Võ Lâm Bại Hoại

Chương 9

Sau khi vào thành, bảy người đi về phía Thất Cẩm phường.

Trên đường, Triệu Trường Khánh hình như nghĩ ra gì đó, đột nhiên hỏi Giới Viện: “Giới Viện đại sư, đại sư cùng Ngọc minh chủ dưỡng thương ở Cửu Hoa sơn, sao hôm nay lại không thấy Ngọc minh chủ đi cùng?”

Câu hỏi này làm Giới Viện không biết nên trả lời thế nào, người xuất gia không được nói dối, nhưng tình huống bây giờ làm hắn không thể nói thật được. Im lặng một chút, Giới Viện thản nhiên nói: “Ngọc minh chủ có thể đã về nhà rồi.”

“Ồ.” Gật đầu, Triệu Trường Khánh híp mắt, tựa hồ cực kỳ hâm mộ mà nói: “Ngọc minh chủ tại đại hội võ lâm như hoành không xuất thế, tuổi còn trẻ đã đoạt được ngôi vị võ lâm minh chủ thống lĩnh giang hồ, thật sự làm cho người ta kính nể! Song người trong giang hồ chỉ biết Ngọc minh chủ là đệ tử của Xuất Vân lão nhân, chứ không hề biết thân thế của Ngọc minh chủ! Trước cứ có việc cần báo với Ngọc minh chủ thì sẽ thông qua Thanh Vân bảo, giờ Thanh Vân bảo là kẻ thù của cả võ lâm, nếu sau này có việc gấp thì biết liên lạc sao đây? Giới Viện đại sư quen thân với Ngọc minh chủ, chắc đại sư biết minh chủ xuất thân ở đâu chứ?”

Giới Viện liếc ông một cái, thầm nghĩ bọn họ có thể đã hoài nghi thân phận của Ngọc Như Hồng, chỉ có thể đành cười khổ: “Xuất thân của Ngọc minh chủ thì nên để Ngọc minh chủ tự nói với võ lâm đồng đạo, bần tăng chỉ là người xuất gia, xuất thân ra sao đối với bần tăng mà nói cũng không có vấn đề gì, cho nên cũng chưa hỏi qua.” Hắn cũng không nói dối, quả thật hắn chưa từng hỏi xuất thân của Ngọc Như Hồng bao giờ.

“Ha ha, đại sư không hổ là cao tăng, vạn vật giai không! Ha ha.” Hạ Thiên Thành có chút kính nể mà ôm quyền.

Đám người còn lại cũng gật đầu, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm Giới Viện, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phái Tung Sơn cùng Thiếu Lâm Tự đến ngự ở núi Tung Sơn, cũng thuộc cửu đại môn phái, nhưng địa vị lại cách nhau một trời một vực. Thiếu Lâm Tự được xưng tụng là Bắc Đẩu võ lâm, ngay cả Võ Đang cũng phải đứng sau, cho nên người đời mới chỉ nghe thấy Thiếu Lâm Võ Đang, chứ chưa từng nghe Võ Đang Thiếu Lâm bao giờ. Hơn nữa Giới Viện đã tiêu diệt song ma. Ngày nay, chốn giang hồ không ai không coi Thiếu Lâm đứng đầu! Mà phái Tung Sơn, mặc dù cũng thuộc cửu đại môn phái, nhưng đừng nói là Thiếu Lâm Võ Đang, mà ngay cả Hoa Sơn Côn Lôn Thái Sơn cũng không bằng, chỉ có thể thuộc vào ba phái cuối cùng trong cửu đại môn phái. Cho nên, trong lòng phái Tung Sơn, luôn cảm thấy bất công.

