Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 1

Tiểu nhị, cho một bình trà! Lấy trà lạnh!” Lăng Tiểu Lộc ngồi trong quán, vừa kêu to vừa hít thở nặng nhọc.

Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu nóng như đổ lửa, từ xa nhìn lại, có thể thấy được hơi nước bốc lên bao phủ mặt đất, ngã ba đường hoang vắng mịt mù bụi trắng.

Tiểu nhị đem nước trà lên, Lăng Tiểu Lộc khát đến nỗi chẳng màng lấy cái chén, nâng ấm trà lên đổ òng ọc vào miệng cho đến hết hơn phân nửa mới thở ra một hơi thật dài, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.

Đột nhiên gần đó truyền đến một giọng nói ngây ngô của một thiếu niên: “Ngựa này của ai vậy?”

Lăng Tiểu Lộc quay đầu nhìn, con ngựa thiếu niên kia chỉ chính là con Chiếu Nguyệt của hắn đang cột tại cọc gỗ của quán trà. Ngựa này toàn thân trắng như tuyết, thân hình cao lớn, chính là tuấn mã mà đại sư huynh rời đi để lại. Hắn cưỡi ngựa lên đường mấy ngày nay vì muốn đuổi theo đại sư huynh.

Nghe được câu hỏi của thiếu niên, Lăng Tiểu Lộc đứng lên, nói: “Là của ta.”

Thiếu niên nhìn về phía Lăng Tiểu Lộc, thấy đó cũng là một thiếu niên bình thường trạc tuổi mình thì liền đưa tay vào trong ngực áo, lấy một túi bạc ra ném tới, “Ta mua.”

Lăng Tiểu Lộc sửng sốt, chụp túi tiền theo bản năng, trong tay cảm thấy nằng nặng nhưng còn lâu mới đủ để mua bảo mã Chiếu Nguyệt của sư huynh, thêm nữa lại thấy giọng điệu thiếu niên kiêu ngạo không coi ai ra gì, nhất thời cả giận: “Ai bán cho ngươi?!”

Thiếu niên hỏi: “Còn chưa đủ?”

Lăng Tiểu Lộc ném laị túi bạc, túi bạc bay tới nện vào đầu vai thiếu niên, hắn cười lạnh: “Có bán ngươi cũng mua không nổi!”

Thiếu niên bị ném đau liền lùi lại hai bước, ôm đầu vai rống lớn: “Ngươi có biết ta là ai không?!”

Lăng Tiểu Lộc tiến đến, cởi cương ngựa, “Là ai cũng mặc xác ngươi!”

Thiếu niên giận dữ quát: “Ta chính là người của Võ Lâm Minh! Minh chủ chúng ta muốn mua ngựa của ngươi, ngươi mau cầm bạc rồi để ngựa lại!”

“Võ Lâm Minh?” Lăng Tiểu Lộc hơi hơi kinh hãi nhưng ngay lập tức trả lời: “Đại sư huynh nói Võ Lâm Minh chủ Trình Mạc là một đại hiệp đích thực, sao có thể lấy danh hào ra khinh người, ti tiện cướp đoạt vật của người khác! Ngươi đừng hòng bịa chuyện dọa ta, ta còn lâu mới tin ngươi!”

Thiếu niên đang muốn phản bác, lại nghe một câu “Nói rất hay” phiêu phiêu từ phía sau truyền đến, y vội vàng quay đầu, cúi người hô một tiếng “Minh chủ.”

Lăng Tiểu Lộc cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy ở ngã rẽ có hai nam tử chậm rãi cưỡi ngựa đến, đi trước là một người mặc một thân thanh sam, dung mạo tuấn lãng, nhìn về phía Lăng Tiểu Lộc, ánh mắt chứa ba phần ý cười ôn hòa; theo phía sau người nọ là một người mặc đạo bào trắng như tuyết, đầu đội phát quan, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt thanh tuyển, thần sắc nghiêm nghị, phảng phất như cao nhân đắc đạo không nhiễm khói lửa nhân gian, nơi mi gian, một vệt chu sa tăng thêm một phần diễm sắc.

Người mặc thanh y thúc ngựa đến trước mặt Lăng Tiểu Lộc, xuống ngựa chắp tay, nói với Lăng Tiểu Lộc: “Tiểu huynh đệ, đắc tội rồi.”

Lăng Tiểu Lộc quan sát ngũ quan người này, nhất thời có chút chần chờ. Hắn sửng sốt, sau một lúc lâu thì trợn tròn hai mắt, “Ngài thật sự là Trình Mạc?”

Người mặc thanh y cười: “Ta thật là Trình Mạc, đó là thư đồng Trình Tam của ta. Chúng ta đi vội, vô ý làm mất một con ngựa. Ta bảo y tìm người mua con ngựa khác, không ngờ thái độ kiêu căng của y đã đắc tội vị tiểu huynh đệ đây, ta thay hắn nói lời xin lỗi được chứ?”

Lăng Tiểu Lộc vội vàng đáp: “Ngài không cần giải thích, không cần giải thích. Tôi không ngờ thật sự là Võ Lâm Minh chủ!”

Lúc này, đạo nhân trẻ tuổi đi cùng Trình Mạc cũng chậm rãi cưỡi ngựa đến chỗ hai người, đánh giá con Chiếu Nguyệt Lăng Tiểu Lộc còn đang cầm cương trong tay, hỏi: “Không bán?”

Lăng Tiểu Lộc vội vàng ưỡn ngực quả quyết: “Không bán!”

Đạo nhân lãnh đạm nói: “Vậy thôi, ngươi đi đi.”

Trình Mạc nói với đạo nhân kia: “Tử Tiêu, khát nước không? Chúng ta nghỉ một lát đi.”

Người gọi Tử Tiêu kia từ chối cho ý kiến, Trình Mạc dẫn ngựa đi cột lại, gọi tiểu nhị đem lên hai ấm trà.

Lăng Tiểu Lộc ngồi chung một bàn với họ, tò mò mở miệng hỏi: “Trình minh chủ đang trên đường trở về Võ Lâm Minh sao?”

Trình Mạc trả lời: “Đúng vậy, ta vốn nên lưu lại Võ Lâm Minh chuẩn bị cho võ lâm đại hội ba năm một lần sắp tới. Nào ngờ tháng trước sơn tặc núi Kì Vân gây họa, không thể không tự mình đi một chuyến, may là trên đường có Tử Tiêu đuổi tới hỗ trợ, đúng lúc thu phục đám sơn tặc.”

Lăng Tiểu Lộc nhìn về phía Tử Tiêu: “Xin hỏi một câu, vị này là Tử Tiêu chân nhân của Vân Dương Sơn Vân Dương đạo phái sao?”

Trình Mạc cười: “Chính là y.”

Lăng Tiểu Lộc nhất thời ngạc nhiên đến há to miệng, không ngờ được vị đạo nhân tuổi còn trẻ lại tuấn mỹ này sẽ trở thành chưởng môn nhân của thiên hạ đệ nhất đạo phái Vân Dương. Tư lịch giang hồ của Lăng Tiểu Lộc còn nông cạn, đây là lần đầu tiên hắn hành tẩu một mình, không đoán được sẽ đụng phải hai vị đại nhân vật lợi hại này.

