Võ Lâm Huyền Thoại

Chương 60

- Vì nói chuyện với Tịch Dạ theo ngôn ngữ trong game riết rồi anh quen miệng thôi. Steven là đàn anh nên thuận miệng gọi một tiếng sư huynh. - Thiên Hùng lớn tiếng giải thích, sau đó quay qua người bạn bên cạnh. - Vậy có phiền gì cậu không?- Không sao, mọi người thấy thoải mái là được. - Y cười hoà ái.Ngọc Linh nghe giải thích xong cũng không hỏi thêm gì. Từ đầu buổi đến giờ, gặp được Tịch Dạ là hắn bắt đầu hoá ngốc rồi. Năm xưa, khi còn là bạn gái của Thiên Hùng, Ngọc Linh cũng nhiều lần chứng kiến cảnh hắn hồ đồ như vậy. Nàng hiểu ra, mỗi khi Thiên Hùng ở bên cạnh người con gái mình yêu đều rất vụng về.

Chia tay nhau, suốt hai năm trời bọn họ không hề liên lạc. Nàng vẫn chưa tìm được ai thay thế hắn, Thiên Hùng cũng lẻ bóng một mình. Vậy mà mới gia nhập Võ Lâm được một tháng hắn liền cưới nương tử, sau đó gặp gỡ ngoài đời thật. Thiên Hùng còn dám mang Tịch Dạ đi khoe khoang khắp nơi, thậm chí tổ chức buổi dã ngoại để bọn họ thắt chặt tình đoàn kết. May mà đêm qua Hồng Phấn mới kết hôn, dư âm ngọt ngào vẫn còn trong tim Ngọc Linh. Nếu không ngày hôm nay chắc nàng không thể chịu nổi khi thấy cảnh bạn trai cũ thân mật với chị em tốt của mình.

Ngọc Linh lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Võ Lâm để theo dõi tình hình. Steven liếc nhìn qua, nên nàng ngay lập tức giải thích.- Đây là một trò chơi trực tuyến mà chúng tôi cùng tham gia. - Nàng cười nhẹ. - Võ Lâm là lý do mà Thiên Hùng và Tịch Dạ quen nhau đấy.- Tôi đã nghe cậu ấy kể. - Steven gật đầu.- Dr.Wilson, hay anh cũng tạo acc gia nhập cùng chúng tôi cho vui.- Xin lỗi tôi không thích game online. - Y lắc đầu từ chối.Steven có thể nhìn thấy đôi vai của Thiên Hùng đang rung lên trong nỗ lực ráng nhịn cười. “Không thích chơi GO mà cày nhân vật đến độ xưng bá một cõi. Lam Y Công Tử, ngài thật biết cách giả nai.”

^_^

Chiếc xe bốn bánh chạy ra ngoại ô, rẽ vào một khu vui chơi giải trí. Thiên Hùng mua vé vào chỗ câu cá và thuê luôn những dụng cụ cần thiết. Bọn họ chạy đến sát khu nhà sàn mới đỗ lại. Ngọc Linh nhanh chóng đi ra sau cốp lấy xe lăn cho Steven. Thiên Hùng giúp y chuyển chỗ, sau đó phụ mang những dụng cụ đi câu xuống. Tịch Dạ phụ trách giỏ đồ ăn, còn Ngọc Linh thì đẩy Steven.

Nơi đây được kiến tạo như một miền quê thu nhỏ. Hồ nước uốn lượn tạo thành những dòng kênh với nhà sàn, mái lá lố nhố khắp nơi. Vé vào cổng cũng tương ứng với vị trí chòi thuê. Thiên Hùng đã báo trước trong số bọn họ có người đi lại khó khăn, nên được ưu tiên ở một chỗ vắng, có thể đậu xe sát bên nhà sàn.

Chỉ đi xuống mấy bước, khung cảnh thiên nhiên xanh rì đập ngay vào mắt. Nắng sớm chiếu loang loáng khắp mặt nước, cây cỏ phủ kín khắp nơi. Làn gió mát tinh khiết thổi ùa qua, làm ai nấy mỉm cười hạnh phúc. Ngày chủ nhật tươi đẹp là đây, tốt gấp vạn lần ngủ nướng trong nhà.- Oaaa tuyệt quá! - Lần đầu tiên Tịch Dạ không hề rụt rè, mà thoái mái bộc lộ hết cảm xúc.- Aaaa ... - Thiên Hùng cũng thét dài, tận hưởng sự sung sướng, tự do.Hét xong, Tịch Dạ và Thiên Hùng cùng nhìn lại hai người bạn đồng hành.- Không cân chừa phần tôi. - Steven lắc đầu.- Hét trong lòng là được rồi. - Ngọc Linh kết luận.Trước mặt đối phương, họ khó có thể cảm thấy thoải mái được. Là đồng nghiệp đã lâu, họ cần thời gian để làm quen với vai trò bạn bè. Có thể sau này họ sẽ cùng vui cười, cùng hét to sung sướng. Nhưng không phải lúc này, lần đầu tiên nhóm họp của gia tộc Bách Thắng.

