lớn, tiếng chém giết đã dần dần suy yếu, chỉ còn lại tiếng reo hò của binh sĩ Mông Cổ đắc thắng.
Xem ra không phải bẫy.


Dát Lực hơi hơi thả lỏng lại, giục ngựa vào thành, đồng thời nói: "Mang hết quân đến đây, lôi tất cả người Hán trong đó ra giết sạch sẽ!"
Thấy thân binh lĩnh mệnh thối lui, Dát Lực mới giơ đao lên, cao giọng nói: "Người đâu! Theo ta truy lùng mấy tên cầm đầu! Ai giết tướng lĩnh, thăng quan một bậc, thưởng trăm lượng bạc! Ai giết Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông, thăng quan hai bậc, thưởng trăm lượng vàng! Ai giết Ân Di Ái, thăng quan ba bậc, thưởng ngàn lượng vàng!"
Nghe đến trọng thưởng, sĩ khí vốn đã hơi có vẻ mỏi mệt đột nhiên chấn hưng, binh sĩ Mông Cổ lập tức cao giọng la hét, hô hào đánh vào trung tâm thành, muốn lùng ra đám người Ân Di Ái đổi lấy vinh hoa phú quý.
Nhưng đám người Dát Lực vừa mới xông vào cổng chính dinh thự châu quan, binh sĩ dẫn đầu đang định phá cửa, bỗng nhiên ánh bạc lóe lên, huyết quang chợt hiện, binh sĩ lẫn cổng lớn bằng gỗ lim đều bị cắt thành hai nửa.

Cùng lúc đó, bên trong tường cao truyền đến tiếng dây cung vù vù liên tục, chỉ thấy mưa tên dày đặc từ trong tường bay ra, mang theo âm thanh phá không lao vút tới binh sĩ ngoài cửa.
Con ngươi của Dát Lực co rụt lại: "Có mai phục!"
Hắn đã thân kinh bách chiến, không cần suy nghĩ lập tức xoay người, hai chân quặp lại trực tiếp lật xuống bụng ngựa, đồng thời lấy ra dao găm đâm vào hông ngựa.

Ngựa bị đau chạy như điên tới phía trước, vượt qua mưa tên, vọt thẳng vào cổng lớn đã không có ngăn trở.
Người giữ cửa thấy ngựa điên vọt tới, cũng không hề có vẻ kinh hoảng, trực tiếp khuỵu một gối xuống đất, hoành đao vung ra, chém đứt chân ngựa đang chạy như bay.
Ánh mắt hai người, trong khoảnh khắc đối đầu.
Hàn Sơn Đồng bỗng nhiên đạp hai chân lăn đi, Dát Lực đâm đao ra, vạch ra một chuỗi tia lửa trên nền đá.
"Tặc tử, nhận chết đi!"
Hàn Sơn Đồng hét lớn một tiếng, vung đao đâm tới Dát Lực, lại chỉ đâm trúng bụng ngựa, Dát Lực đã lăn qua một bên, chống đao đứng dậy: "Ngươi là ai?"

Hàn Sơn Đồng không trả lời, cũng không đếm xỉa đến hắn, tiếp tục vung đao chém.
Lúc này hai phe nhân mã đã đuổi tới, chân chính đánh giáp lá cà, hỗn loạn tối mặt tối mũi, không biết là thủ lĩnh hay là tiểu binh, chỉ mù quáng công kích quân địch.
Dát Lực càng đánh càng khiếp sợ, không biết vì sao, hắn cảm giác như đội ngũ này không biết đau đớn, lực đạo cũng dũng mãnh đáng sợ, tưởng như đang thiêu đốt sinh mệnh để đổi lấy sức mạnh.

Cảm giác đáng sợ này khiến hắn nhất thời có chút chần chờ, luôn cảm thấy có cái gì đó bị mình xem nhẹ.
"Tướng quân! Có một đội ngũ lao ra từ Cửa Tây!"
Quả nhiên như thế!
Dát Lực muốn cho người đi chặn đường, nhưng Hàn Sơn Đồng và binh sĩ hắn suất lĩnh hung hãn không sợ chết, không tiếc bất cứ giá nào kiềm chân chỉ huy tối cao ở đây, khiến hắn không có cách nào điều động quân đội truy kích đoàn người Trương Vô Kỵ.
Vệt sáng cuối cùng biến mất phía chân trời.
Đình viện từng một thời vàng son lộng lẫy, trong chiến hỏa liên miên không ngừng đã hoàn toàn biến đổi, thây chất thành đồng.

Dát Lực đi một vòng xung quanh, những người ở lại cản hậu đã bị giết toàn bộ, không một ai sống sót.
Thân phận của thi thể đang nằm trước mặt hắn đã được xác nhận, chính là thủ lĩnh khởi nghĩa lần này, Hàn Sơn Đồng.


Không ngờ đây lại là kẻ ở lại cản hậu.

