Võ Lâm Huyền Thoại

Chương 17

Muốn vào tháp thiên đường, võ lâm nhân sĩ phải học qua luyện hồn. Mà muốn luyện hồn, phải vượt qua cấp 90 thì chức năng này mới được mở. Tịch Dạ hiện nay đã cấp 92, coi như là tân thủ của môn luyện hồn. Anh Hùng thì càng kém hơn, chỉ mới cấp 69, còn cách cấp 90 xa đến diệu vợi.

Tịch Dạ bức xúc làm ầm lên trong điện thoại. Rõ ràng sự kiện ‘Phu thê đồng tâm’ này không có quy định cấp thi, nhưng một trong những phụ bản trong chuỗi thử thách lại là tháp Thiên Đường có độ khó cao nhất.

“Chỉ còn năm ngày nữa là kết thúc vòng loại, thời gian đó dù có luyện cấp cũng không đủ, nói chi đến việc phá tiếp bảy ải còn lại.” Hắn thở dài. “Nương tử à, lần này do ta liên luỵ nàng rồi.”

“Không được, thiếp không chịu đâu, nhất định phải lấy cho được Long Phụng Trình Tường. Bộ quần áo đó có thuộc tính hoả, cực kỳ phù hợp cho thiếp luyện công. Lần trước chàng đã đoạt mất Dực Hoả phượng, lần này không lấy được giá y, thiếp làm sao cải hoán lực lượng được đây.”

“Lại là chuyện của Kentucky, hay để ta hoan hoá nó, trả lại cho nàng.” Thiên Hùng nghiêng đầu, chống tay lên bàn suy tư.

“Chúng ta đã đổ biết bao nhiêu công sức, mới nuôi nó đủ lớn để cưỡi. Bây giờ hoan hoá nó đi, chẳng phải phí phạm tiền của hay sao. Kentucky là mối nhân duyên khiến chúng ta quen biết, sự kiện ‘phu thê đồng tâm’ là lý do chúng ta kết hôn. Thiếp không chịu bỏ cuộc đâu.” Tịch Dạ kiên quyết trả lời.

“Cho dù thật sự chúng ta có khả năng một ngày phá bốn ải, thì cũng mất hai ngày để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ còn lại ba ngày, làm sao luyện đủ hai mươi cấp. Hơn nữa ta đã vào giai đoạn trung kỳ, mỗi cấp vượt qua đều cần rất nhiều điểm kinh nghiệm. Chẳng lẽ phải trở thành đại phú hộ, nạp thẻ mua VIP để nâng lever sao?” Thiên Hùng nhăn mày suy tính.

Mục đích ban đầu khi hắn tham dự trò chơi này là giải trí giết thời gian. Bây giờ vì vượt ải mà hết nạp tiền mua thuốc lại tới mua bùa chú. Hắn đang thất nghiệp đó, nghèo kiết xác thì đâu dư dả ngân lượng mà mua thẻ VIP. Thật ra ngay từ đầu, hắn miễn cưỡng tham gia sự kiện ‘phu thê đồng tâm’ do Tịch Dạ muốn thế. Nay thấy núi cao khó vượt, hắn liền e dè muốn vòng tránh đi.

“Kỳ thật quy định cũng không có nói rõ muốn vào tháp Thiên Đường phải đủ lever 90. Chỉ cần nhân vật có sở hữu võ hồn thì sẽ mở được cửa tháp thôi mà.”

“Thì có gì khác nhau?” Thiên Hùng hừ giọng. “Chưa đến cấp 90 làm sao luyện võ hồn?

“Nhờ người khác truyền cho mình cũng được.” Giọng Tịch Dạ có vẻ hưng phấn thấy rõ. “Võ hồn là thứ tự tu luyện được, không giống như đồ trong túi nãi có thể trao đổi mua bán, tuy nhiên võ hồn trên cấp 6 có thể đem truyền qua cho người khác giống như võ công.”

“Tức là chúng ta cần tìm cao thủ sở hữu võ hồn trên cấp 6 sao?” Hắn hớn hở nói lại.

“Chẳng những phải tìm được người đó, mà còn phải khiến hắn chịu truyền công cho mình nữa kìa. Giá võ hồn cấp sáu không hề rẻ, thậm chí còn mắc hơn thẻ VIP hoàn kim, do nó nâng cao tất cả các chỉ số võ công của người sở hữu. Chỉ người trên cấp 185 mới có khả năng luyện ra võ hồn Toàn Chân cấp 6 được.” Tịch Dạ kể lể.

