Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 73


Trong một khách điếm, đoàn người Võ Đang hoặc ăn cơm hoặc đùa giỡn, Trương Tùng Khê đi chào hỏi vài người xong quay về, thấy Tống Viễn Kiều một mình đứng ở cửa chính, cúi đầu dường như đang suy nghĩ gì.

"Đại ca, huynh đang lo lắng cho Thanh Thư sao?" Trương Tùng Khê đã quen với việc Tống Viễn Kiều hằng ngày tưởng niệm con trai, đến hỏi thăm, lại thấy trong tay Tống Viễn Kiều cầm một thứ: "Huynh đang cầm cái gì vậy?"
"Là Vô Kỵ sai người gửi cho ta." Tống Viễn Kiều nhìn túi đồ lớn trong mình, nghĩ đến người vừa đưa đồ, bổ sung: "Vô Kỵ nói nó nghe được phong thanh Nguyên đình thừa cơ hội này muốn gây bất lợi cho chúng ta, dặn chúng ta cẩn thận đề phòng, những thuốc bột này nghe nói có thể hóa giải dược tính, bảo chúng ta mỗi lần ăn cơm đừng quên thả vào."
"Người nọ ở đâu? Có tin được không?" Trương Tùng Khê nhíu mày, "Vô Kỵ không phải đang ở Võ Đang sao?"
"Hắn nói hắn tên Tô Úy, là thuộc hạ mà Thiên Ưng Giáo trao cho Vô Kỵ, còn đưa cho ta thư Vô Kỵ tự tay viết." Tống Viễn Kiều đưa cho Trương Tùng Khê xem tờ giấy Tô Úy gửi, là bút tích của Trương Vô Kỵ, còn đóng con dấu riêng, ám ngữ trong đó cũng không có vấn đề.

"Hắn còn nói Vô Kỵ hiện tại không ở Võ Đang, chúng ta đi chưa bao lâu nó đã lén một thân một mình xuống núi, trong lúc vô tình phát hiện âm mưu của triều đình, bây giờ đang bôn ba khắp nơi truyền tin tức."
"Vô Kỵ sao có thể hồ nháo như thế?!" Trương Tùng Khê hoảng sợ, vội vàng đoạt lấy tờ giấy nhìn kỹ, càng xem càng tức giận: "Đứa nhỏ này! Chúng ta để nó lại trên núi chính là vì suy xét cho nó! Lời của chúng ta nó nghe vào tai này ra tai kia hết rồi hay sao?!"
"Thôi, đây cũng là chuyện thằng bé kia có thể làm ra.

Nó bản tính trung hậu trọng tình, không thể nào ngồi trên Võ Đang bàng quan được." Tống Viễn Kiều nói, "Vô Kỵ đã dặn dò như vậy, chúng ta cẩn thận vẫn hơn."
Trương Tùng Khê ngưng mày suy nghĩ thật lâu, gật đầu nói: "Huynh nói không sai, thật sự là chúng ta sơ sẩy.

Vừa mới đại chiến xong, mọi người khó tránh khỏi cảm thấy thư giãn, nhưng chúng ta nơi này có người bị thương, phòng thủ trên núi Võ Đang cũng yếu kém, chính là cơ hội cho cho kẻ gian có ý đồ xấu, từ giờ chúng ta phải thật nghiêm túc lại."
Trừ Võ Đang ra, ngũ đại phái còn lại cũng lần lượt nhận được thư cùng thuốc giải của Trương Vô Kỵ, trong lòng đều có chút phức tạp.


Diệt Tuyệt sư thái nhìn người đưa tin, hỏi: "Trương Phái Trạch, thư này là Trương Vô Kỵ nhờ ngươi đưa cho ta?"
Người kia chính là một vị bằng hữu của Diệt Tuyệt sư thái, trong giang hồ cũng là cao thủ rất có danh vọng, đáp: "Đúng vậy, lúc các ngươi vội vàng lên Quang Minh Đỉnh, người của Trương Vô Kỵ tới tìm ta, bảo ta giúp một chuyện này.

Còn đặc biệt dặn dò ta, vì để cho các ngươi tin tưởng, ta nhất định phải tự mình đưa tận tay các ngươi."
"Ngươi tin chắc đây là hắn nhắn gửi ngươi, không phải người bên ngoài mượn danh nghĩa của hắn?"
"Thực không dám giấu giếm, khuyển tử một năm trước đánh nhau với người ta quá tàn nhẫn, suýt chút nữa mất mạng, chính là Trương Vô Kỵ cứu nó một mạng.

