Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 69


Trên Quang Minh Đỉnh, Diệt Tuyệt Sư thái vẫn cắn chết không thả, loại người quật cường như vậy, Trương Vô Kỵ vừa không muốn thương tổn tính mạng bà ta, lại vừa phải bảo vệ Tống Thanh Thư, muốn buộc bà ta nhận thua, quả thực quá mức khó khăn.
Bất quá, cho dù Diệt Tuyệt sư thái không chịu thua, chỉ cần Trương Vô Kỵ tiếp tục kéo dài thời gian, nước ấm nấu ếch xanh(*), Diệt Tuyệt sư thái cũng chỉ còn một kết cục kiệt sức thua trận.

Đây vốn là chắc chắn tuyệt đối, nhưng Trương Vô Kỵ chẳng biết tại sao có chút tinh thần không yên, ngay một khắc vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác mình dường như bị thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm theo dõi, nhịn không được đề cao đối cảnh giác với xung quanh.
Cao thủ đến trình độ như hắn, trực giác có đôi khi đã không chỉ dừng ở thể hiện trong giao chiến với đối thủ, mà còn phản ứng với ác ý cùng sát ý của người khác.

Trương Vô Kỵ đến nay cũng coi như thân kinh bách chiến, vô cùng tin tưởng trực giác của mình.
Hắn phải nghĩ cách, tốc chiến tốc thắng, giảm bớt biến số phát sinh.
Trần Hữu Lượng giả dạng thành một đệ tử tục gia, xen lẫn trong đội ngũ Thiếu Lâm, nhìn chằm chằm trận quyết đấu trong sân, trong tay áo tay dấu một tụ tiễn tinh xảo, tụ tiễn này đã được cải tạo, tầm bắn trở nên xa hơn, lực sát thương cũng vô cùng lớn.
Chỉ tiếc gã đánh giá tình huống không đủ, nếu không lúc này bôi kịch độc lên mũi tên, càng thêm bớt việc.
Lục đại phái cùng Minh Giáo lấy tinh thần hiệp sĩ lập quân tử chi ước, bất luận kết quả cuối cùng ai thua ai thắng, cũng bất luận hai bên có nhiều không cam lòng, đều sẽ tuân thủ hứa hẹn buông bỏ thù hận, đường ai nấy đi, như vậy mưu đồ nhiều năm của Trần Hữu Lượng và Thành Côn đều thành công dã tràng.
Bây giờ nếu muốn phá cục, chỉ có thể xé bỏ khế ước này trước.


Hai phe ước định tỷ thí một chọi một, như vậy chỉ cần Trần Hữu Lượng xen lẫn trong đội ngũ Thiếu Lâm bắn lén giết Trương Vô Kỵ, đương nhiên là thành bội ước.

Mà một khi Trương Vô Kỵ bỏ mình, hai bên cũng không thể giữ được tỉnh táo, cuối cùng cũng sẽ sống mái với nhau.
Cao thủ trung tâm của Minh Giáo đều bởi vì Thành Côn mà mất sức chiến đấu, cuối cùng vẫn thoát không khỏi vận mệnh hủy diệt.

Minh Giáo vừa diệt, sư phụ dưới chín suối biết được cũng sẽ nhắm mắt.

ngôn tình hoàn
Về phần lục đại phái sẽ bởi vì hành vi của Trần Hữu Lượng mà phải trả giá gì, hoàn toàn không phải việc Trần Hữu Lượng quan tâm.

Bây giờ bố trí của gã trong Cái Bang cũng đã đến lúc thu hoạch, lục đại phái thực lực thanh danh bị hao tổn, chính là kỳ ngộ cho gã phát triển Cái Bang.
Một mũi tên trúng hai đích như vậy, Trần Hữu Lượng tuyệt không bỏ qua.
Gã một mực chú ý Trương Vô Kỵ cùng Diệt Tuyệt sư thái so chiêu biến hóa, chuẩn bị tùy thời mà động, nhưng làm gã nhức đầu là, Trương Vô Kỵ trước có Diệt Tuyệt, sau lưng có Tống Thanh Thư, hai người che phủ chặt chẽ yếu điểm quanh thân hắn, dù cho Trương Vô Kỵ đưa lưng về phía gã không có quá nhiều phòng bị, Trần Hữu Lượng cũng tìm không thấy cơ hội hạ thủ.