Võ công của Võ Lâm Minh chủ Trình Mạc có phải thiên hạ đệ nhất hay không, Lăng Tiểu Lộc không biết, nhưng người này được xưng là truyền kỳ, phụ thân hắn chính là tiền minh chủ Võ Lâm Minh. Từ thuở nhỏ, hắn đã bái Thanh Tùng lão nhân làm thầy. Nghe đồn Thanh Tùng lão nhân năm đó, bằng một bộ Tiệt Dương Công, đánh bại giang hồ bát đại cao thủ, được tôn danh hiệu thiên hạ đệ nhất, từ đó về sau thoái ẩn giang hồ không hỏi thế sự.

Trình Mạc trở thành Võ Lâm Minh chủ mới chỉ ba năm trước, tại võ lâm đại hội do tiền minh chủ chủ trì, thanh danh trong một khoảng thời gian ngắn đã lan truyền rất xa, có thể nói là một đại đại hiệp.

Trong lòng Lăng Tiểu Lộc, hai người này vốn nên là một lão nhân tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng và một trung niên hán tử cao lớn cường tráng mới phải, không ngờ nay được giáp mặt tận mắt nhìn thấy lại là bộ dáng hai thanh niên tuấn mỹ.

Trình Mạc nghe nói Lăng Tiểu Lộc cũng đi hướng Võ Lâm Minh liền mời hắn cùng đi.

Lăng Tiểu Lộc sớm sinh lòng hướng tới Võ Lâm Minh chủ Trình Mạc này, nay được chứng kiến phong độ bất phàm của hắn, tự nhiên nguyện ý cùng bọn họ đồng hành. Lúc rời đi, Lăng Tiểu Lộc còn đồng ý cho Trình Tam cưỡi chung ngựa với mình. Trình Tam quay đầu hừ một tiếng, sau vẫn đưa tay cho Lăng Tiểu Lộc để hắn kéo mình lên.

Chạng vạng, khi đi ngang qua trấn trên, Lăng Tiểu Lộc thấy Trình Mạc đi một mạch không ngủ nghỉ, hiếu kì hỏi: “Đêm nay không nghỉ lại khách điếm sao?”

Trình Mạc đáp: “Đi chút nữa là đến Linh Lung sơn trang, trang chủ là người quen của ta, chúng ta có thể tá túc một đêm.”

Lăng Tiểu Lộc gật đầu, “Vâng.”

Quả nhiên đi không xa liền trông thấy một sơn trang rộng lớn hoa lệ, Trình Mạc tiến lên thỉnh gác cửa thông báo một tiếng. Lát sau liền có một hồng y thiếu nữ mỹ mạo ra nghênh đón, thấy Trình Mạc liền vui vẻ hô: “Trình ca ca!”

Trình Mạc mỉm cười: “Thải Nhi muội, đã lâu không gặp. Đại ca muội có ở trong trang không? Chúng ta đi ngang qua nơi đây, muốn nhờ tá túc một đêm.”

Tiết Thải Nhi nghe vậy, hừ một tiếng: “Không cần hỏi đại ca. Trình ca ca, các huynh cứ ở lại, không cần khách sáo, muội sẽ phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu và vài món nhắm, các người theo nha hoàn đến khách phòng nghỉ trước đi.”

Trình Mạc cười nói: “Huynh muốn gặp đại ca muội một chút.”

Tiết Thải Nhi quyệt quyệt miệng, “Vậy thì thật không khéo, đại ca không ở trong trang, huynh ấy đuổi đi bắt Vạn Hùng Phong rồi.”

“Vạn Hùng Phong?” Trình Mạc hơi đổi sắc mặt, “Là tên hái hoa đạo tặc Vạn Hùng Phong đó?”

Tiết Thải Nhi đáp: “Chính là hắn. Đợi đại ca muội về rồi nói sau, mọi người nhanh đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị dùng cơm chiều.”

Trình Mạc thấy Tiết Thải Nhi không chịu nhiều lời, chỉ đành cùng đoàn người Tử Tiêu vào khách phòng buông hành trang, nghỉ ngơi lấy sức, rửa mặt chải đầu một phen mới đến tiền viện dùng cơm chiều cùng Tiết Thải Nhi.

Lúc dùng cơm, Trình Mạc lại tiếp tục truy vấn Tiết Thải Nhi về huynh trưởng nàng, Tiết Thải Nhi chỉ nói không biết; hỏi nàng huynh trưởng cùng Vạn Hùng Phong rốt cuộc có khúc mắc gì, Tiết Thải Nhi cũng nói không biết.

Trình Mạc không thể nói gì hơn. Cơm nước xong, đoàn người liền trở về khách phòng nghỉ ngơi.

Lăng Tiểu Lộc trở về phòng, ngồi ở bên giường ngẩn người trong chốc lát. Hắn thầm nghĩ, mình được đi cùng cao thủ số một số hai giang hồ Trình Mạc, sợ dù là đại sư huynh có kiến thức rộng rãi cũng chưa từng trải qua. Càng nghĩ hắn càng hưng phấn. Lăng Tiểu Lộc có chút đứng ngồi không yên, sau khi đi qua đi lại trong phòng một hồi, hắn quyết định đi tìm Trình Mạc bắt chuyện một phen. Cho dù chỉ nghe Trình Mạc bàn luận một chút về võ lâm thế cục hiện giờ, đối với tiểu bối vô danh như hắn mà nói cũng đã là cơ may hiếm có rồi.

Nghĩ vậy, Lăng Tiểu Lộc thấp thỏm đến phòng Trình Mạc ở cách vách, đứng bên ngoài gõ cửa phòng.

“Ai thế?” Trình Mạc ở bên trong hỏi.

Lăng Tiểu Lộc hắng hắng cổ họng, “Là tôi.”

Cửa phòng mở ra từ bên trong, đứng ở cửa nhìn Lăng Tiểu Lộc không phải là Trình Mạc mà là Tử Tiêu với thần sắc đạm mạc.

Lăng Tiểu Lộc bất an lắp bắp: “Tử… Tử Tiêu đạo trưởng?”

Tử Tiêu hỏi: “Chuyện gì?”

Lăng Tiểu Lộc không có dũng khí bước vào tìm Trình Mạc bắt chuyện, chỉ đành nản lòng đáp: “Không có việc gì.” Liền thấy Tử Tiêu đóng cửa phòng lại.

Tử Tiêu xoay người, đi đến bên bàn thì ngồi xuống.

Trình Mạc ngồi đối diện y, lắng nghe tiếng bước chân Lăng Tiểu Lộc rời đi, “Ngươi nên để đứa trẻ kia vào ngồi một lát.”

Nét mặt Tử Tiêu không chút thay đổi, “Tới phiên ngươi.”

Trình Mạc lắc đầu, đặt một viên cờ màu đen lên bàn cờ.

Đến khi kết thúc một ván, Trình Mạc ngẩng đầu, đang muốn nói không bằng đi nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe được ngoài sân có một tiếng động cực khẽ. Hắn nhíu mày nhìn về phía Tử Tiêu.

Ngón tay mảnh khảnh của Tử Tiêu bắt lấy một viên cờ trắng, liếc nhìn Trình Mạc. Ngón tay y nhẹ nhàng bắn ra, quân cờ kia chọc thủng cửa sổ giấy, bay ra đập trúng người đang mai phục trong viện.

