Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 94


Lưu Ngao hoàn toàn trở tay không kịp, la lên một tiếng trốn ra sau, thân pháp kém cỏi khiến tất cả mọi người không khỏi nhíu mày.
Mà Trần Hữu Lượng hôm nay tuy khí phách hăng hái, nhưng chính vì thế càng nâng cao tinh thần cảnh giác bốn phía, đã sớm chuẩn bị đầy đủ, lúc phát giác bóng trắng kia nhào về phía mình liền lập tức đạp cơ quan bên cạnh, tấm ván gỗ dưới chân lật một cái, Trần Hữu Lượng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Động tác của Vi Nhất Tiếu tuy nhanh, nhưng vẫn chậm hơn một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Hữu Lượng biến mất ngay trước mặt, không biết đi nơi nào, nhất thời cực kỳ ảo não: "Tiểu tử này thật quá xảo trá! Tức chết ta rồi!"
Mà Trương Vô Kỵ lúc này đang nhẹ nhàng xách Lưu Ngao bị trói ngược hai tay lên như xách một con gà, bình thản nói: "Không phải lo, cục diện bây giờ vẫn coi là tốt, Trần Hữu Lượng sẽ không vứt bỏ tất cả mọi người chạy trốn như vậy!"
Chưởng bổng long đầu hét lớn một tiếng: "Các ngươi là ai?"
Tra hỏi, đồng thời cũng đang quan sát hai người này.

Là hai nam tử, một người chừng hơn bốn mươi, vóc người cao gầy, gương mặt hóp vào xanh xao, một thân quần áo màu xanh viền trắng; người còn lại chừng hai mươi, khôi ngô cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, xương mày hơi sâu, lộ ra ánh mắt sắc bén, hắn một thân áo bào trắng, sau lưng thêu hình ngọn lửa bằng chỉ đỏ.
Trang phục như vậy khiến Chưởng bổng long đầu nghĩ tới chuyện không tốt lắm, cất cao giọng nói: "Các ngươi là tiểu ma đầu của Minh Giáo phải không?"
"Ta chính là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, vị này chính là Ân giáo chủ của chúng ta.

Giáo chủ thần công cái thế, chỉ chớp mắt đã chộp được bang chủ của các ngươi.

Nếu các ngươi thức thời thì mau mau dập đầu nhận lỗi, gia gia có thể tha cho các ngươi một mạng!" Vi Nhất Tiếu vui cười nói, "Thế nào?"
"Ngươi nằm mơ!" Truyền công trưởng lão hét lên một tiếng, rút trường kiếm trong tay ra lớn tiếng nói: "Tất cả đệ tử Cái Bang nghe lệnh! Kết Sát Cẩu Trận, làm thịt hai tên ma đầu này! Giết!"
Đệ tử Cái Bang nghe vậy theo tiếng hô quát, kết trận vây lên, thấy Trương Vô Kỵ trong tay vừa chuyển, đẩy Sử Hỏa Long ra trước mặt, lại nhịn không được chần chờ.

"Sợ cái gì! Sử bang chủ cũng là cao thủ một đời! Mọi người xông lên! Bức lui hai tiểu ma đầu này, Sử bang chủ mới có cơ hội thoát thân!" Truyền công trưởng lão gầm lớn, lời chưa dứt đã dẫn đầu lao thẳng lên, mũi kiếm chỉ thẳng cánh tay Trương Vô Kỵ đang bắt lấy Lưu Ngao, đã nhanh lại chuẩn, sắc bén phi thường.
Trương Vô Kỵ thấy thế, nhấc Lưu Ngao lên như tấm khiên chặn lại Truyền công trưởng lão.

Lưu Ngao khi nào thì gặp phải tình huống như vậy? Hai chân run rẩy, sợ đến sắp tè ra quần, không những không thể phối hợp với động tác của Truyền công trưởng lão thoát thân, ngược lại còn muốn trốn, thêm phiền không ít.
Truyền công trưởng lão thấy thế trong lòng cũng không nhịn được khó hiểu: "Ta với Sử bang chủ cộng sự vài chục năm, tuy mấy năm qua ít khi gặp mặt, nhưng ăn ý hẳn phải vẫn còn mới đúng.