Đại ân như thế ta không có gì báo đáp, chỉ có thể hứa ngày sau nếu có cơ hội giúp hắn, ta tất không chối từ." Trương Phái Trạch nói, "Người báo tin nói lại tình cảnh ngày ấy với ta, bởi vậy ta tuyệt đối không hoài nghi."
Diệt Tuyệt sư thái lúc này mới nhẹ gật đầu: "Ta biết, việc này rất trọng đại, ta cảm ân đại đức sâu sắc, thẹn không thể báo đáp!"
Diệt Tuyệt sư thái nghĩ đến Ỷ Thiên Kiếm trong tay mình, nếu triều đình thật sự có mưu đồ, Nga Mi tất nhiên đứng mũi chịu sào, nhất là bí tịch trong Ỷ Thiên Kiếm lập tức có thể lấy ra, càng phải cẩn thận.

Bởi vậy mệnh chúng đệ tử chia thành nhóm nhỏ, làm ăn mặc bình thường, từng người mang theo một vỏ kiếm có khả năng chứa Ỷ Thiên Kiếm trở về.

Thiếu Lâm Tự vừa nhận được tin tức liền cảm thấy nghĩ mà sợ, ra roi thúc ngựa trở về, quả nhiên ở gần Thiếu Lâm bắt được một nhóm phản đồ trước kia phản bội Thiếu Lâm Tây Vực.

Hai phe sống mái với nhau, phản đồ Thiếu Lâm Tây Vực đại bại mà lui, chẳng qua chuyện này xảy ra đột ngột, qua một thời gian sau mới lan truyền.


Côn Luân, Không Động được Trương Vô Kỵ giúp đỡ, trong lòng có chút ngượng ngùng, cũng càng thêm cảm niệm ân đức của Trương Vô Kỵ, Không Động thậm chí trước mặt mọi người tuyên bố về sau sẽ không khó xử Tạ Tốn, lấy báo ân này.

Mà Hoa Sơn trong lúc cứu chữa Tiên Vu Thông vô tình biết được Tiên Vu Thông trước kia vì giành chức chưởng môn mà sát hại đồng môn, vu oan Minh Giáo, phẫn nộ phi thường, lúc sứ giả tới cửa liên tục nói lời cảm tạ, trừ cảm tạ Trương Vô Kỵ tặng thuốc, còn thêm cảm tạ một phen Trương Vô Kỵ vạch trần tội ác của Tiên Vu Thông.

Chẳng qua lục đại phái bên này xuân phong đắc ý, độc thủ phía sau màn chỉ cảm thấy bực bội.

Vương phủ kinh thành, trong một khuê phòng hoa lệ không ngừng truyền ra tiếng đồ sứ vỡ vụn.

"Là ai để lộ tin tức?!" Triệu Mẫn lại đập một chiếc bình hoa sứ men xanh, nhìn xem một đống mảnh vỡ, cuối cùng cảm thấy thuận ra một hơi: "Lại là Trương Vô Kỵ? Lại là Trương Vô Kỵ! Kẻ này tại sao có thể có mặt ở khắp mọi nơi như vậy? Thật sự là tức chết ta!"
Mấy năm gần đây triều đình vẫn luôn tận lực chèn ép nhân sĩ giang hồ, Triệu Mẫn làm quận chúa, cũng vô cùng ra sức.

Thế nhưng nàng bày kế ám sát mấy lần, một nửa trong số đó bị Trương Vô Kỵ nắm đúng thời cơ cứu giúp, bây giờ đang nhảy nhót tưng bừng khắp nơi, hoặc là liên hệ nghĩa quân, hoặc là đánh lén lương thảo.

Hiện tại nàng và huynh trưởng Vương Bảo Bảo cùng nhau lên kế hoạch tổ chức một hành động lớn, thế mà còn chưa triển khai đã chết yểu, kéo theo chuyện Thiếu Lâm Tây Vực cũng không giấu được, công sức châm ngòi ly gián Võ Đang Thiếu Lâm mấy năm qua hoàn toàn đổ sông đổ bể.

Quan trọng hơn là, bọn họ oanh oanh liệt liệt muốn làm một vố lớn, cuối cùng qua loa chấm dứt như vậy, không biết phải bị người chế giễu thế nào.


"Tin tức rốt cuộc làm sao mà lọt ra?" Triệu Mẫn cắn răng, "Trương Vô Kỵ, ta đúng là xem thường hắn! Cứ tưởng chỉ là một đại phu không đáng để lo, không ngờ có thể giày vò như vậy!"
"Quận chúa." Hương Nhi gõ cửa.