“Wao ... vậy phương pháp này còn khó hơn làm trâu cày lever.” Hắn than thở. “Võ hồn cấp sáu nếu quý như vậy, ai lại nguyện truyền cho mình. Với lại trong số những hảo hữu quen biết của ta, chưa ai vượt quá lever 180 cả.”

“Có mà, hảo hữu Lam Y Công Tử của chàng chẳng phải đã lên đến cấp 192, danh bài đệ nhất nhân của server Lê quốc hay sao?”

“Kỳ thực ta và Lam Y Công Tử cũng không phải thân thiết đến vậy. Chỉ là gặp mặt vài lần, có chút ân tình trả qua trả lại mà thôi.”

“Chàng có thể lấy điều kiện trao đổi. Anh ta vẫn chưa tìm được Tẩy Cốt tán dành để phi thăng đâu, cứ như vậy, đến lúc mãn cấp thì nhân vật đó cũng chỉ là phàm nhân thôi. Chàng mau thương lượng, xin mượn của anh ta võ hồn cấp sáu, bù lại chỉ anh ta phương pháp lấy Tẩy Cốt tán ở Trường Sinh trang.” Tịch Dạ cười hi hi với sáng kiến của mình.

Bọn họ là một đôi trộm cướp, bây giờ làm thêm nghề khủng bố, đòi yêu sách thì có gì đáng kể hơn được nữa. Chỉ cần không phạm pháp, bắt cóc tống tiền ai trong game cũng được hết.

Nghe giọng cười của nương tử, Thiên Hùng thở dài. Lần đầu tiên nói chuyện với nàng, hắn cảm nhận rằng Tịch Dạ dù trong game hay ngoài đời đều cùng chỉ là một loại người, thật bá đạo. Giọng nói trong trẻo, nụ cười lanh lảnh, có thể đoán ra đó là một cô nàng có tính tình trẻ con. Tịch Dạ đã ra trường đi làm, nên chắc chắn là lớn tuổi hơn Thiên Hùng rồi. Vì vậy khi chơi game, nàng luôn đóng vai trò dẫn đầu, ra kế sách, còn hắn chỉ biết cung cúc làm theo. Nhưng nàng là một người rất hào sảng, tài giỏi, nên Thiên Hùng chưa bao giờ bất mãn gì với các quyết định của nương tử. Coi hắn như người nhà, Tịch Dạ chỉ toàn giúp đỡ Thiên Hùng và mang đến những điều tốt đẹp cho hắn thôi.

Hắn trả lời nàng là sẽ cố gắng liên lạc, sau đó nhanh chóng chào tạm biệt và cúp máy. Tinh thần đang vui phơi phới, đột nhiên nghe được trục trặc, hắn liền ỉu xìu. Dĩa cơm trước mặt dường như chẳng còn chút hấp dẫn nào cả.