Một tiếng kêu rên vang lên, kẻ đang lẩn trong bụi cây phi người phóng ra ngoài sơn trang, chạy như điên.

Thân mình Tử Tiêu nhoáng lên một cái, vụt ra khỏi phòng đuổi theo tựa như một cơn gió.

Trình Mạc theo sát phía sau y, hai người, một trước một sau, nhảy qua đỉnh ngọn cây, nhoáng cái đã đuổi tới bên ngoài sơn trang. Ngoài sơn trang là rừng cây rậm rạp, Trình Mạc thấy Tử Tiêu đang đuổi theo bỗng chậm lại vài bước rồi ngừng lại, hắn đến bên người y hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tử Tiêu nâng một bàn tay lên, ý bảo chớ có lên tiếng.

Trình Mạc nhìn về phía rừng cây tối đen, trong gió không có chút âm thanh nào, hắn biết người nọ đã ẩn nấp kĩ. Cũng không rõ kẻ đó đã mai phục trong viện bọn họ bao lâu, nhưng có thể khẳng định một phần, kẻ đó là người có cảnh giới võ công nhất định, có thể tiến vào sân mà không bị hai người bọn họ phát hiện.

Lúc này người nọ đã ẩn núp kĩ trên một cây đại thụ, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần một cử động nhỏ, nhất định trốn không thoát lỗ tai của Trình Mạc và Tử Tiêu.

Trình Mạc ngẩng đầu lên, nhìn tàng cây rậm rạp, đột nhiên có một tia sáng bạc loé lên trước mắt. Trình Mạc phản ứng cực nhanh, hắn nghiêng người tránh đi. Một cái phi tiêu xoẹt qua người hắn. Trình Mạc còn chưa kịp thở phào, ba cây phi tiêu liên tiếp đã bay tới.

Trình Mạc chưa bao giờ gặp qua thủ pháp dùng ám khí thần tốc mà chuẩn xác như thế, khiến cho hắn chỉ có thể né tránh mà không kịp phản công. Tử Tiêu ở bên cạnh đã rút kiếm ra khỏi vỏ, đinh đinh đang đang đánh rơi phi tiêu, tránh không để ám khí trúng vào người.

Trình Mạc kinh ngạc trong lòng, liền thấy một phi tiêu sướt qua đầu vai Tử Tiêu, ngay sau đó thân hình Tử Tiêu cũng đã dừng ở ngọn cây, một đường kiếm chớp qua, đâm vào ngực người ngồi trên cây. Người nọ vội vàng nghiêng thân nhảy khỏi cành cây, nhanh chóng lui về phía sau. Trình Mạc đang muốn đuổi theo thì thấy Tử Tiêu cũng nhảy xuống, nhưng y lại đứng tại chỗ không cử động. Hắn chợt thấy lo lắng, ngừng cước bộ hỏi: “Tử Tiêu?”

Tử Tiêu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Có độc.”

Trình Mạc lập tức quay lại, đi đến cạnh y, “Phi tiêu có độc?”

Tử Tiêu gật đầu, chuyển kiếm từ tay phải sang tay trái.

Trình Mạc xé rách vai áo. Miệng vết thương khá sâu, máu tươi chảy ra dần dần đen lại. “Ngươi ngồi xuống đi.”

Tử Tiêu theo lời.

Trình Mạc quỳ gối bên cạnh, cúi đầu, dán môi vào đầu vai y, hút một ngụm máu độc rồi nghiêng đầu phun ra.

Đầu lưỡi Trình Mạc xẹt qua miệng vết thương, mang đến xúc cảm mềm mại. Tử Tiêu quay đầu liếc nhìn cánh môi nhuốm màu đỏ tươi của hắn.

“Sao vậy?” Trình Mạc hỏi.

Tử Tiêu không đáp, chỉ lạnh lùng quay đầu đi.

Trình Mạc tiếp tục hút mấy ngụm máu độc nữa, khi nhìn thấy máu từ miệng vết thương của Tử Tiêu đã dần chuyển thành màu đỏ tươi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân vội vàng của Tiết Thải Nhi, Trình Mạc cũng không để ý, vùi đầu định hút ra một ngụm máu cuối cùng. Hắn vừa hút máu vào miệng, còn chưa kịp phun ra, đột nhiên bị Tiết Thải Nhi chụp mạnh lên vai, “Này!”

Trình Mạc giật mình, vô thức nuốt luôn ngụm máu trong miệng xuống, không cón một giọt.

Chỉ một thoáng, sắc mặt Trình Mạc đột nhiên trở nên tái nhợt. Hắn đổ người về phía sau, hai mắt thất thần.

“Trình ca ca? Xảy ra chuyện gì?” Tiết Thải Nhi hoảng sợ.

Mặt Trình Mạc vẫn tái nhợt như cũ, cánh tay cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Tử Tiêu chú ý tới, chụp lấy cánh tay hắn, “Trình Mạc?”

Không ngờ Trình Mạc phản ứng rất mạnh, hắn đột nhiên giật tay ra khỏi tay Tử Tiêu, quát: “Đừng đụng vào ta!”

Tử Tiêu cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc, lại gọi một tiếng: “Trình Mạc?”

Trình Mạc đứng lên, hai chân như nhũn ra, lùi lại mấy bước, mặt mày tái nhợt, hắn nhìn về phía Tử Tiêu, thấp thỏm lo âu tránh đi tầm mắt y. Hắn bỗng nói một câu: “Ta đi về trước…” rồi quay đầu, thân hình nghiêng ngả lảo đảo nhắm hướng sơn trang mà chạy.

Tiết Thải Nhi há hốc mồm, Trình Mạc luôn luôn bình tĩnh làm việc, đâu dễ gặp được bộ dáng bối rối như vậy. Nàng đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Trình ca ca xảy ra chuyện gì?”

Tử Tiêu không nói một lời, y thu kiếm vào vỏ, cất bước quay lại hướng sơn trang.

Trình Mạc trở lại khách phòng của sơn trang, dùng then gỗ cài chặt cửa phòng, cả người lạnh lẽo, run rẩy ngồi ở bên giường.

Hắn không ngừng an ủi chính mình nhất định còn có biện pháp, trong đầu lặp lại lời Thanh Tùng lão nhân từng nói qua trước đây: “Đến cuối đời này, không có thuốc trị.” Hắn lại không tin như vậy, hẳn phải còn biện pháp khác, chỉ cần sau này không gặp Tử Tiêu… Nhưng đó là Tử Tiêu, là bằng hữu đồng sinh cộng tử của hắn, trừ phi hắn có thể hạ quyết tâm rời khỏi giang hồ, không thì sao có thể không gặp lại y?

Có lẽ… Hắn chỉ có thể phế bỏ Tiệt Dương Công trên người? Sư phụ đến cuối đời vẫn luyến tiếc phế bỏ một thân võ công, cho nên người mới nói không có thuốc trị, như vậy hắn còn có thể phế bỏ võ công sao? Chỉ còn nửa tháng là đến võ lâm đại hội, lúc này mà phế võ công chẳng khác nào biểu thị hoàn toàn không để ý đến Võ Lâm Minh và giang hồ Trung Nguyên nữa?