Triệu Mẫn quay đầu lại: "Khảo vấn thế nào rồi? Tra ra nội ứng là ai chưa?"
Hương Nhi lắc đầu nói: "Vẫn chưa, bọn họ đều nói không phải mình để lộ bí mật."
"Không có người tiết lộ tin tức, chẳng lẽ là quỷ thả tin tức ra hay sao?" Triệu Mẫn cười lạnh: "Tiếp tục tra! Điều tra rõ ràng cả người nhà của bọn họ.

Ta muốn xem xem là ai to gan như vậy, dám ăn cây táo rào cây sung ngay dưới mí mắt của bản quận chúa!"
Bởi vì hành động lần này quan hệ trọng đại, trước khi chính thức triển khai, không nhiều người biết.

Triệu Mẫn không hiểu làm thế nào mà dưới tình huống canh phòng nghiêm ngặt thế này, Trương Vô Kỵ có thể biết được kế hoạch của nàng.

Càng nghĩ, chỉ có thể có một khả năng: bên người có nội gián.

Có một người như vậy ở bên cạnh, nàng ngồi nằm đều như có kim đâm.

"Ta đi gặp ca ca ta!" Triệu Mẫn ngẫm nghĩ, cảm thấy trừ những binh sĩ biết rõ ra, những môn khách đến từ ngũ hồ tứ hải trong Vương phủ càng có hiềm nghi hơn.

Nhưng muốn đào được tận gốc rễ của những người này không phải chuyện năng lực hiện tại của nàng có thể làm, nhất định phải thông qua Vương Bảo Bảo mới được.


Triệu Mẫn có thể nghĩ tới, hiển nhiên Vương Bảo Bảo cũng nghĩ tới.

"Mẫn Mẫn, muội đến đúng lúc lắm, ta cũng có dự định như vậy." So với Triệu Mẫn coi trọng võ lâm nhân sĩ, Vương Bảo Bảo vẫn càng thêm coi trọng lực lượng quân đội.

Hắn thấy, những khách giang hồ quả thực có mấy phần thủ đoạn không tầm thường, thế nhưng thủ đoạn bao nhiêu cũng chỉ là người phàm, bỏ vào giữa thiên quân vạn mã sợ là một khắc cũng không duy trì được, lại vẫn cứ rất ngạo khí, có đôi khi cả hắn cũng dám động chạm.

Nhữ Dương Vương và Triệu Mẫn vui lòng, nhưng Vương Bảo Bảo sớm đã có bất mãn, cố ý chèn ép khí thế, tăng cường khống chế bọn họ: "Tra một cái mới thấy, số lượng cao thủ giang hồ phụ vương mời chào mấy năm nay thực sự quá nhiều, trừ Phiên Tăng ra, có không ít lai lịch trời nam đất bắc, kiểm tra đối chiếu sự thật cũng không tỉ mỉ, rất dễ dàng trà trộn gian tế vào."
Triệu Mẫn đáp: "Ca ca nói có lý, vậy ca ca nghĩ ra được tra thế nào chưa?"
"Bọn họ chung quy là thượng khách của phụ vương, ta không thể trực tiếp ra tay khảo vấn, có chút phiền phức." Vương Bảo Bảo lắc đầu.

"Đã như vậy, Mẫn Mẫn vừa có một kế." Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp: "Ca ca, không bằng chúng ta để những người kia viết hết ra xuất thân của mình, sư môn học võ nghệ, nơi nào đi qua, quen biết người nào,...!Chúng ta cứ dựa theo những gì bọn họ viết đi thăm dò, nếu từng cái đối ứng đương nhiên là tốt, nếu có cái gì mập mờ, đến lúc đó cũng có lý do chính đáng bắt người."
Vương Bảo Bảo cảm thấy rộng mở thông suốt, liên tục gật đầu: "Không tồi! Mẫn Mẫn, cách này của muội đúng là không tồi! Ta không thể trực tiếp tra khảo, nhung cũng không đến nỗi ngay cả bảo bọn họ viết một tờ giấy cũng không được! Vẫn là muội thông minh!"
"Mẫn Mẫn giúp ca ca chuyện này, vậy ca ca có ban thưởng gì không?" Triệu Mẫn ôm lấy cánh tay Vương Bảo Bảo, nũng nịu nói: "Trương Vô Kỵ kia làm hỏng đại sự của muội, muội nuốt không trôi cục tức này.

Ca ca, huynh cho muội mượn vài người nhé?"
Vương Bảo Bảo đối với muội muội này từ trước đến nay không gì không cho, vung tay lên để Triệu Mẫn tự đi chọn người.

.

Bình Luận (0)
Comment