Trên tràng cao thủ quá nhiều, Trần Hữu Lượng chỉ có một cơ hội phóng ám tiễn, nếu không hắn sẽ không cách nào thoát thân.
Mà càng chết hơn là, Trương Vô Kỵ có lẽ đã phát hiện cái gì, dần dần tránh xa bọn họ, sơ hở càng thêm ít.
"Không nên gấp gáp, Diệt Tuyệt lão ni cô không dễ từ bỏ, ta từ từ chờ, rồi sẽ có cơ hội." Trần Hữu Lượng hít sâu một hơi làm phẳng tâm tính, ánh mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm ba người kia.
Tống Thanh Thư cũng nhận ra tình cảnh của Trương Vô Kỵ, vắt hết óc giúp hắn nghĩ cách đối phó với Diệt Tuyệt sư thái.
Người như Diệt Tuyệt sư thái, vũ lực bức hiếp hay là sinh tử uy hiếp đều không thể khiến bà cúi đầu, thế nhưng chỉ cần là người thì nhất định sẽ có nhược điểm, mà chỉ cần có nhược điểm, liền có cơ hội hạ thủ.
Nhược điểm của Diệt Tuyệt sư thái là cái gì?
Tống Thanh Thư nhớ lại ký ức liên quan đến Diệt Tuyệt sư thái, ra kết luận: Diệt Tuyệt sư thái quan tâm nhất chỉ có hai chuyện - chấn hưng Nga Mi và tiêu diệt Minh Giáo, trong đó tiêu diệt Minh Giáo quan trọng hơn một chút.
Nhưng bất luận lần này Diệt Tuyệt sư thái thua hay thắng, Minh Giáo cũng sẽ không bị trừ tận gốc, tối đa cũng chỉ chết thêm một người mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, chấn hưng Nga Mi đương nhiên sẽ được Diệt Tuyệt sư thái lấy ra suy tính trước.
Ánh mắt Tống Thanh Thư rơi xuống Ỷ Thiên Kiếm sáng lấp lánh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tiến đến bên tai Trương Vô Kỵ thấp giọng nói:
"Vô Kỵ, Đồ Long Đao."
Trương Vô Kỵ ban đầu cũng không hiểu ý lời này của Tống Thanh Thư, chỉ cho rằng Tống Thanh Thư cảm thấy Ỷ Thiên Kiếm quá mức sắc bén, Trương Vô Kỵ tay không tấc sắt rất nguy hiểm, mà binh khí duy nhất trong tràng có thể chống đỡ Ỷ Thiên Kiếm chỉ có Đồ Long Đao.

Thế nên Trương Vô Kỵ hỏi Tạ Tốn tạm mượn Đồ Long Đao dùng một lát, ngang nhiên đối đầu với Ỷ Thiên Kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái.
Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên, hai bên vừa chạm vào lập tức tách ra.
Diệt Tuyệt sư thái dường như nhớ ra cái gì, ánh mắt có chút biến hóa, mà Trương Vô Kỵ cũng kịp phản ứng, trong lòng hơi hơi động.
Nhưng hết thảy đều sẽ không ảnh hưởng bọn họ chiến đấu, mọi người chỉ nghe tiếng binh khí chạm vào nhau vang lên không ngừng, Đồ Long Đao đen nhánh cùng Ỷ Thiên Kiếm sáng như tuyết vẽ ra sắc thái lóa mắt mà ly kỳ trên không trung, tưởng như không gian cũng bị xé rách, ánh nắng bị dập nát thành vệt sáng đầy đất.
Đột nhiên hết thảy đình chỉ mà không hề có dự liệu, Diệt Tuyệt sư thái rút thân đứng yên, thần sắc đờ đẫn, tưởng như vạn sự đều không còn trong mắt bà.
Người đứng gần một chút sắc mặt đều biến đổi, bọn họ có thể trông thấy, giữa thân Ỷ Thiên Kiếm có một vết nứt cắt ngang trường kiếm hoàn mỹ.