Thiên Hùng cất điện thoại vào túi, vừa ngẩn đầu lên, lần thứ ba chạm vào ánh mắt của người đối diện. Gã đẹp mã này dường như có ý đồ gì đây mà. Người ta cười cũng không chào lại, nhưng cứ liếc mắt dòm chừng, giống như đang canh kẻ trộm là như thế nào.- Này, anh nói được tiếng việt chứ? - Đột nhiên hắn bạo dạng bắt chuyện.- Biết. - Người kia chớp mắt nhìn hắn, giọng nói rất chuẩn và rõ ràng. - Có vấn đề gì sao?- Không, không vấn đề gì cả? - Thiên Hùng nhe răng cười. - Anh học tiếng việt từ khi nào mà nói trôi chảy vậy.- Một năm. - Một câu trả lời cụt ngủn.- Một năm mà nói được như vậy thì đúng là cực kỳ giỏi. - Hắn nhướng mày đầy thưởng thức. - Đúng là đông tây kim cổ, bách hiểu đa tài.- Không dám, tại hạ chưa đến mức đó.Người kia vừa buột miệng nói xong, liền giật mình thu lại không kịp. Đây là cách nói kiểu cổ văn, dùng nhiều từ hán việt khó hiểu. Ngoại trừ giáo sư ngôn ngữ học, diễn viên phim cổ trang, thì cũng chỉ có bọn nghiện game mới ăn nói vậy thôi. Thiên Hùng vỗ đùi đánh đét, cười ha hả khoái chí.- Quả nhiên là đồng đạo. Nãy giờ cứ thấy cậu nhìn nhìn, xem ra hiểu rõ những gì tôi nói rồi. Lúc nhắc đến tháp Thiên Đường, rõ ràng mắt cậu sáng lên trong tích tắc. Chắc chắn cậu cũng là người của Võ Lâm. Bèo nước tương phùng, hữu duyên gặp mặt. Hạnh ngộ, hạnh ngộ ...Hắn vừa cười, vừa chụp tay người kia bắt lia bắt lịa, ra chiều thân quen từ lâu.- Tôi là Thiên Hùng, nhân vật Anh Hùng sever Lê quốc. Cậu ở sever nào?- Tôi ... không ...Trên mặt đối phương hiện rõ nét kinh ngạc, đồng thời y cũng đang tìm cách cự tuyệt mối quan hệ đột nhiên xuất hiện này. Nhưng đối phương chưa kịp nói gì, điện thoại của Thiên Hùng lại reo lên lần nữa. Lần này là Ngọc Linh gọi cho hắn. Cô nàng vừa vào giờ nghỉ, hiện nay đang tìm chỗ của Thiên Hùng trong căn tin. Hắn chỉ chỗ cho nàng, rồi quay qua giới thiệu.- Bạn tôi gọi đấy. Cô ấy là y tá bệnh viện này, cũng chơi game Võ Lâm luôn. Hôm nay thật kỳ lạ, ra đường toàn gặp người trong Võ Lâm không thế này. - Hắn cười khà khà.- Vậy ... vậy à ... thôi cậu ngồi chơi với bạn đi. Tôi đi đây.Người lạ nói xong, bèn đưa tay lăn xe lùi lại. Bộ dạng hắn thật gấp, giống như bỏ chạy tới nơi vậy. - Này cẩn thận.Thiên Hùng vừa mới nói xong, người tóc bạch kim đã de đụng vào chiếc xe gom thức ăn. Cả hai chiếc xe va chạm mạnh, lăn kềnh ra, đồ đạt rơi vỡ lung tung. Toàn bộ người trên tầng hai bị thu hút vì tai nạn đó. Thiên Hùng ở gần nhất, nên liền chạy đến đỡ lấy người bạn mới quen của mình. Tuy nhiên, y lại trừng mắt với hắn, lạnh giọng ngăn cản.- Đừng chạm vào tôi.Người có lòng tốt ngay lập tức ngưng tay lại ngay. Tại sao một người đang nằm lăn ra sàn nhà lại có thái độ kiêu kỳ đến vậy nhỉ. Hắn chưa kịp thắc mắc xong, thì những bác sĩ ở gần đó đã lao vội đến gần.- Dr.Wilson, không sao chứ? Lúc nãy cậu ngã phiá bên nào?- Bên trái. Bác sĩ Dũng, kiểm tra dùm tôi, phần khung nẹp có vấn đề gì không. - Wilson tái cả mặt hỏi, rõ ràng chỉ là một cú té nhẹ, nhưng lại khiến nhiều người lo lắng dữ dội.Thiên Hùng trố mắt nhìn ba bốn bác sĩ khác chạy tới. Họ không vội dịch chuyển kẻ nằm trên sàn, mà bắt đầu lần tay mở bộ vest mà hắn đang mặc ra. Thiên Hùng có thể nhận ra đây là một chiếc áo bảo vệ kiêm khung đỡ dành cho nhưng người có vấn đề với cột sống. Các bác sĩ kiểm tra tỉ mẫn, vạch cả lưng người đó ra, để lộ ra những vết sẹo mổ loằn ngoằn.- Có hai vết bầm do cấn đinh ốc thôi. Tôi nghĩ là nên chụp kiểm tra lần nữa cho chắc ăn. - Bác sĩ tên Dũng thông báo. - Steven, sao cậu lại xuống đây mà không thông báo. Y tá trực đâu?- Lúc nãy tôi đang ở thư viện thì đi xuống đây ăn luôn, không thông báo với y tá.Kẻ nào đó như chú nhóc bướng bỉnh nói. Thiên Hùng dự đoán các bác sĩ sẽ mắng y một trận vì tội tự tung tự tác. Nhưng không, ai nấy đều im lặng. Họ cài khoá chiếc áo khung nâng lại, sau đó mới cẩn trọng đặt Steven lại trên chiếc xe lăn. Thiên Hùng thầm nghĩ, sao bác sĩ ở đây hiền thế, rõ ràng bệnh nhân có lỗi, nhưng không ai dám trách cứ một câu nào.