Cửu đại môn phái bên ngoài thì đoàn kết, nhưng bên trong toàn âm thầm tranh đoạt ngôi vị đứng đầu võ lâm. Thiếu Lâm Võ Đang vốn không có đối thủ, nhưng hai phái này, một thì đạo, một thì tăng, bình thường chỉ tập trung tu hành, rất ít khi quan tâm đến chuyện giang hồ, nói cách khác, chỉ cần đoạt vị trí thứ ba trong cửu đại môn phái, thì có thể hiệu lệnh quần hùng! Vì vậy, bảy môn phái còn lại vì tranh đoạt vị trí thứ ba mà không tiếc sử dụng các thủ đoạn âm hiểm hèn hạ. Mặc dù phái Hoa Sơn tạm xếp thứ ba, nhưng các môn phái khác vẫn không cam tâm, có gì phát sinh là tranh đấu gay gắt, cho nên chưa biết ai thắng ai.

Ba phái Tung Sơn, Thanh Thành, Không Động nếu so với ba phái Hoa Sơn, Côn Lôn, Thái Sơn thì chỉ đứng ở thế hạ phong, vốn muốn theo Thanh Vân bảo tạo phản để khai sáng cục diện, không ngờ Triệu Hồng Lân lại phản bội, khiến đệ tử ba phái thương vong thảm trọng. Nhưng là người, chỉ cần còn sống là còn dã tâm, cho nên các phái đã đợi thời trở lại, tạo thành “Đao Kiếm minh”. Thậm chí phá vỡ kết cấu của võ lâm, ngay cả Thiếu Lâm cùng Võ Đang cũng bị bọn họ giẫm nát dưới chân.

Kinh thành không hổ là nơi ở của đế vương, cảnh sắc tráng lệ, Thất Cẩm phường không phải là con phố chủ yếu mà cũng đông đúc kẻ đến người đi.

Xa xa, đám người đã nhìn thấy Cần vương phủ khí thế ầm ầm, Giới Viện vốn tưởng bọn họ sẽ đi tới đó, không ngờ bọn họ lại vòng đường sau. Giới Viện cũng chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó mà theo bọn họ. Chỉ chốc lát sau, tới một trạch viện, bên trong đã tập trung rất nhiều người, đủ mọi kiểu dáng quần áo, mặc dù chỉ là quần áo bình thường nhưng nhìn kỹ có thể thấy bọn họ đều thuộc con nhà võ.

Nhìn thấy bảy người tới, đám người có vẻ có chút kích động, đường chủ Hắc Sa đường của Hải Sa bang tiến lên chắp tay nói: “Triệu minh chủ, bang chủ, các vị chưởng môn, mọi người đã chuẩn bị xong, giờ lập tức xuất phát chứ?”

Triệu Trường Khánh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Bình tĩnh một chút, nơi này dù sao cũng là dưới chân thiên tử, chúng ta nhiều người như vậy vây quanh vương phủ, chắc chắn sẽ kinh động tới cấm quân. Để giảm bớt những phiền toái không quan trọng, chúng ta đợi đến đêm hãy động thủ.”

Chưởng môn Không Động lập tức gật đầu: “Triệu chưởng môn nói rất đúng, chúng ta đông đến mấy cũng không chọi được với trăm vạn cấm quân, tốt nhất cứ lấy cẩn thận làm đầu.”

Giờ phút này còn cách đêm khoảng hai canh giờ, nên mọi người chỉ có thể yên lặng chờ màn đêm buông xuống.

Có người nhìn thấy Giới Viện đi đằng sau bọn họ, chưa kịp hỏi, đã thấy có người đi về phía hắn, ôm quyền nói: “Giới Viện đại sư, từ sau khi cáo từ tại Cửu Hoa sơn cũng đã lâu, không biết đại sư thương thế đã khỏi chưa?” Phía sau hắn còn có hai cô nương xinh đẹp đáng yêu, cũng đang cười ngọt ngào với Giới Viện.

Giới Viện nhìn về phía bọn họ, thì ra là Tử Hoành và hai sư muội mà hắn đã gặp cách đấy hai tháng: “Làm phiền Từ thí chủ quan tâm, bần tăng đã không còn trở ngại nữa.”