Chẳng lẽ công lực của Sử bang chủ đã suy yếu đến nước này rồi? Ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng không làm được sao? Vậy thật đúng là cực kỳ không ổn!"
Nhưng lúc này bang chúng Cái Bang đã theo Truyền công trưởng lão triển khai trận thế, mấy chục thanh cương đao sáng như tuyết rút ra, trực tiếp nhảy tới trên đài cao.

Đàn cái bộ pháp phối hợp với nhau, tiến thoái có độ.

Đồng thời, hoặc là giơ tay đấm ngực hô to, hoặc là gân cổ lên kêu la, hoặc là hát "Liên Hoa Lạc"(*), gào lên "Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại!",...!Đủ loại hình thù kỳ dị, không gì không có.
Vi Nhất Tiếu thấy thế nhịn không được nói: "Làm cái quỷ gì vậy? Bày trò gì đó? Để gia gia đến chiếu cố ngươi!"
"Ngươi đừng nhúng tay vào!" Trương Vô Kỵ đẩy bang chủ giả trong tay qua cho Vi Nhất Tiếu, quát to một tiếng: "Nghe uy danh đã lâu, hôm nay để ta xem thử xem, Sát Cẩu Trận giết được chó, không biết có thể giết được rồng hay không?"
Tiếng nói vừa dứt, Trương Vô Kỵ lập tức xê dịch mấy bước, lướt qua người phía trước, trực tiếp chế trụ cánh tay người cuối cùng, đè ép một cái bẻ gãy tay hắn, chỉ nghe một tiếng hét thảm, hai người từ trên đài cao rơi xuống mặt đất.

Những người kết trận còn lại thấy đồng đội bị thương, vội vàng lao xuống đài, trường đao đồng thời duỗi ra, hướng vào đầu Trương Vô Kỵ bổ tới.

Một kích này đám người phối hợp với nhau, khóa kín toàn bộ đường lui của Trương Vô Kỵ, chỉ có thể đón đỡ.
Trương Vô Kỵ áo bào trắng tung bay, tay áo dài rộng nháy mắt rót đầy nội lực, cứng rắn như sắt, cuốn lên cuồng phong lạnh thấu xương, chớp mắt lưỡi đao bổ tới hắn rơi rớt tan tác, chỉ có thể tản ra.
Vi Nhất Tiếu đứng trên đài, nhìn giáo chủ phía dưới đại triển thần uy, nhịn không được cười lên ha hả, trên tay đột nhiên dùng lực, Lưu Ngao chỉ cảm thấy hai tay mình sắp bị xé sống xuống tới nơi rồi, nhịn không được kêu thảm thiết xin tha: "Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!"
"Giáo chủ Minh Giáo chúng ta chính là nhất đại hào kiệt, bang chủ của các ngươi lại là thứ ăn hại thế này?! Thú vị! Thật thú vị!" Vi Nhất Tiếu lớn tiếng trào phúng.