Không được, không thể! Trình Mạc hạ quyết tâm, nhất định còn biện pháp khác.

Đột nhiên, cửa phòng bị người nhẹ nhàng chạm vào.

“Ai?” Trình Mạc mở miệng hỏi mới phát hiện giọng nói của hắn đã trở nên bất thường.

“Là ta.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm đạm mạc của Tử Tiêu.

Trình Mạc vừa nghe tiếng Tử Tiêu, liền lùi về phía sau theo bản năng, hắn hít sâu một hơi, gắng bình tĩnh trở lại, “Ta ngủ rồi, có việc gì ngày mai nói sau.”

Ngoài cửa im lặng một lát, chỉ nghe ‘sát’ một tiếng, đúng là Tử Tiêu cắt nát then cài cửa.

Trình Mạc nhìn Tử Tiêu đi vào, nhịn xuống, không có tránh né về phía sau, ngồi ở bên giường hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Tử Tiêu vẫn đi đến trước mặt Trình Mạc, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Bởi vì cách nhau quá gần, Trình Mạc có thể ngửi được mùi hương trên người Tử Tiêu, đó là mùi hương trầm độc đáo của y.

Trình Mạc nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, máu toàn thân nhanh chóng rút đi, hướng đến hai nơi, một là hai má còn lại là nơi giữa hai chân.

Vốn là mùa hè, xiêm y đơn bạc, Trình Mạc biết nếu hắn cứng lên, chắc chắn Tử Tiêu sẽ phát hiện, thế là hắn lùi về phía sau, cuộn hai chân lại trên giường.

Hắn thầm muốn che dấu thân thể xấu hổ của mình, nhưng lại không ngờ tình cảnh này cũng mười phần quái dị, Tử Tiêu lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của hắn, hỏi: “Trình Mạc, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, Trình Mạc bỗng hít thở dồn dập, hai má ửng hồng, càng cuộn chặt hai chân, đúng là không dám nhìn Tử Tiêu, chỉ cúi thấp đầu nói: “Ngươi mau đi ra đi.”

Thanh âm cực nhỏ, cũng không biết có phải Tử Tiêu không nghe thấy hay không, y cúi người xuống gần mặt hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Hơi thở của Tử Tiêu phả lên mặt, hạ thân hắn đột nhiên đứng thẳng, thân thể mềm nhũn, khí nóng trong cơ thể tụ tập, hận không thể bắt lấy tay Tử Tiêu sờ sờ mình.

Trình Mạc nhìn Tử Tiêu, hoàn toàn không biết khuôn mặt hắn lúc này đang lộ ra vẻ si ngốc. Hắn cứ nhìn chằm chằm thần sắc đạm nhạt của Tử Tiêu, thầm nghĩ cánh môi mềm mại kia trông thật thơm ngon mê người, lúc tỉnh táo lại mới phát giác hắn thật sự hôn lên đôi môi ấy.

Tử Tiêu vẫn vẻ mặt ấy, tùy ý Trình Mạc hôn môi y, đợi Trình Mạc đột nhiên thanh tỉnh, bối rối lui về phía sau, y mới lấy ngón tay sờ sờ môi. “Ngươi trúng xuân dược?” Tuy là nghi vấn, giọng điệu lại như khẳng định.

Ngực Trình Mạc phập phồng kịch liệt, liền đáp: “Đúng vậy, ta trúng xuân dược.”

Tử Tiêu đứng dậy, “Ta đi tìm nữ nhân cho ngươi giải độc.”

“Không cần!” Trình Mạc vội vàng lắc đầu, “Không cần, ngươi ra ngoài trước đi, ta có thể tự giải quyết.”

Tử Tiêu hỏi: “Ngươi chắc chứ?”

Trình Mạc dùng sức gật đầu, “Ta chắc.”

Tử Tiêu gật gật đầu, “Tốt lắm.” Nói xong, xoay người đi đến cửa.

Trình Mạc mới vừa buông lỏng một hơi, đã thấy Tử Tiêu nhặt lên nửa thanh then cài, cài cửa lại, y xoay người trở lại trước giường, nói: “Xuân dược? Tưởng gạt được ta?” Y hạ kiếm, dùng vỏ kiếm chạm vào vật cứng rắn giữa hai chân Trình Mạc. “Trình Mạc, ta hỏi ngươi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hạ thể Trình Mạc bị vỏ kiếm lạnh băng đụng vào, cả người liền yếu đuối tựa trên giường, vô lực thở dốc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tử Tiêu, có chút cam chịu không giống bình thường, nói: “Được, ngươi muốn biết, ta liền nói cho ngươi.”

Tử Tiêu nhìn trường y đơn bạc của Trình Mạc, phân thân đứng thẳng rõ ràng hiển hiện, vỏ kiếm lướt qua nó rồi trượt xuống phía dưới, hơi hơi dùng chút lực, “Ngươi nói.”

Trình Mạc kinh nghi, hô hấp cứng lại, vội bắt lấy vỏ kiếm của Tử Tiêu, nhưng hắn lại không dùng lực được, có chút phẫn nộ: “Ta nói, ngươi đừng đùa ta!” Hắn lắc lắc đầu, sắp xếp lại ý nghĩ một phen rồi mới nói cho Tử Tiêu tiền căn hậu quả.

Thì ra đều là do Tiệt Dương Thần Công của sư phụ hắn gây nên. Tiệt Dương Công thật là một bộ thần công trên đời khó tìm địch thủ, nhưng bộ thần công này có một chỗ sơ hở trí mạng, cũng là do người sáng lập nên bộ võ công này. Nguyên do cụ thể thì bởi vì đã lâu lắm rồi, Thanh Tùng lão nhân cũng nói không được rõ ràng lắm, Trình Mạc ghi tạc trong lòng chỉ có một chút, đó là tâm pháp của Tiệt Dương Công có một cái huyết khế, viết rằng huyết khế dựa vào âm dương, bởi vậy người luyện phải thư phục một người khác. Nói cho rõ hơn, nếu người luyện công để máu tươi của nam tử khác đi vào người, thì xem như đã lập huyết khế cùng người này, từ nay về sau, thân thể liền thư phục người này mà không thể tự khống chế.

Khi đó Thanh Tùng lão nhân trăm căn ngàn dặn hắn, Trình Mạc lại thầm nghĩ chuyện thư phục kia thật vô lý, nếu trong lòng không muốn, người mang thần công sao có thể dễ dàng nằm dưới thân một nam nhân khác. Huống chi việc uống máu tươi của người khác không phải muốn gặp là gặp. Sơ hở này chỉ cần không bị người khác biết, cũng không cần lo lắng quá nhiều. Cho nên lâu nay, Trình Mạc chỉ ghi nhớ không thể uống máu tươi của người khác, còn thư phục gì gì đó thì xem như lời nói vô căn cứ.

Trình Mạc cả kinh phát hiện lúc huyết khế phát tác lợi hại nhất là vào tối muộn, hắn căn bản không thể khống chế thân thể chính mình, Tử Tiêu mới tới gần một chút, hắn đã động tình không thôi.

Trình Mạc nói xong nguyên nhân, nhìn Tử Tiêu, “Ngươi và ta là huynh đệ, sau này sợ rằng không thể gặp lại.”