Hôm nay trên giang hồ còn ai chưa nghe thấy cái tên thủ tọa Giới Luật đường của Thiếu Lâm Tự – Giới Viên đại sư, vì vậy vừa nghe vị hòa thượng trẻ tuổi thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, hiền lành đoan trang chính là Giới Viện, mọi người trong trạch viện đều nhìn về phía hắn, có kính nể, có hâm mộ, nhưng đa phần là hoài nghi. Một người trẻ tuổi như thế, sao lại có công lực thâm hậu có thể tiêu diệt được song ma – hai kẻ có 60 năm công lực. Cho dù võ học Thiếu Lâm bác đại tinh thâm thế nào, cũng không thể làm cho công lực của một người hơn 20 tuổi bằng 60 năm công lực được.

Bất quá, Từ Hoành cùng hai sư muội lúc đầu nhìn thấy Giới Viện cùng Ngọc Như Hồng từ quỷ môn quan trở về, mặc dù không biết bọn họ giết song ma như thế nào, nhưng trong lòng đã vô cùng khâm phục, lập tức nói: “Lần này có Giới Viện đại sư trợ giúp, vãn bối tin chắc có thể diệt trừ được Triệu Hồng Lân.”

Giới Viện nhíu mày, bình tĩnh nói: “Kỳ thật có một số việc không thể nhìn bề ngoài, Cần vương đã rơi xuống vách núi, chân tướng sự việc ai cũng không biết…”

“Cái gì gọi là chân tướng sự việc!” Môn chủ Thần Đao môn nguyên nhân ái tử chết thảm cho nên hận tận xương Triệu Hồng Lân, hắn như thiên nộ bừng bừng mà giận dữ hét lên với Giới Viện: “Chân tướng sự việc chính là tên họ Triệu kia bán đứng chúng ta! Ân oán giữa hắn và hoàng đế tự dưng lại lôi võ lâm vào cuộc, lừa gạt cả đám chúng ta, hại chúng ta thê ly tử tán, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Đây không phải sự thật sao? Hừ, hắn vốn vì tình thâm, sau khi bán đứng chúng ta lại theo hoàng để nhảy núi tuẫn tình, thật sự là tình yêu vĩ đại. Hắn nghĩ bọn ta sẽ tin tưởng, tin cái tên giảo hoạt như hắn sẽ chết sao? Đao Kiếm minh thành lập vì cái gì? Không phải là…”

Câu kế tiếp Giới Viện nghe không vào, chỉ lăng lăng mà nhìn cái miệng hé ra ngậm vào của Kim Nhất Đao, bên tai đều văng vẳng lời hắn mới nói.

Bởi vì vội vã từ Cửu Hoa sơn chạy tới kinh thành, sợ trên đường trì hoãn thời gian, nên dọc đường bọn họ cũng không hỏi thăm bất cứ tin tức gì, chỉ tưởng rằng chân tướng thực sự như tứ đại công tử nói. Nhưng nguyên lai… phụ thân của Ngọc Như Hồng nhảy xuống núi là vì hoàng đế… Như Hồng… có biết không?

“Thế nào? Sống trong giới luật của Thiếu Lâm Tự, vừa là thủ tọa Giới Luật đường, Giới Viện đại sư chắc mới nghe thấy lần đầu đúng không?” Bang chủ Kim Long bang Hạ Thiên Thành cười mỉa.

Sắc mặt của Giới Viện đột nhiên trắng bệch, mọi người xung quanh nhìn thấy, hỏi hắn có sao không, nhưng hắn chỉ lắc đầu.

Mọi người còn muốn hỏi, ngoài cửa bỗng có người vọt vào, thì ra là một trong hai tên giám thị Cần vương phủ. Hắn chạy tới trước mặt mấy vị chưởng môn, miệng thở hồng hộc nói: “Triệu minh chủ, người kia… đã ra khỏi Cần vương phủ, bởi vì trên người hắn không cầm theo thứ gì, nên thuộc hạ tưởng hắn chỉ ra ngoài một chút… Không ngờ hắn lại đi mãi về phía đông nam…”

“Y rời khỏi vương phủ?” Giới Viện vừa nghe cũng lấy làm kinh hãi, y lại bỏ đi sao? Điểm này không giống như việc làm của y? Chẳng lẽ có vấn đề gì?