Thiên Hùng tháo vát lấy cần câu ra, ghim mồi, rồi quăng xuống nước. Steven chưa bao giờ tham gia những trò chơi ngoài trời nên có phần lóng ngóng hơn. Dù sao y cũng là một người sáng dạ, nên mau chóng học được bí quyết câu cá. Tất cả những thứ còn lại chỉ là sự kiên nhẫn và vận may nữa mà thôi.

Cánh đàn ông đã lo việc nặng nhọc, phía chị em phụ nữ có thể thoải mái tận hưởng sự thư giãn. Tịch Dạ và Ngọc Linh lấy võng ra treo lên, sau đó chúc nhau ngủ ngon.

Phía bên kia hồ vang vang tiếng cười đùa của một gia đình vừa giật lên chú cá rô bé tẹo. Một cơn gió thổi qua, tàu dừa trên mái nhà liền rì rào tán dương. Những bóng nước của chú cá hú nổi lên mặt nước, vỡ toang, tạo nên vài âm thanh lóc bóc. Tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của cặp thê tử đáng yêu.

Thiên Hùng quay lại, nhìn gương mặt thiên thần đang ngủ say thì nhoẻn miệng cười.- Nàng là lập trình viên, thường hay thức khuya viết code và ngủ vào ban ngay. - Hắn giải thích. - Tôi đang muốn sửa thói quen, để Tịch Dạ sống với nhịp sinh học bình thường trở lại.- Ngọc Linh đã trực suốt đêm, cậu còn kéo người ta đi dã ngoại. - Trong giọng của Steven có chút trách cứ. - Xem cô ấy ngủ ngon chưa kìa.- Ồ, xem tướng công nóng lòng vì thê tử chưa kìa. - Hắn buông giọng chọc ghẹo.Steven giật mình nhìn về phía Ngọc Linh, xem nàng có nghe những điều Thiên Hùng vừa nói không.- Nói nhỏ thôi, cẩn thận cái miệng của cậu. - Y khẩn trương nhắc nhở.- Yên tâm đi, họ ngủ say lắm rồi. - Thiên Hùng nhoẻn miệng cười.Sau khi chắc chắn Ngọc Linh sẽ không nắm cổ mình bắt khai về Lam Y Công Tử, Steven cũng cười nhẹ trên môi, mắt hướng ra mặt hồ phẳng lặng. Y hít đầy lồng ngực thứ không khí tươi mới của thiên nhiên. Xa lánh mùi thuốc sát trùng của bệnh viện quả nhiên làm người ta khoẻ khoắn hơn hẳn.

Trong lúc buông cần, sự háo hức ban đầu sẽ từ từ rời bỏ bạn. Cách duy nhất để có thể duy trì sự kiên nhẫn, chính là tìm cách nói chuyện phím với nhau.- Lần này tham gia quốc chiến nữa hả? - Thiên Hùng lên tiếng.- Dĩ nhiên rồi, Lam Tố Tố đã chỉ đích danh tôi làm cống phẩm mà.- Steven này, cậu có quên gì không vậy?Người bạn kế bên liền tò mò nhìn sang Thiên Hùng.- Tôi không biết bọn họ có điều tra về cậu không, nhưng lần này chắc chắn là cái bẫy. - Hắn nghiêm túc nói. - Thời gian quốc chiến được ấn định là tám giờ sáng ngaỳ thứ ba. Nếu không phải cuối tuần thì mọi người đều bận rộn đi học, đi làm; thời gian đâu mà tham gia cùng cậu.- Tịch Dạ đã nói như vậy hả? - Steven cũng bắt đầu hiểu ra nguy cơ ẩn chứa trong đó.- Thời điểm công thành là do quốc vương hai nước ấn định. Khất Nhi là ông chủ một cửa hàng, Tố Tố bên kia chắc cũng là kẻ vô công rỗi nghề. - Thiên Hùng nhíu mày nhìn dây câu thẳng đứng không chút dao động. - Đó là giờ làm việc, cả cậu lẫn tôi đều khó bề tham gia.Steven thở dài, không ngờ Khất Nhi lại dùng tới cách này. Y cứ ngỡ họ sẽ tham chiến vào cuối tuần hoặc ít ra là trong thời gian nghỉ. Không lẽ đây là một âm mưu nhằm loại Lam Y ra khỏi vòng chiến? Khất Nhi muốn đuổi người, vừa vặn Tố Tố muốn thu người.- Hay là nhờ Carlos. - Thiên Hùng đưa ý kiến.- Anh ấy cần được nghỉ ngơi sau cú sốc hôm trước. Tôi không muốn Carlos đụng đến máy tính trong suốt tháng này.- Nhưng phải có ai đó đáng tin tưởng cầm acc Lam Y dùm cậu chứ. Ai đó trong số bạn bè của chúng ta.- Để tôi suy nghĩ đã. - Steven nhăn trán.Thân phận thật sự của y cần phải được giữ kín. Steven không muốn bất kỳ ai biết về mối liên hệ giữa đại thần Lam Y và Dr.Wilson. Điều này sẽ cướp đoạt mất tự do của y, sẽ làm sụp đổ thế giới ảo tưởng mà y có thể chạy nhảy, tung hoành ngang dọc. Mọi người sẽ biết Lam Y hoàn hảo thật ra chỉ là một tên tàn tật sống dựa vào chiếc xe lăn.