Tử Tiêu không đổi sắc nghe hắn nói, lúc này mới nhìn về phía Trình Mạc, “Nga?” một tiếng, hỏi: “Như vậy chỉ cần ta tới gần ngươi, toàn thân ngươi liền mất lực, không sử dụng võ công được?”

Chính Trình Mạc cũng mơ hồ, rốt cuộc như thế nào, Thanh Tùng lão nhân vẫn chưa nói qua.

Tử Tiêu hỏi: “Liệu có biện pháp giải quyết không?”

Trình Mạc lắc đầu, “Ta cũng không biết.”

Tử Tiêu khẽ khép mắt, “Vậy nên thử xem.”

Tử Tiêu nói nên thử xem.

Trình Mạc nhất thời không hiểu được. Thử xem? Thử cái gì cơ?

Vỏ kiếm của Tử Tiêu chạm nhẹ lên lên thân đang đứng thẳng của Trình Mạc, Trình Mạc đầy mặt xấu hổ, sợ hãi kêu lên: “A…”

Tử Tiêu thản nhiên nói một câu: “Thoát y phục.”

Trình Mạc nghe vậy, toàn thân cứng đờ, hai vành tai nổi lên một màu phấn hồng diễm sắc, hắn run giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tử Tiêu không lặp lại, tay cầm chuôi kiếm thoáng dùng chút lực, đẩy phân thân của Trình Mạc dán vào bụng.

Trình Mạc không chịu nổi, một tay cầm vỏ kiếm, nhìn về phía Tử Tiêu.

Tử Tiêu cũng nhìn hắn, trong mắt bình tĩnh không sóng, lặng im một lát, nói: “Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, ngươi nói người sáng lập Tiệt Dương Công cố ý lưu lại một sơ hở này, vậy hắn tất nhiên cũng sẽ có biện pháp hóa giải.”

“Hóa giải?” Trình Mạc kinh ngạc nói, “Nhưng hóa giải như thế nào?”

Tử Tiêu đáp: “Người trúng xuân dược bị cản trở khí huyết, từ giao hợp mà thông trở lại; nếu ngươi đã trúng phải huyết khế, sao không ngại thử một lần.”

Tử Tiêu bình thản nói, trong lòng Trình Mạc lại ầm ầm nổ tung, máu toàn thân như đông lại, sau một lúc lâu hắn mới ngập ngừng nói: “Tử Tiêu, chớ có nói bậy, ngươi là người tu đạo… ngươi… ta…”

Tử Tiêu không vội không chậm nói: “Cái gọi là đạo pháp tự nhiên chính là từ vật mà sinh, ẩn trong vạn vật. Trong thiên địa, có gì không phải đạo? Đạo của ta…” Y chỉ vào trái tim của mình, “Ta tức là đạo, đạo tức là ta.”

Trình Mạc nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cùng lúc đó, trong óc chợt hiện lên hình ảnh Tử Tiêu cởi y phục, bộ dáng y lúc tình dục nảy mầm, nhất thời dục hỏa trong nội tâm hắn càng đốt càng vượng. Tay hắn vốn đang cầm vỏ kiếm bỗng buông ra, sờ lên phân thân mình.

Chỉ một động tác, Trình Mạc liền nghe được một tiếng hừ nhẹ động tình phát ra từ miệng mình. Đột nhiên hắn thấy vô cùng xấu hổ, vội buông tay, muốn từ trên giường đứng lên.

Tử Tiêu lấy kiếm chắn lại, dễ dàng ngăn cản Trình Mạc. Lưng hắn tựa vách tường, hai chân mở rộng ngồi ở trên giường.

Lúc này Tử Tiêu lạnh giọng nói một câu: “Tiếp tục.”

Trình Mạc chỉ cảm thấy như đang bị thôi miên, hai tay bắt đầu chậm rãi cởi bỏ nút thắt vạt áo. Hắn vô cùng xấu hổ cúi đầu, hai mắt ửng đỏ không dám nhìn Tử Tiêu.

Tử Tiêu nhìn khóe mắt dần ướt át của Trình Mạc liền biết hắn đang xấu hổ, nhưng trong lòng càng xấu hổ, thân thể lại càng trở nên hưng phấn. Phân thân cao cao giữa hai chân bị nội y bọc lấy dần dần cứng lên, trước sau đã ướt một mảnh.

Tử Tiêu dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng luồn vào lưng quần hắn, đẩy ra, phân thân đứng thẳng kia sớm kiềm chế không được mà bật lên, lộ ra đỉnh phân thân đã chảy ra chất lỏng.

Trình Mạc lập tức muốn che lại, liền bị Tử Tiêu dùng vỏ kiếm đập vào cổ tay, đẩy tay hắn ra. Tử Tiêu không nói ra lời dâm tục đùa cợt, cũng không lộ ra chút biểu tình nghiền ngẫm khinh thị nào. Y chỉ tiếp tục dùng chuôi trường kiếm đùa nghịch vật giữa hai chân Trình Mạc một cách không nhanh không chậm, đỉnh kiếm dính dâm dịch chảy ra. Tử Tiêu đổi hướng, nâng kiếm đẩy ra vạt áo Trình Mạc.

Lộ ra toàn bộ thân hình, Trình Mạc tập võ hàng ngày, tuy hơi gầy nhưng rắn chắc, cơ thịt căng đầy mà không sôi sục, chỉ cân xứng, bao phủ một lớp lên xương cốt. Làn da tuy không trắng bằng Tử Tiêu, nhưng cũng sáng bóng nhẵn nhụi, tỏa ánh sáng nhạt.

Tử Tiêu cầm kiếm, từ bụng di đến ngực, chạm một bên đầu v*, dùng sức ấn xuống.

“A… Đừng…” Trình Mạc rên khẽ, cuối cùng một bàn tay nhịn không được đi tới giữa hai chân, cầm dương v*t, vuốt lên vuốt xuống. Cho dù hắn không nhìn cũng biết cảnh này nhất định là dâm loạn vô cùng, vỏ kiếm lạnh băng của Tử Tiêu châm lửa trên thân thể, dục niệm vô hình mở ra một cánh cửa khổng lồ, muốn nuốt chửng hắn.

Trình Mạc chỉ có thể nhắm mắt lại, không nhìn cũng không suy nghĩ, chuyên tâm tự an ủi, mang đến khoái cảm cho mình.

Tử Tiêu tựa hồ không hài lòng với việc Trình Mạc nhắm mắt lại, trên tay y dùng chút lực, ép đau đầu v* Trình Mạc, rồi lạnh lùng nói: “Mở mắt ra.”

Trình Mạc đành phải mở hai mắt, lại không ngờ đôi con ngươi của Tử Tiêu phản chiếu hình ảnh của hắn, bộ dáng dâm loạn làm máu huyết hắn như bị đình trệ, động tác trên tay nhất thời ngừng lại.

Tử Tiêu thấy hắn ngừng động tác, đi đến ngồi xuống mép giường, ngón tay lạnh lẽo đặt lên mu bàn tay Trình Mạc, bao lấy năm ngón tay hắn, dùng chút lực cùng hắn trấn an dục vọng.

Trình Mạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kề sát của Tử Tiêu, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tử Tiêu.”