Mà bang chúng Cái Bang nhìn bang chủ nhà mình yếu đuối vô dụng như vậy, đều cảm thấy trên mặt nóng lên, trợn mắt nhìn Vi Nhất Tiếu, lại tỏ vẻ khinh thường Sử Hỏa Long.
Đang lúc này, bỗng nhiên có người quát lớn:
"Tất cả dừng tay!"
Chỉ thấy Trần Hữu Lượng kề kiếm ngang cổ Hàn Lâm Nhi, đi từ cổng vào: "Hai vị tới đây là vì Hàn Lâm Nhi trong tay ta đúng không? Đã như vậy, không bằng bình tĩnh nói chuyện? Nếu không Trần mỗ run tay một cái, Hàn huynh đệ sẽ phải phơi thây tại đây!"
Trần Hữu Lượng ấn trường kiếm vào cổ con tin trong tay, ép ra một vết máu.
Mà Hàn Lâm Nhi gục đầu xuống, tóc tai rối xù như tổ quạ, rũ xuống che khuất mặt mày loang lổ vết máu, mặt đất dưới chân có vết lôi kéo, trên ngươi chỉ còn một lớp áo mỏng, đã rách tả tơi, có thể xuyên qua vết rách nhìn thấy vết thương trên người cậu ta do tra tấn để lại.
Bị trọng thương như vậy, Hàn Lâm Nhi hiển nhiên đã mất ý thức, chỉ có thể trở thành con rối trong tay Trần Hữu Lượng.
Trần Hữu Lượng giương giọng nói: "Hàn Lâm Nhi đây chính là con trai của Hàn Sơn Đồng, trung thành tuyệt đối với Ân giáo chủ, ở trong tay ta chịu bao nhiêu đau khổ cũng không chịu quy thuận, chẳng lẽ Ân giáo chủ định nhìn nó chết ở chỗ này sao? Như vậy thật đúng là khiến người cười chê!"
"Cái thứ không biết xấu hổ!" Vi Nhất Tiếu mắng to, lại không làm gì được Trần Hữu Lượng, quay sang ra sức đạp Lưu Ngao một cước, khiến Lưu Ngao lại là khóc ròng thảm thiết xin tha, bắt đầu cười sằng sặc: "Nhưng bang chủ của các ngươi cũng đang trong tay ta đây! Sao nào? Mặc kệ hắn hả?"
"Trần trưởng lão, cứu ta! Trần trưởng lão!" Lưu Ngao gào thét: "Đau chết mất! "
Trần Hữu Lượng trong lòng thầm mắng một câu phế vật, chỉ biết cản chân gã.


Theo lý mà nói, Lưu Ngao vốn chỉ là một nhân vật chẳng quan trọng gì, trong kế hoạch của Trần Hữu Lượng, lão sẽ nhanh chóng chết oan chết uổng, đáng tiếc trong tình huống này, Trần Hữu Lượng hoàn toàn không có cách nào mặc kệ lão.

Bị cưỡng ép bức hiếp như vậy, nội tâm cực kì phẫn nộ.
Nhưng dù Lưu Ngao biểu hiện vô dụng cách mấy, trong mắt đám khất cái vẫn là bang chủ của bọn họ, mặc dù bang chủ này hơi mất mặt chút, lại cũng không thể trơ mắt nhìn lão bị người ta quản chế.

Chưởng bát long đầu vội vàng nói: "Trần trưởng lão, ngươi lấy tiểu ma đầu này đổi bang chủ của chúng ta về đi!"
"Hàn Lâm Nhi này cũng là một nhân vật trọng yếu trong Ma Giáo, cứ thế thả đi, chẳng phải là thả hổ về rừng sao? Bang chủ mặc dù mất võ công, nhưng hiệp nghĩa vẫn còn, ắt hẳn cũng không muốn chúng ta khuất phục dưới dâm uy của ma đầu như vậy!" Chỉ suy nghĩ chốc lát, Trần Hữu Lượng liền hạ quyết tâm, ngay tại đây kích Vi Nhất Tiếu giết Lưu Ngao.

Muốn lấy Lưu Ngao đổi Hàn Lâm, quả thực là nằm mơ!
"Trần trưởng lão! Chúng ta cứ giằng co như vậy không giải quyết được gì cả, bó tay bó chân.

Không bằng đổi lại bang chủ đã, tiếp theo dựa vào bản lĩnh!" Truyền công trưởng lão trường kiếm trong tay vung lên, nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ khí định thần nhàn, nói: "Ta không tin, lực lượng toàn bang chúng ta không thể khiến ba tên này để mạng lại!"
Trần Hữu Lượng mỉa mai: "Truyền công trưởng lão nói thật nhẹ nhàng! Sát Cẩu Trận của ông bị ma đầu kia phá vỡ dễ như trở bàn tay, nếu trong tay chúng ta không có con tin kiềm chế, nói không chừng hắn đã đại khai sát giới rồi!"
"Các vị có thể yên tâm.