Người kia liếc nhìn Giới Viện một cái, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ bản thân chưa thấy hòa thượng bao giờ, chắc là nhìn nhầm, cho nên cũng không để ý.

“Giới Viện đại sư có cao kiến gì chăng?” Triệu Trường Khánh nhìn hắn hỏi.

Giới Viện lắc đầu không nói.

“Chẳng lẽ y biết hành động của chúng ta?” Triệu Trường Khánh tuy là đang hỏi, nhưng thực ra lại cực kỳ khẳng định, cũng khó trách, Triệu Hồng Lân không phải nhân vật đơn giản, hành động lớn như thế y không có khả năng không biết. Vì vậy ông lập tức chỉ huy mọi người: “Mọi người chỉnh đốn một chút, chuẩn bị xuất phát! Lúc gặp Triệu Hồng Lân, phải tỉnh táo, không được một mình ra tay, đơn đả độc đấu chúng ta không phải là đối thủ của y, nhớ kỹ phát tín hiệu thông tri mọi người, nhớ đấy!”

Bởi vì nhiều người sẽ gây sự chú ý, lại lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn của Triệu Hồng Lân, nên sau khi thương nghị xong, mọi người chia làm vài nhóm. Một nửa ở lại, còn Triệu Trường Khánh, Kim Nhất Đao, Hạ Thiên Thành, Sa Văn Hòa cùng Giới Viện mang theo nửa đội nhân mã chạy về phía đông nam, vừa đi vừa để dấu lại.

Sau khi cách kinh thành hơn trăm dặm, vẫn không thấy bóng dáng Triệu Hồng Lân đâu. Mắt thấy sắc trời ngày càng tối, phía trước là rừng rậm hoang dã, không chỗ nghỉ chân. Mọi người vừa mệt vừa đói, chỉ có thể cố gắng đi nhanh đến trấn tiếp theo, vì ở nơi đó mới có thứ cho họ no bụng.

Lúc trời tối đen, rốt cục mọi người cũng tới trấn kế tiếp, người theo dõi cũng đã xuất hiện, và báo cho mọi người biết mục tiêu cũng đang trọ ở khách *** gần đó. Có tin tức xác thực, mọi người cũng không nóng lòng, sau khi ở tửu lâu to nhất trấn ăn uống no nê, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Giới Viện chọn một ít thức ăn rồi một mình ngồi ở bàn khác, nghe bọn họ thương nghị làm thế nào để giết chết Triệu Hồng Lân, không khỏi âm thầm cười khổ. Hy vọng Ngọc Như Hồng đã rời khách ***, nếu không hậu quả thật khó lường. Bây giờ còn không ai biết y là nhi tử của Triệu Hồng Lân, chỉ cần thế, y sẽ vẫn an toàn, nếu bị vạch trần thân phận, chỉ sợ y không chỉ mất đi ngôi vị võ lâm minh chủ, mà còn bị người giang hồ đuổi cùng giết tận!

Nơi này chỉ là một trấn nhỏ, cho dù ban ngày động thủ quan binh cũng không đến, huống chi bây giờ đã là ban đêm. Sau khi biết đối phương ở phòng nào, người của Đao Kiếm minh trải qua một phen thương lượng, quyết định Hải Sa bang sẽ phụ trách nóc nhà đề phòng Triệu Hồng Lân đào tẩu bằng đường đó, Kim Long bang thì mai phục ở cửa sổ phía đông, Kim Đao môn thì canh giữ ở cửa phía bắc, Tung Sơn từ chính diện đánh vào, thề nhất định không cho Triệu Hồng Lân trốn thoát.

Theo bọn họ tới còn có sư huynh muội Từ Hoành và Giới Viện, lục y cô nương lo lắng hỏi: “Giới Viện đại sư, đại sư không sao chứ? Sắc mặt của đại sư tệ quá.”

Giới Viện cười cười nói không sao, dưới ánh trăng sáng ngời, chưa ai nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng. Cho dù Ngọc Như Hồng võ công cao thế nào, cũng khó mà địch nổi đông người như vậy, mà hắn nên làm gì đây?