Tử Tiêu không đáp.

Trình Mạc ngẩng đầu lên, cắn môi y, đầu tiên là khẽ cắn, sau đó dùng lưỡi liếm môi dưới, lưỡi luồn vào miệng y. Trình Mạc nhấm nháp lưỡi y, cảm thấy lành lạnh, vừa lúc giảm bớt lửa nóng trong lòng. Tử Tiêu tùy ý hắn đảo qua đảo lại trong miệng mình nhưng vừa không né tránh cũng không đáp lại.

Trình Mạc bắt đầu cảm thấy bối rối, muốn lùi lại, không ngờ tay Tử Tiêu cầm tay hắn chợt xen vào kẽ trống giữa năm ngón tay, trực tiếp cầm phân thân Trình Mạc, thậm chí ngón tay dài còn cọ xát đỉnh lỗ nhỏ. Trình Mạc run rẩy, chất lỏng tràn ra từ phân thân chảy xuống, đến bên trong bụi cỏ giữa hai chân, mỗi một lần an ủi đều có thể mang đến tiếng nước chậc chậc.

Trình Mạc xấu hổ vô cùng, thân thể muốn trốn về phía sau, nhưng phân thân còn nằm trong lòng bàn tay Tử Tiêu, khó có thể nhúc nhích, hắn chỉ nâng được thân trên, lồng ngực trần trụi ưỡn ra.

Tử Tiêu đột nhiên vùi đầu, ngậm lấy nhũ tiêm đứng thẳng của Trình Mạc, hút một ngụm. Chỉ nghe “Ba” một tiếng vang nhỏ, ngực Trình Mạc lập tức nổi lên màu đỏ.

Khoái cảm tích tụ, Trình Mạc ngưỡng người ngã trên giường, thở dốc không ngừng, hạ thân sưng đau nhưng vẫn không thể tiết ra tinh dịch. Động tác cọ xát liên lục lặp đi lặp lại trên tầng da mẫn cảm, Trình Mạc cảm giác như muốn trầy da, vươn tay bắt lấy tay Tử Tiêu, nói: “Không được, không được, dừng lại.”

Tử Tiêu ngừng lại, lòng bàn tay dính dâm dịch thong thả xoa xoa bụng Trình Mạc. Trình Mạc lấy hai tay che mặt, lắc lắc đầu, nhưng thân thể vẫn run rẩy vì thở dốc như cũ.

Tử Tiêu hỏi: “Sao vậy?”

Trình Mạc gian nan nói: “Không đủ, ra không được.”

“Không đủ?” Tử Tiêu lấy ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm Trình Mạc, dùng sức kéo.

Trình Mạc rên rỉ một tiếng, hai tay vẫn ôm lấy mặt, giữa hai chân đã thấm ướt một mảnh, chất lỏng dâm mĩ chầm chậm chảy xuống, tiểu huyệt giữa hai chân cũng trở nên ướt át. Trình Mạc không dám nói hắn cảm giác huyệt khẩu bị thấm ướt ngứa ngáy khó nhịn, lúc co rút lại chỉ thấy bên trong trống trải, hận không thể lập tức bị phân thân cứng rắn cực nóng của nam nhân tiến vào, không, không phải nam nhân, là Tử Tiêu, hắn chỉ khát vọng Tử Tiêu đi vào thân thể mình. Nhưng mà lời này sao có thể nói ra miệng, hắn trời sinh anh tư hơn người, phong lưu tung hoành giang hồ, tuổi còn trẻ đã lên làm minh chủ Võ Lâm Minh, thống soái giang hồ Trung Nguyên. Nay tại dưới thân nam nhân, bị nam nhân vuốt ve, lộ ra tư thái dâm đãng, hắn đã hổ thẹn đến cực điểm, nếu còn muốn hắn cầu nam nhân đưa thứ đó vào trong người mình, vậy thà giết hắn còn hơn.

Trình Mạc bị dày vò khó chịu, nước mắt cuối cùng nhịn không được chảy xuống từ khóe mắt, dính ướt tóc mai.

Tử Tiêu vuốt qua khóe mắt hắn, nhẹ nhàng kêu: “Trình Mạc.”

Trình Mạc gợi lên một nụ cười chua xót nơi khóe miệng, hô: “Tử Tiêu.”

“Ân?” Tử Tiêu dựa sát vào một chút nghe hắn nói.

Trình Mạc đột nhiên vươn tay cầm lấy trường kiếm Tử Tiêu đặt ở bên giường, rút ra nhanh như chớp liền đưa về hướng sườn bụng.

Tử Tiêu phản ứng cực nhanh, ngón tay kẹp chặt thân kiếm đẩy ra, liền đoạt trở về. Tay chân Trình Mạc không có lực, bị Tử Tiêu đoạt kiếm chỉ có thể buông tay ra, yếu đuối ngã về trên giường.

Tử Tiêu thu kiếm, đem trường kiếm dựa vào chân giường, tay kia thì nắm lấy tóc Trình Mạc, ép hắn ngẩng đầu nhìn mình, lạnh giọng hỏi: “Muốn chết?”

Khóe mắt Trình Mạc còn vương nước mắt, trông có vài phần điềm đạm, hắn run giọng nói: “Tử Tiêu, ngươi cảm giác ta như vậy còn nên sống sao?”

Tử Tiêu đáp: “Đầu tháng đã đến đại hội võ lâm, Võ Lâm Minh chủ Trình Mạc vắng mặt, chỉ vì dương tinh khó tiết, trần như nhộng ở trên giường nam nhân dùng kiếm tự sát, Trình Mạc, ngươi cười nổi không?”

“Ta…” Trình Mạc lạc giọng.

Tử Tiêu lấy ngón tay nắm chặt cằm hắn, một tay kia vỗ vỗ mặt hắn, nói: “Trình Mạc, ngươi phải sống.” Nói xong, kéo cằm hắn khiến cho mặt hắn chôn giữa hai chân y, mệnh lệnh nói: “Liếm cho ta.”

Trình Mạc kinh hoàng ngẩng đầu lên, “Tử Tiêu…”

Tử Tiêu cúi đầu nhìn thẳng hắn, “Trình Mạc, để ta dạy cho ngươi sống như thế nào.”

Trình Mạc bị Tử Tiêu nắm tóc, vùi mặt vào giữa hai chân y, chóp mũi cơ hồ đụng vào phân thân Tử Tiêu, hô hấp tràn ngập khí tức của Tử Tiêu, Trình Mạc nhất thời tâm hoảng ý loạn. Tử Tiêu tay còn nắm chặt gáy hắn, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể dùng hai tay chậm rãi cởi bỏ quần Tử Tiêu.

Phân thân Tử Tiêu chỉ mới cứng một nửa, Trình Mạc lấy tay cầm, ngẩng đầu lên liếc nhìn Tử Tiêu một cái. Tử Tiêu buông tóc hắn ra, nhẹ nhàng vén phần tóc hỗn độn ra phía sau vành tai. Trình Mạc nuốt một ngụm nước miếng, hé miệng, chậm rãi ngậm phân thân Tử Tiêu.