Đang lúc quan sát mọi người dọn dẹp vụ tai nạn, một người chen lấn đến gần hắn. Thiên Hùng quay lại thì thấy Ngọc Linh trong bộ đồng phục y tá xinh đẹp đang đứng gần mình. Tim hắn bỗng nhiên đập trật một nhịp. Thiên thần áo trắng luôn luôn có điểm cộng trong lòng các chàng trai.- Chuyện gì xảy ra vậy? - Nàng quay sang hỏi hắn.- À, cậu đi xe lăn này đụng với xe đẩy dọn thức ăn.Hắn thật tình trả lời, nhưng có nhiều người quay lại nhìn hắn với ánh mắt khó chịu. Quên mất, trước mặt đối phương mà nói như vậy thì thật bất lịch sự quá, hắn bèn sửa lại.- Không, là anh chàng tóc trắng. - Hình như nói vậy cũng chưa đủ lịch sự. - À mà là đại hiệp võ lâm ...- Tên tôi là Steven. Steven Wilson. - Người kia lạnh giọng nhắc nhở. - Làm ơn gọi tên tôi ấy, chứ đừng đem các đặc điểm nhận dạng vào mà nói.Thiên Hùng cúi đầu xấu hổ. Chỉ vì có Ngọc Linh đứng bên cạnh, hắn liền trở thành tên dở hơi ăn nói dấm dớ như thế này. Chỉ là bộ đồng phục y tá thôi mà, cả bệnh viện này có mấy trăm người mặc lận đó. Chỉ là bạn gái cũ thôi mà, chia tay cả hai năm trời có liên lạc với nhau đâu.- À ... y tá Lý. - Bác sĩ Dũng lên tiếng. - Cô ở khoa ngoại thần kinh mà phải không? Làm ơn đưa Steven về phòng đi.- Vâng ... vâng.Ngọc Linh trả lời hơi có chút miễn cưỡng. Đây là giờ nghỉ của cô mà, hơn nữa Ngọc Linh còn có hẹn với Thiên Hùng, sao lại muốn cô lao động ngoài giờ thế này. Nhưng người kia là Dr.Wilson đó, làm sao cô có thể từ chối cho được. Vì vậy Ngọc Linh bèn quay sang Thiên Hùng.- Anh ngồi chờ thêm chút nữa được không. Em đưa Dr.Wilson về khoa rồi trở lại.- Không, không cần đâu. Tự tôi trở về được mà. - Steven ngay lập tức ngăn cản.- Tôi sẽ đưa anh đi.Vừa nói xong, Ngọc Linh sãi bước về phía Steven, nàng thuần thục đến phiá sau lưng y, điều khiển xe lăn quay lại. Ngọc Linh đẩy Steven đến thang máy, nhấn gọi và sau đó biến mất trong buồng thang. Mọi việc đã được thu dọn gọn ghẽ, ai về chỗ nấy. Thiên Hùng ngồi đợi thêm hai mươi phút nữa thì nhận được điện thoại báo rằng Ngọc Linh lại bận việc nữa rồi. Giờ nghỉ cũng sắp hết, nên Ngọc Linh đoán rằng mình sẽ không kịp quay lại, thế là nàng đành cáo lỗi, và hẹn hắn lại lần sau.

Cả buổi chiều của hắn, ngoại trừ việc nộp hồ sơ xin việc thì tất cả đều là công cốc. Thiên Hùng thất thiểu ra về, trong đầu cứ suy tính mãi về biện pháp mà Tịch Dạ đã gợi ý. Có thật hắn sẽ bần tiện đến mức ra yêu sách với một người xa lạ chăng.

Hắn về nhà, đăng nhập game luyện lever. Do chưa đủ điều kiện nên bây giờ họ chưa thể phá ải tháp Thiên Đường được. Hắn nhìn thông báo điểm kinh nghiệm sau mỗi nhiệm vụ mà thở dài. “Hơn hai mươi cấp lận đó, làm bao giờ mới xong đây.”

Chờ đến gần khuya thì nick Lam Y Công Tử mới sáng lên. Hắn hấp tấp click vào để mở hộp chat.

[Mật] Anh Hùng: “Chào!”

[Mật] Lam Y Công Tử: “Chào!”
Bình Luận (0)
Comment