Chỉ cần trả Hàn Lâm Nhi lại cho chúng ta, ta và Vi Bức Vương sẽ lập tức rời đi, tuyệt không thương tổn một người nơi đây!" Trương Vô Kỵ nghe vậy nói, "Nếu các ngươi muốn ngăn cản, cũng có thể thử xem!"
"Lời ma đầu nói có thể tin sao?" Trần Hữu Lượng giận dữ.
Vi Nhất Tiếu lúc này cũng nhìn không được nữa, chua ngoa nói: "Này tiểu tử kia, ngươi cũng kỳ quái thật đấy! Bang chủ của ngươi đang trong tay chúng ta, ngươi sao lại không nóng nảy chút nào, còn đối nghịch với chúng ta? Không sợ gia gia ngươi nhất thời khó chịu, lấy mạng nhỏ của Sử bang chủ đây sao?"

Vấn đề này Lưu Ngao cũng muốn hỏi, chỉ tiếc lão vừa ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt âm lãnh của Trần Hữu Lượng, rùng mình một cái.

Rất hiển nhiên, nếu lão không ngoan ngoãn phối hợp, cho dù Vi Nhất Tiếu mở lòng từ bi thả lão, quay lại cũng sẽ bị Trần Hữu Lượng rút gân lột da, còn không bằng ở đây bị Vi Nhất Tiếu một kiếm giết cho thống khoái.

Thế là Lưu Ngao chỉ có thể rưng rưng tiếp tục phối hợp: "Trần trưởng lão...!nói không sai! Những ma đầu này...!cùng hung cực ác! Các ngươi không thể tin!Cũng...!Cũng không thể bởi vì bản bang chủ...!mà thỏa hiệp!"
Bây giờ mới nghe được một câu ra hồn! Đám khất cái bớt đi phần nào lòng khinh thường, cảm thấy bang chủ này ít nhiều còn chút cốt khí, Chưởng bổng long đầu chống mạnh gậy sắt trong tay, nói: "Vi Nhất Tiếu! Ngươi còn không mau mau thả bang chủ của chúng ta ra! Nếu bang chủ có gì bất trắc, Cái Bang ta nhất định một mất một còn với Ma Giáo!"
Vi Nhất Tiếu lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Mà Trần Hữu Lượng mừng thầm trong lòng, vừa định nói gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn tiêu vang lên, càng lúc càng gần.
Chỉ nghe tiếng đàn tinh tang thanh vang, hòa với tiếng tiêu phức tạp, tiếng nhạc ưu mỹ, giai điệu mịt mờ, như lụa mỏng bao phủ đám người trong đại đường, bất kể đứng ở vị trí nào cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng, phân biệt không rõ là từ phương hướng nào truyền đến.
Trần Hữu Lượng nhịn không được nhíu mày lại, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, cất cao giọng nói: "Không biết là vị anh hùng nào? Mong ra gặp mặt một lần! Nếu là ma đầu Minh Giáo, vậy không cần ra vẻ thần bí, xuất hiện là được!"
Trần Hữu Lượng vừa dứt lời, chỉ nghe trên xà nhà tiếng nhạc không ngừng, bỗng nhiên từ bốn góc mái hiên rơi xuống bốn thiếu nữ áo trắng ôm đàn ngọc, lần lượt đứng vào bốn góc đại đường, tiếp đó từ ngoài cửa đi vào bốn thiếu nữ áo đen tay cầm trường tiêu, cũng giống như vậy chiếm bốn góc đại đường, bốn đen bốn trắng, giao thoa mà đứng.
Các thiếu nữ vừa đứng yên liền tiếp tục tấu nhạc, dù trong đại đường không mấy người tinh thông âm luật, cũng cảm thấy tiếng nhạc này cực kỳ ưu mỹ, cho dù lúc này cục diện căng thẳng, cũng sẵn lòng nghe thêm một khắc.
****************
(*)Liên Hoa Lạc: Là một loại ca khúc Phật giáo, đầu tiên dùng để tuyên truyền tư tưởng nhân quả báo ứng của Phật giáo, góp phần dẫn dắt mọi người làm việc thiện.

Sau bị những người ăn mày lợi dụng, ca hát khi đi ăn xin.



Bình Luận (0)
Comment