Cái kia nhanh chóng cứng lên, cơ hồ nhồi đầy trong miệng Trình mạc, động một cái cũng thực gian nan. Trình Mạc bị nghẹn khó chịu, muốn phun ra, không ngờ Tử Tiêu hạ eo một cái, nhét toàn bộ dương căn cực lớn vào miệng Trình Mạc, bắt hắn nuốt hết.

Trình Mạc nhất thời muốn nôn, không kịp lui đã bị Tử Tiêu giữ chặt đầu, liên tiếp đâm vài cái thật sâu, mỗi một lần đều đụng đến cổ họng. Rõ ràng thân thể cảm thấy khó chịu, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn, hạ thể cứng thêm, hắn không dám đụng vào, sợ trải qua cái loại thống khổ pha lẫn khoái cảm lúc nãy.

Tử Tiêu cuối cùng cũng thả tay ra, Trình Mạc liền lui lại, ghé vào bên giường nôn khan hai tiếng. Hắn ngồi thẳng người nhìn về phía Tử Tiêu, Tử Tiêu cũng nhìn hắn.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, hai tay đỡ lấy phân thân y thẳng thắn cao thấp vuốt ve, miệng mở ra ngậm lấy, vươn đầu lưỡi liếm lộng.

Trình Mạc không biết vì sao, đột nhiên muốn dùng hết toàn lực làm cho Tử Tiêu được thoải mái, đầu lưỡi cao thấp lướt dọc hành thể, kích thích lỗ nhỏ mẫn cảm.

Trình Mạc giương mắt xem Tử Tiêu, thấy y hô hấp sâu, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, ngoài việc hạ thân cứng rắn như thiết thì trên mặt không chút nào nhìn ra bộ dáng động tình. Nơi mi gian, chu sa hồng sắc càng diễm lệ.

Trình Mạc quỳ gối trên giường, nâng eo, một tay chống bên giường một tay tìm tòi phía sau, ngón tay ấn chung quanh hậu huyệt đã sớm thấm ướt. Trình Mạc lấy một ngón dò xét đi vào.

Có chút trướng đau nhưng vẫn chưa đủ. Hắn ngẩng cao đầu thở dốc không thôi, tiếp tục vói vào ngón tay thứ hai.

Tử Tiêu vươn một bàn tay phủ trên ngực Trình Mạc, rồi mới di dần lên hầu kết, hai má, cuối cùng dùng đầu ngón tay mân mê bờ môi của hắn. Trình Mạc hé miệng, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay y. Tử Tiêu thuận thế đem ngón tay vói vào trong miệng, quấy đảo lưỡi của hắn.

Trình Mạc cong hai ngón tay khuếch trương hậu huyệt của mình, đột nhiên Tử Tiêu đến gần bên tai hắn, dùng thanh âm thanh lãnh hỏi: “Thoải mái sao?”

Trình Mạc toàn thân run lên, chỉ ồ ồ hô hấp không đáp lại lời nói của y.

Tử Tiêu nhẹ nhàng liếm liếm vành tai hắn, lại hỏi: “Thoải mái sao?”

Trình Mạc vẫn ngậm ngón tay Tử Tiêu trong miệng, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại gật gật đầu.

Tử Tiêu tựa hồ vừa lòng, vùi đầu khẽ liếm nhũ tiêm Trình Mạc. Y trước dùng lưỡi đảo quanh quầng thâm, rồi mới dùng răng nanh cắn đầu v*, nhẹ nhàng nghiến.

Trình Mạc nhịn không được “A ──” một tiếng kêu ra miệng, lắc đầu gọi danh tự Tử Tiêu, đồng thời đem ngón tay thứ ba vói vào phía sau tiểu huyệt.

Hắn khép ngón tay lặp lại động tác ra vào, mãi cho đến cảm giác cũng đủ khuếch trương, một bàn tay ôm lấy eo Tử Tiêu. “Tiến vào.”

Tử Tiêu không nói, đầu ngón tay sờ vào đỉnh phân thân của Trình Mạc, lôi ra một sợi tơ trong suốt.

Trình Mạc thấy Tử Tiêu không có động tĩnh, cắn răng tách ra hai chân ngồi trên người y, một bàn tay đỡ lấy dương v*t Tử Tiêu, tay kia thì tách mở mông cánh hoa, nhắm ngay hậu huyệt chậm rãi ngồi xuống.

Nhưng mới chỉ nuốt vào phần đỉnh, hậu huyệt đã bị mở bung ra vô cùng đau đớn, Trình Mạc có chút kinh hoảng hô: “Tử Tiêu, quá lớn, không được…” Tử Tiêu lại dùng hai tay chế trụ eo hắn: “Có thể.”

Trình Mạc tựa đầu vào đầu vai Tử Tiêu, dùng sức thả lỏng huyệt khẩu, bị Tử Tiêu chế trụ eo từ từ ngồi xuống, cuối cùng cũng hoàn toàn nuốt hết dương căn vào. Thân thể bị nhồi hoàn toàn, kịch liệt đau đớn lan tràn tại chung quanh huyệt khẩu, tay chân đều bủn rủn khó có thể nhúc nhích. Hắn nằm ở trên người Tử Tiêu, chỉ có thể dùng sức phập phồng ngực nhưng không cách nào cử động được một chút.

Tử Tiêu cũng không thúc giục, nhẹ nhàng liếm môi Trình Mạc. Trình Mạc giương mắt nhìn y, khóe mắt đọng nước mắt, hai tay ôm chầm Tử Tiêu: “Tử Tiêu, hôn ta.”Tử Tiêu nghe vậy vùi đầu ngậm môi hắn. Trình Mạc lập tức hé miệng đáp lại y, triền miên dây dưa nơi đầu lưỡi. Tử Tiêu cùng hắn trao đổi khẩu thủy, cảm nhận được hương vị ngọt ngào mê người.

Trình Mạc nâng eo, hậu huyệt nhả ra một chút phân thân Tử Tiêu, rồi mới trọng trọng ngồi xuống, đem nó nuốt trở về hoàn toàn, eo Tử Tiêu cứ như vậy thuận theo lên xuống. Hậu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào nhục căn cực đại.

Thứ thô to kia không ngừng ma sát thân thể Trình Mạc, mỗi một lần ngồi xuống đều đâm đến chỗ sâu bên trong, nội tâm ngứa ngáy cuối cùng cũng tìm được cách giảm bớt. Điểm mẫn cảm bị va chạm liên tục, cho dù không đụng đến, dục vọng phía trước cũng cứng rắn vô cùng.

Ý thức Trình Mạc bắt đầu có chút mơ hồ, bất giác hồ ngôn loạn ngữ: “Tử Tiêu, lớn quá… Đâm đến thật thoải mái…” Tử Tiêu hỏi: “Thoải mái sao?”

Trình Mạc gật đầu, một bàn tay sờ lên ngực, bắt lấy nhũ tiêm vân vê, “Ân ── thoải mái, lại dùng lực chút… Sâu một chút…” Tử Tiêu nói: “Tự ngươi đến.”

Trình Mạc chỉ phải nâng mông cao chút, ngồi xuống càng dùng sức, mỗi một lần đâm vào, chính hắn cũng sợ hãi kêu ra tiếng.