Steven cắn môi, đau khổ nghĩ đến kết cuộc thân phận bị bại lộ. Chỉ Thiên Hùng, Tịch Dạ và Chân Phương biết đã khiến y bất an nhiều rồi.

“Bây giờ lại phải tìm thêm một người nữa sao?” Steven lắc đầu tránh né. Ngoài ba người đầu tiên ra, y chẳng thể tin thêm một ai.

Những chú cá trong ao có vẻ khá tinh quái, chẳng con nào chịu đớp mồi. Chốc chốc Steven lại nôn nóng kéo dây lên kiểm tra, nhưng hoàn toàn vô vọng. Thiên Hùng chịu không nổi, rút cần lên thì nhận thấy mồi câu đã bị ăn quá nửa. Hắn cười khổ, móc thêm mồi lại, rồi quăng dây câu xuống. Phía bên kia hồ người ta cứ giật cá lên, làm gia tăng áp lực cho bọn họ.- Câu cá phải kiên nhẫn. - Thiên Hùng an ủi Steven, cũng là tự nói với mình.- Đúng vậy. - Steven gật gù đồng ý. - Tôi có đem máy tính theo, chúng ta đi luyện cấp một chút nhé.- Để Ngọc Linh thức dậy và thấy tôi chơi game à? Hôm nay câu cá thôi.- Vâng, thưa sư huynh.^_^

Rốt cuộc bọn họ phải đi mua đồ ăn trong căn tin của khu du lịch. Mấy món Tịch Dạ đem theo chỉ có bánh mì và nước uống. Mà những nhân viên bệnh viện lại cần đến bữa trưa nhiều thành phần dinh dưỡng hơn. Thiên Hùng và Tịch Dạ xung phong đi mua đồ, để Steven và Ngọc Linh ở lại canh chừng cần câu. Nói là canh chừng, chứ thật ra bọn họ không làm gì cả, chỉ việc để cần câu tại chỗ và chờ đợi mà thôi.

Trong không khí im lặng thế này, bắt buộc hai người phải trao đổi vài câu tán gẫu. Họ là bạn bè cơ mà, có phải người lạ gì cho cam.- Vừa rồi trông cô ngủ ngon quá! - Steven lên tiếng.- Vâng, thật xấu hổ. - Ngọc Linh cúi đầu e thẹn. - Lúc nãy tôi có làm gì khó coi không?- Chỉ là ngủ thôi mà, có gì mà khó coi hay không? - Steven phì cười. - Sau khi trực đêm, lẽ ra cô không cần phải nhận lời đi ngày hôm nay. - Nhưng Thiên Hùng nói muốn giới thiệu Tịch Dạ với mọi người, mà tôi lại nôn nóng được gặp chị ấy.- Có thấy bất ngờ không?- Quả thật là bất ngờ! - Ngọc Linh gật đầu đồng ý với Steven. - Hoàn toàn trái ngược với sự mong đợi.Đột nhiên Steven thoáng trầm tư, ánh mắt xa xôi nhìn xuống mặt hồ. Giọng y bỗng chuyển sang một âm hưởng dịu nhẹ như gió thoảng.- Thế giới ảo và thật trái ngược với nhau hoàn toàn. Những người cô quen biết trong trò chơi chưa chắc sẽ giống như mong đợi. Một đại thần tài năng có khi chỉ là tên vô tích sự, một gã khù khờ nhưng đôi khi lại là một kẻ rất thông minh.Ngọc Linh xoay sang nhìn ngắm người bên cạnh. Dr.Wilson trong lúc làm việc vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách. Có đôi khi nàng cảm thấy y đang tồn tại ở một nơi rất khác so với mình. Tuy hiện giờ họ đang ở gần nhau, chỉ giơ tay ra là chạm được; nhưng sự xa cách đó chưa bao giờ giảm đi. Có lẽ do Steven chưa chịu hoà nhập với thế giới xung quanh, y luôn muốn dựng lên một rào chắn ngăn mình và mọi người.