Mặc dù không giết được Ân Di Ái, nhưng có đầu của Hàn Sơn Đồng cũng đủ để giao nộp, thậm chí có thể coi như hoàn thành không tồi.
Dát Lực hồi tưởng lại sự dũng mãnh của Hàn Sơn Đồng, không khỏi cảm khái một phen người này quả thực bất phàm, hoàn toàn xứng đáng là dũng sĩ, chỉ tiếc lại là phản quân, nếu không mình nhất định phải kết giao bằng hữu: "Hắn là dũng sĩ, đừng chặt đầu hắn, lau rửa thi thể của hắn một chút, để bày tỏ lòng tôn kính của ta."
Hạ nhân liền đưa Hàn Sơn Đồng xuống, nhưng lúc cởi y phục của hắn ra, mọi người ngạc nhiên phát hiện Hàn Sơn Đồng trước khi chết da thịt trên thân toàn là trọng thương, không một chỗ nào làn da hoàn hảo, trong thân thể còn lưu lại năm mũi tên, thậm chí có một chỗ xuyên qua ngực, xé rách trái tim của hắn, chỉ có thể từ sợi tơ sót lại đánh giá ra vết thương này đã từng được khâu lại.
Ai cũng không dám tin, một người mang đầy thương tích như vậy vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Nếu không phải thi thể của Hàn Sơn Đồng đang ở ngay trước mắt, bọn họ gần như cho rằng đây là một quỷ hồn đã chết đang dây dưa với họ.
"Hắn không biết đau đớn sao?" Dát Lực biết được dáng vẻ của Hàn Sơn Đồng cũng không nhịn được hơi chấn động, tự nhủ: "Ta vẫn là quá coi thường hắn!"
"Tướng quân, những người đã chạy kia, chúng ta phải làm sao?"
"Không cần đuổi theo, bây giờ trời đã tối, đuổi theo không tốt, có khả năng sẽ gặp mai phục." Dát Lực lắc đầu, thời gian truy kích tốt nhất đã bỏ lỡ.

"Mà qua tối hôm nay, bọn chúng đã chạy rất xa rồi, chúng ta cũng đuổi không kịp."
Thân binh nhẹ gật đầu, lại nói: "Tướng quân, ngài có cần nghỉ ngơi không?"
Dát Lực kỳ thật sự cảm thấy vô cùng rã rời, nhưng đại chiến vừa dứt, còn là toàn thắng, tinh thần của Dát Lực lại hết sức phấn khởi, nghe vậy chỉ là thoáng suy nghĩ một chút liền nói: "Thôi, ta ngủ không được, đi viết một phong thư cho Khuếch Khuếch Đặc Mục Nhĩ đã!"
Hắn ở đây đại thắng phản quân, không thể nghi ngờ là lại cho phụ tử Nhữ Dương Vương thêm một lợi thế, lúc này triều đình không còn lý do gì siết chặt binh quyền, chẳng mấy chốc sẽ trả lại binh quyền cho phụ tử Nhữ Dương Vương.
Mặc dù tin chiến thắng rất nhanh sẽ truyền về kinh thành, nhưng hắn với Vương Bảo Bảo là nghĩa huynh đệ kết bái, đương nhiên phải viết thư chúc mừng một phen!

——
Gần một tháng trôi qua, trong Nhữ Dương Vương phủ tại kinh thành, Vương Bảo Bảo cầm thư Dát Lực gửi tới, trên mặt tràn đầy vui mừng, đi đến thư phòng của Nhữ Dương Vương, đẩy cửa vào đã thấy Nhữ Dương Vương và Triệu Mẫn, cười nói: "Cha, Mẫn Mẫn, mọi ngươi bây giờ vui vẻ như vậy, là gặp đại hỉ sự phải không?"
"Con cười vui vẻ như vậy, Dát Lực đã nói với con rồi?" Nhữ Dương Vương tự có con đường tin tức của riêng mình, thấy con trai mặt mày hớn hở liền biết hắn có lẽ đã thu được tin tức giống như mình.

"Dát Lực đại thắng ở Dĩnh Châu! Bệ hạ long tâm đại duyệt, đám Toa Cát Tha cũng không có gan châm ngòi nữa, rất nhanh thôi vi phụ có thể lấy lại binh quyền!"
"Cha nói không sai! Đây quả thật là một đại hỉ sự!" Vương Bảo Bảo cười ha hả theo.
"Hừ, mấy năm liền chỉ có thể cùng tiểu nhân vật như Hàn Sơn Đồng tranh giành một châu một huyện, ta đã sớm chán ngấy rồi! Chờ bệ hạ để ta thu nạp binh quyền, ta sẽ lấy Minh Giáo khai đao! Chờ Minh Giáo diệt, phản quân còn lại chẳng qua là trò con nít, không đáng là gì!" Nhữ Dương Vương hăng hái.

Trong mắt ông ta, đương nhiên chỉ có Minh Giáo mới đáng để coi là đối thủ của triều đình.
"Không cần phải vội." Triệu Mẫn nói.

"Cha, nên biết Minh Giáo hiện nay đang lúc nội loạn! Từ Thọ Huy lần này biết rõ giáo chủ cũng bị vây khốn ở Dĩnh Châu lại không xuất binh, hiển nhiên là muốn tự lập môn hộ, Quách Tử Hưng kia cũng chưa chắc là thành thật, sau này sẽ có loạn.

Chúng ta cứ mặc bọn chúng tranh chấp, chờ thời cơ chín muồi rồi một mẻ hốt gọn, chẳng phải sung sướng sao?"
Trong ba cha con, Triệu Mẫn chuyên môn phụ trách phía giang hồ, lời nàng nói Nhữ Dương Vương và Vương Bảo Bảo đều sẽ chú ý lắng nghe, thấy Triệu Mẫn nói như vậy, biết nàng đã thám thính được tin tức các mối quan hệ của mình, nghiêm túc suy nghĩ một phen, tán thành quyết định của nàng.
Nhữ Dương Vương gõ gõ bàn: "Đã như vậy, chúng ta tạm thời khoan dụng binh với Minh Giáo, đi xử lý Trương Sĩ Thành kia trước, lại xem hiệu quả sau này.".

Bình Luận (0)
Comment