Nhưng lặp lại cao thấp hồi lâu, phía trước cho dù đã sớm hưng phấn d*m thủy giàn giụa, Trình Mạc vẫn không bắn ra. Thứ kia sưng lên mà lại không phát tiết được khiến hắn khó chịu gần như phát khóc. Hắn cọ cọ mặt bên gáy Tử Tiêu, kêu tên y: “Tử Tiêu, Tử Tiêu, ta thật khó chịu…”

Tử Tiêu vòng tay siết chặt lưng hắn, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, hạ thể dùng sức ra vào vài lần rồi bắn tinh trong cơ thể hắn. Trình Mạc cảm thấy hậu huyệt hắn bị tinh dịch cực nóng lấp đầy, trong khoảnh khắc, huyết mạch toàn thân tựa hồ đều thông như bình thường, dương tinh cũng tìm được đường ra ngoài, dục vọng phát tiết thật thống khoái.

Trình Mạc cả người vô lực, xụi lơ trong lòng Tử Tiêu. Tử Tiêu vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể hắn, chỉ dùng hai tay ôm, không để hắn trượt xuống.

“Tử Tiêu.” Trình Mạc chui đầu vào trong lòng hắn, suy yếu: “Ta cảm giác ta sắp chết.”

Tử Tiêu hôn một cái lên trán hắn. “Không, ngươi sống lại.”

Trình Mạc trầm trầm ngủ đến hừng đông mới tỉnh lại. Mở mắt ra liền nhìn thấy Tử Tiêu quần áo chỉnh tề ngồi ở bên giường. Hắn muốn ngồi dậy, giở chăn ra mới phát hiện thân thể bên dưới đều trần trụi.

Tử Tiêu mở to mắt: “Tỉnh?”

Trình Mạc đỏ bừng mặt, ở trên giường tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đáp một tiếng: “Ừ.” Trong đầu suy nghĩ rối bời như mạng nhện.

Tử Tiêu hỏi: “Hiện tại thấy thế nào?”

Trình Mạc thử thúc giục chân khí trong cơ thể di chuyển, cho dù đang dựa vào Tử Tiêu gần như thế cũng không xuất hiện loại cảm giác động tình, toàn thân vô lực như tối hôm qua. Hắn chần chờ đáp: “Hình như là ổn.”

Tử Tiêu vươn tay đến, Trình Mạc theo bản năng liền muốn tránh. Không ngờ Tử Tiêu chỉ lấy ngón tay thăm dò mạch môn, trong lòng hắn không khỏi nhảy lên một trận dồn dập.

Tử Tiêu dò xét trong chốc lát: “Tạm thời không có việc gì.”

Trình Mạc hiểu được ý tứ của y. Thanh Tùng lão nhân từng nói qua, huyết khế này đến cuối đời không có thuốc gì trị dứt, tất nhiên sẽ không có chuyện chỉ cần hai ba lần giao hợp ngắn ngủi liền không lo hậu quả về sau.

Trình Mạc nhu nhu cổ tay, cười khổ.

Tử Tiêu đứng dậy, “Nên khởi hành thôi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Trình Mạc thu thập xong hành trang, đi về phía Tiết Thải Nhi cáo từ.

Tiết Thải Nhi giữ lại bọn họ, “Trình ca ca lưu lại hai ngày hẵng đi.”

Trình Mạc lắc đầu, “Võ Lâm Minh còn có chuyện quan trọng, phải vội trở về, sau này có thời gian ta nhất định đến bái phỏng lệnh huynh.”

Tiết Thải Nhi nhếch miệng, không vui nói: “Lại là ca ca.”

Trình Mạc bảo Trình Tam và Lăng Tiểu Lộc chuẩn bị khởi hành.

Lăng Tiểu Lộc cưỡi ngựa theo hướng Trình Mạc, “Trình minh chủ, ta xem sắc mặt ngài tựa hồ không tốt lắm?”

Trình Mạc nghe vậythần sắc càng thêm tái nhợt hai phần, miễn cưỡng cười nói: “Đêm qua nghỉ ngơi không tốt lắm, không có cách nào.”

Lăng Tiểu Lộc gãi gãi đầu, hắn đêm qua ngủ thật say, khách phòng Linh Lung sơn trang so với khách điếm bên ngoài không biết tốt hơn bao nhiêu lần, không hiểu vì sao Trình minh chủ lại ngủ không ngon.

Tử Tiêu nhảy lên ngựa, đứng ở ven đường đợi bọn họ.

Lăng Tiểu Lộc kéo Trình Tam lên ngựa rồi quất mạnh roi, Chiếu Nguyệt liền chạy vội ra ngoài. Trình Mạc theo phía sau bọn họ, cùng Tử Tiêu sóng vai chậm rãi mà đi.

Tử Tiêu đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết vì sao tối hôm qua ngươi không thể tiết ra không?”

Trình Mạc nghe vậy sửng sốt, tay có chút run rẩy xiết chặt cương ngựa, quay đầu xem Tử Tiêu thần sắc bình tĩnh, không có ý khinh thị cũng như trêu chọc, mới nhẹ giọng nói: “Ta không biết.”

Tử Tiêu nói: “Ta nghĩ hồi lâu, thân thể ngươi tựa hồ không chịu khống chế của chính ngươi, dường như nó chịu khống chế của ta.”

Trình Mạc hỏi: “Ý của ngươi là ──”

Tử Tiêu nhìn về phía hắn, “Cho nên ta thúc dục mình bắn ra dương tinh trong cơ thể ngươi, muốn nhìn xem có thật là như ta dự đoán hay không.”

Trình Mạc đột nhiên kéo cương ngựa, sắc mặt bừng tỉnh, tâm như tro tàn, “Ý của ngươi là ── ta không thể tự mình… Chỉ có thể… dựa vào ngươi…”

Tử Tiêu nói: “Không cần kinh hoảng, chỉ là đoán.”

Trình Mạc lắc lắc đầu, “Không, ngươi nói đúng, khi đó rõ ràng ta đã muốn… tại sao… không cách nào ra được, ta… Ta…”

Tử Tiêu lẳng lặng đứng ở một bên nhìn hắn.

Trình Mạc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha… Trình Mạc a Trình Mạc, ngươi thật sự là kẻ đáng chê cười nhất thiên hạ… Ha ha…”

Tử Tiêu đột ngột dắt tay hắn, thúc tuấn mã dưới thân đi về phía trước.

“Tử Tiêu?” Trình Mạc nhẹ giọng.

Tử Tiêu nói: “Đi thôi, trở về Võ Lâm Minh của ngươi.”

Trình Mạc nghe đến Võ Lâm Minh, không khỏi ngẩn ra, “Võ Lâm Minh, võ lâm đại hội.”

Tử Tiêu nói: “Đúng vậy, Võ Lâm Minh, võ lâm đại hội, Võ Lâm Minh chủ.”

Trình Mạc kinh ngạc lặp lại: “Võ Lâm Minh chủ.”

Đúng vậy, hắn không thể dễ dàng cam chịu, hắn vẫn là Võ Lâm Minh chủ, gánh vác đại sự thống lĩnh võ lâm Trung Nguyên. Tử Tiêu cũng không khinh thường hắn, hắn có thể nào khinh thường chính mình.

Trình Mạc nói: “Cám ơn ngươi, Tử Tiêu.”

Tử Tiêu hơi gật đầu, lặng yên không nói.
Bình Luận (0)
Comment