Mọi người trong tay đều qua rất nhiều binh khí, đương nhiên biết với vết nứt này, Ỷ Thiên Kiếm sợ là sắp bẻ gãy.
Người có tâm lại nhìn Đồ Long Đao trong tay Trương Vô Kỵ, quả nhiên cũng trông thấy một vết nứt uốn lượn trên thân đao.
"Ỷ Thiên Đồ Long, Ỷ Thiên Đồ Long." Có người thấp giọng nói, "Hai thanh tuyệt thế thần binh, cuối cùng lại có kết cục lưỡng bại câu thương này!"
Diệt Tuyệt sư thái nhìn thoáng qua vết nứt trên Ỷ Thiên Kiếm, quay người trở về đội ngũ Nga Mi, cắm kiếm vào vỏ, giương tay lên nói: "Chúng ta đi!"
Ỷ Thiên Kiếm là bảo kiếm do tổ sư lập phái của Nga Mi - Quách Tương nữ hiệp - để lại, ý nghĩa phi phàm, không thể tuỳ tiện tổn hại ở đây, cho nên Diệt Tuyệt sư thái vì thế bỏ chiến, lục đại phái cùng tất cả mọi người Minh Giáo hoàn toàn lý giải.
Thấy đệ tử Nga Mi rời đi, năm phái còn lại cũng nhao nhao liệm thi thể đồng môn, chăm sóc đệ tử bị thương, dìu già dắt trẻ chuẩn bị rút lui.

Minh Giáo tuy nói lập ước, nhưng cũng có chút lo lắng lục đại phái không giữ lời, bây giờ thấy bọn họ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cđềuthở phào một hơi.
Tống Thanh Thư cũng không nhịn được nở nụ cười tươi, quay người trở về đội ngũ Võ Đang.

Dự cảm trong lòng Trương Vô Kỵ từ đầu đến cuối chưa từng tan đi, hắn tin tưởng đó là bởi vì người kia chưa tìm được cơ hội hạ thủ, mà không phải từ bỏ, bây giờ đại chiến vừa ngưng, tất cả mọi người đang chuẩn bị ai về nhà nấy, chính là lúc tinh thần lỏng lẻo nhất, cũng nhất định là thời cơ tốt nhất cho kẻ đó ra tay.
Trần Hữu Lượng xuyên qua đám người hỗn loạn nhìn mục tiêu của mình, gã hiện tại dám khẳng định Trương Vô Kỵ đã phát hiện mình, trước mắt hắn nhìn như tùy ý an bài mọi người Minh Giáo, thực tế vẫn đang trong trạng thái cực cảnh giác, cho dù gã ra tay, cũng sẽ bị hắn né tránh.
Đây không phải là kết quả gã muốn.
Đợi lâu như vậy, cũng không vội vã nhất thời.
Trần Hữu Lượng híp mắt đánh giá Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư.

Gã rất bội phục Diệt Tuyệt sư thái nhanh chóng quyết định, kỳ thật nếu đổi lại là gã cũng sẽ làm như vậy.

Ân Di Ái và Tống Thanh Thư đồng xuất một môn, bất luận thế nào Ân Di Ái tuyệt không thể không để ý đến Tống Thanh Thư, ngay trước mặt quần hùng bỏ mặc đồng môn, sau này Ân Di Ái đừng hòng lăn lộn giang hồ, bởi vậy sẽ cho hắn thêm một vướng víu, cho mình thêm một phần thắng.
Nhưng Ân Di Ái chọn bảo vệ Tống Thanh Thư, chưa chắc không phải bởi vì hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, nếu liên quan đến tính mạng, không nhất định còn có thể tạo được hiệu quả tương tự.
Trần Hữu Lượng nghĩ nghĩ, mò đến chỗ Minh Giáo, nhặt dưới đất lên một tấm khăn trùm đầu màu xanh mà giáo chúng Cự Mộc Kỳ sự dụng để thể hiện thân phận đội lên đầu, tiện tay kéo một cái xõa rối tóc, lại đi nhích tới gần chỗ Thiếu Lâm, chắc chắn nhắm chuẩn Tống Thanh Thư.
Khởi động cơ quan.
Trương Vô Kỵ vành tai khẽ động, nhanh chóng bắt được tiếng xé gió cùng quỹ đạo tụ tiễn bay tới, thân thể phản ứng trước đại não lao ra trước người Tống Thanh Thư.
Mà chuông cảnh báo trong đầu Tống Thanh Thư cũng lập tức reo vang, thấy Trương Vô Kỵ nhào đến, y bỗng nhiên dâng lên một luồng khí lực, giơ tay lên, đẩy thật mạnh hắn ra..

Bình Luận (0)
Comment