Trấn nhỏ quả thật là nhỏ, ngay cả thời gian để hắn suy nghĩ cũng không có, chỉ chốc lát mà mọi người đã tới khách *** Nghênh Tân. Khách *** nho nhỏ an tĩnh trong làn gió thu, đèn ***g ngoài cửa vẫn sáng, nhưng khách *** chỉ mở có một bên cánh cửa. Tiểu nhị bên trong thấy ngoài cửa xuất hiện nhiều “khách nhân”, hai mắt trợn tròn, khách *** này không lớn, cùng lắm chỉ có thể cho hơn hai mươi người trọ, giờ cả trăm khách thế này thì biết an bài sao đây? Có nên ra ngoài đón khách không? Thật khó nghĩ quá!

Lúc này, cửa sổ đông sương phòng ở lầu hai khách *** cũng đã mở, một bạch y nhân ngạo nghễ đứng đó, nhìn lên bầu trời đêm như viên ngọc thạch xinh đẹp, nguyệt quang chiếu vào mặt y, ánh lên một dung nhan tuyệt sắc vô cùng! Y không thèm nhìn đám người phía dưới, chỉ lãnh đạm cười: “Các vị thật có nhã hứng, chạy từ kinh thành tới trấn nhỏ này để ngắm trăng, chẳng lẽ trăng nơi này tròn hơn chỗ khác?”

Người bên ngoài chưa gặp y, nhưng các chưởng môn tham gia võ lâm đại hội đều ấn tượng sâu sắc. Một người chưa quá 20 tuổi, dung mạo xinh đẹp kinh người, phiêu dật như thiên tiên, lấy võ công tuyệt thế leo lên vị trí võ lâm minh chủ, nói thật, muốn quên người này còn khó hơn lên trời.

“Ngọc minh chủ?” Thanh âm ôn nhu dễ nghe mang theo kinh ngạc, vốn là từ cô nương mặc bộ y phục màu vàng bên cạnh Từ Hoành phát ra.

Nghe thấy có người gọi Ngọc minh chủ, người trên cửa sổ rốt cuộc cũng cúi xuống, đôi mắt đen long lanh như gợn nước phiêu qua mọi người, sau khi nhìn thấy trong đám người bên dưới có một cái đầu bóng lưỡng vô cùng chói mắt, y không khỏi giật mình một chút, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng như không có việc gì mà thản nhiên nói: “Thì ra Giới Viện đại sư cũng tới, từ biệt nhiều ngày, ta còn tưởng rằng đại sư đã quay về Thiếu Lâm Tự rồi chứ.”

Giới Viện bất giác cau mày nhìn y, y có ý gì? Lại dùng hai chữ đại sư mà gọi hắn, nghe thật chói tai.

Song, một người đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Ngọc minh chủ? Y là võ lâm minh chủ? Nhưng mà ngày đó chính mắt ta đã thấy y vào Cần vương phủ mà, hơn nữa người trong vương phủ cũng cực kỳ cung kính đối với y… Y không phải là Triệu Hồng Lân sao?” Không lẽ theo dõi nhầm người, thật là bực mình!

Triệu Trường Khánh tiến lên nhìn y, híp mắt nói: “Ngọc minh chủ, Cần vương phủ là kẻ thù của võ lâm, không biết vì sao minh chủ có thể tự do ra vào? Mong Ngọc minh chủ cho ta câu trả lời thỏa đáng.”

Những người khác nghe vậy đều giật mình nhìn y.

Giới Viện cũng nhìn y, hai tay nắm chặt, trái tim như thắt lại, không biết y sẽ trả lời sao đây?

Trong không khí căng thẳng này, Ngọc Như Hồng lại thoải mái tươi cười, giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng vang lên: “Ta có thể tự do vào Cần vương phủ, là bởi vì ta vốn là tiểu vương gia của Cần vương phủ, là nhi tử của Triệu Hồng Lân, người mà các ngươi nói là kẻ thù của võ lâm đó.”

Cont…
Bình Luận (0)
Comment