“Sống như vậy thật cô độc và buồn thảm. Sao Steven không chịu mở lòng mình với mọi người, như y đã từng làm với Thiên Hùng?”- Có thể phong cách hơi khác biệt nhưng khí chất không thay đổi được. - Nàng trả lời.- Khí chất là như thế nào? - Steven kinh ngạc hỏi lại.- Hơi khó giải thích, đó là loại cảm giác cá nhân mà thôi. - Ngọc Linh nhún vai. - Giống như Tịch Dạ vậy. Tuy chị ấy có vẻ ngoài và cách nói chuyện không giống như tưởng tượng, nhưng vừa gặp mặt tôi đã cảm thấy thân quen. Nhân vật trong game cũng là một phần bản thân của con người. Dẫu cho khác biệt thì đó cũng là sự khác biệt do người đó tự tạo ra.- Chơi game là để chạy trốn hiện thực, sống một cuộc đời mà mình không có được. Hoàn cảnh làm nên tính cách. Nếu hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo ra con người khác nhau. Vì vậy nhân vật game là hình mẫu mà người chơi muốn đạt được, không phải là một phần của bản thân họ. - Steven phản bác.- Các hành động của nhân vật đều do người chơi điểu khiển. Sao có thể nói không liên quan đến họ được. - Ngọc Linh cố cãi. - Dr.Wilson, anh đã thử chơi game nhập vai nào chưa?- Tôi không thích chơi game, thật phí thời gian. - Y quay đầu nhìn sang hướng khác. - Tiếc thật, trong Võ Lâm có một người rất giống anh. Tôi nghĩ các anh mà quen nhau chắc chắn sẽ mau chóng trở thành bạn thân.- Ai vậy?- Một nhân vật có tên nick là Lam Y Công Tử. Hai người có khí chất rất giống nhau. - Nàng khẽ cười vì sự liên tưởng viễn vông của mình.Trong lòng Steven rúng động. Người ta nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất tinh nhạy. Lam Y Công Tử và Steven Wilson cách xa nhau ngàn dặm, vậy mà Ngọc Linh cũng có thể liên kết lại được sao.- Tôi và anh ta giống nhau chỗ nào? - Y cố hỏi tới.- Không biết nữa. - Ngọc Linh lắc đầu. - Như ngôi nhà tuyết của dân Eskimo chăng. Bên ngoài làm bằng băng, nhưng bên trong là bếp lửa ấm.- Bình thường tôi lạnh lùng lắm à?- Ngoại trừ Thiên Hùng, anh đã thử cười với ai chưa? - Ngọc Linh bạo gan nói thêm. - Các bệnh nhân đều sợ anh một phép đấy bác sĩ.Tiết lộ này lại khiến Steven ngạc nhiên hơn nữa. Chưa từng có ai phàn nàn với Steven về thái độ tiếp nhận bệnh nhân cả. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, y cảm thấy lời Ngọc Linh nói hoàn toàn là sự thật. Lúc làm việc, Steven luôn tỏ ra nghiêm túc, chuyên nghiệp. Nhưng chính điều này lại khiến người bệnh sợ hãi vì thái độ lạnh lùng của anh ta.- Tôi sẽ sửa đổi. - Steven thở dài. - Cảm ơn cô đã nhắc nhở, y tá Lý.Y cười nhẹ với nàng, trong nỗ lực làm thân đầu tiên. Là một bác sĩ, y phải chiếm được lòng tin của người bệnh, lẫn tình cảm của các đồng nghiệp. Bởi vì mãi chìm đắm trong tai nạn bất hạnh, y đã quên đi bài học sơ đẳng của nghề bác sĩ. Steven vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục tiến về phía trước dẫu cho phải ngồi trên xe lăn. Cứ mãi buồn khổ, day dứt về hiện tại cũng chẳng khiến sức khoẻ của y khá lên được.

“Phải chấp nhận bản thân và tiếp tục sống thôi.”

Lần đầu tiên Steven cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, không khí trong lành, những người bạn tốt bụng, bấy nhiêu còn chưa đủ để y có thể mỉm cười ư? Cuộc sống bỗng hoá ra nhẹ nhàng hơn, đầy cảm thông hơn. Có lẽ y sẽ bắt đầu tìn tưởng thêm nhiều người nữa.

Tối hôm đó thằng Quý nhận được lời nhờ cậy của đại thần. Lam Y Công Tử muốn nó cầm nick mình dẫn đầu quốc chiến. Thẳng nhỏ sốc đơ khi thử mở account ra. Toàn bộ thông tin cá nhân của Steven đều hiện rõ mồn một trước mắt. Cuối cùng, nó đã khám phá ra Lam Y Công Tử là ai rồi.
Bình Luận (0)
Comment