Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 33

Sáng sớm, Trình Mạc và Tử Tiêu cùng ra khỏi phòng, liền chạm mặt Thanh Hư vừa mới rời giường.

Thanh Hư đẩy cửa ra thì thấy Trình Mạc nói với Tử Tiêu: “Ta về phòng trước đây.”

Tử Tiêu đáp: “Ừ.”

Trước đây khi Trình Mạc bái phỏng Vân Dương đạo phái, cũng đã từng qua đêm trong phòng Tử Tiêu, khi đó rất nhiều đệ tử của đạo quan hết sức ngưỡng mộ tình nghĩa thâm hậu của hai người.

Từ trước đến nay Thanh Hư chưa từng hoài nghi, y thấy Trình Mạc cũng chỉ hô lên: “Trình minh chủ.”

Trình Mạc nhìn hắn, gật đầu.

Trình Mạc rời đi, Thanh Hư sững sờ nhìn bóng dáng Trình Mạc, cứ cảm thấy có chút gì đó không giống khi xưa, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì.

Tử Tiêu đóng cửa phòng, thế là Thanh Hư cũng chỉ đành lùi đầu về, đóng lại cửa phòng mình.

Trình Mạc về phòng, rửa mặt qua loa một phen, hắn đổi quần áo, đứng trước gương đồng, xác định người trong gương đã không hiện ra vẻ mệt mỏi mới xoay người đi mở cửa.

Phòng tiệc hôm qua nay đã thành nơi nghị sự của Võ Lâm Minh, Trình Mạc đứng ở giữa sảnh, ánh mắt trầm tĩnh nhìn những người đến trình diện.

Trình Túc ngồi ở phía sau Trình Mạc, hắn nói mình đã rời khỏi giang hồ, việc của Võ Lâm Minh hẳn nên để Võ Lâm Minh chủ đương nhiệm toàn quyền phụ trách.

Dù vậy, Trình Mạc vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Trình Túc gắn trên người mình. Trình Túc đặt rất nhiều kỳ vọng ở Trình Mạc, nặng nề hơn hẳn hai tiểu nhi tử, cho nên thiếu vài phần yêu thương, hơn vài phần nghiêm khắc.

Trình Mạc không nói gì nhiều, từ ngày hôm qua, Trình Túc chính miệng nói muốn tiêu diệt Thủy Nguyệt giáo xong, việc này liền là ván đã đóng thuyền, Trình Mạc không có đường phản bác nữa.

Đang ngồi đây đều là chưởng môn của các đại môn phái, họ muốn thương nghị khi nào thì đánh, đánh làm sao? Thủy Nguyệt giáo tại Tây Nam nhưng tổng đàn ở nơi nào, nhiều người như thế, có thể chỉ có Trình Mạc biết rõ, Trình Mạc tự nhiên không nói ra.

Như vậy phải phái thám tử đi trước, còn lại là khi nào thì xuất phát, tập hợp ở đâu, mỗi môn phái sẽ phái ra bao nhiêu người, ai sẽ xung phong?

Trình Mạc khoanh tay mà đứng, đứng lâu đến có hơi ngẩn ra.

Lâm Tu Vong đột nhiên hỏi: “Võ Lâm Minh tập kết hai ngàn người tấn công Thủy Nguyệt giáo, do ai thống lĩnh?”

Trình Mạc bị hỏi đến sửng sốt, nếu nhân thủ là do Võ Lâm Minh tập kết, tất nhiên phải do Võ Lâm Minh chủ thống lĩnh, sợ là Lâm Tu Vong quá sốt ruột báo thù, có tâm đoạt quyền.

Trình Mạc hơi do dự, nói: “Các môn các phái của Võ Lâm Minh đoàn kết như một, không ngại có việc thì lấy ra thương lượng, không quan trọng ai làm thống lĩnh.”

Trình Mạc vừa dứt lời, chợt nghe giọng nói của một cô gái vang lên: “Vậy nếu như chư vị chưởng môn bất đồng ý kiến, ai sẽ đứng ra quyết định nào?”

Người nói chuyện chính là Giang Uyển Nhu đến mừng thọ.

Giang Nam tứ đại gia tộc năm đó đã vào dưới trướng Võ Lâm Minh, nay Võ Lâm Minh nhắc tới việc tấn công Thủy Nguyệt giáo, Giang Uyển Nhu đã hứa hẹn sẽ lấy tiền tài tương trợ, nàng đưa ra nghi vấn, Trình Mạc cũng phải lên tinh thần đáp.

Trình Mạc vốn muốn hỏi “Giang tiểu thư cảm thấy ai thích hợp đảm nhận trọng trách này”, lời còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe thấy Thanh Hư bên cạnh Tử Tiêu cao giọng: “Tất nhiên phải là Võ Lâm Minh chủ rồi!”

Thanh Hư nói đương nhiên, tựa như chuyện này chẳng có gì phải phản bác, nhưng Giang Uyển Nhu cũng có lời muốn nói, hơn nữa không chỉ dừng lại ở đó.

Giang Uyển Nhu nói: “Trình minh chủ làm người tất nhiên đáng tin, chỉ là trong lòng ta có nghi hoặc đã lâu, không biết có nên hỏi ra hay không.”

Trình Mạc trầm giọng nói: “Giang tiểu thư cứ nói đừng ngại.”

Giang Uyển Nhu hỏi: “Giáo chủ của Thủy Nguyệt giáo đòi Bạch Ngọc Lưu Ly châu trong tay Trình lão minh chủ, Trình minh chủ có biết nguyên nhân vì sao không?”

Trình Mạc nói: “Ta không biết.”

Trình Túc nghe vậy, lên tiếng nói: “Viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu kia là một chi của tứ đại gia tộc Giang Nam năm đó đưa cho lão phu, trong đó có gì sâu xa sao?”

Giang Uyển Nhu đáp: “Không dối gạt chư vị, Bạch Ngọc Lưu Ly châu tổng cộng có bốn viên, theo truyền thuyết, trong đó ghi lại bảo tàng của võ lâm Trung Nguyên. Lúc trước cha ta đại khái là bị Bạch Ngọc Lưu Ly châu này liên lụy, bị Tuệ Tịch hại tính mạng. Sau, bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu lưu lạc nơi nào ta cũng không rõ lắm, chỉ biết một viên trong đó bị cha ta giấu đi, rồi mới bị ác tặc Tuệ Tịch trộm mất!”

Nói đến chỗ này, Giang Uyển Nhu đầy mặt hận ý.

Trình Mạc hỏi: “Không biết ý của Giang tiểu thư là?”

Ánh mắt của Giang Uyển Nhu đảo qua mọi người đang ngồi ở đây, chậm rãi nói: “Phải tập hợp đầy đủ bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu mới có thể mở ra bảo tàng, trong đó có một viên ta dám khẳng định đang ở trên tay Tuệ Tịch. Thư Trường Hoa có bản lĩnh đoạt viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu đó từ trên tay Tuệ Tịch hay không ta không dám chắc, nhưng ta vô cùng hoài nghi một việc, Thư Trường Hoa dám gióng trống khua chiêng xuất hiện đòi châu như thế, có phải y và Tuệ Tịch vốn đã cấu kết làm một?”

Người ở đây lập tức nhỏ giọng bàn tán, nhưng so sánh với Tuệ Tịch, bọn họ càng có hứng thú với bảo tàng trong miệng Giang Uyển Nhu.

“Trình minh chủ!” Giang Uyển Nhu bỗng nhiên cao giọng, “Khi ta luận võ chọn rể, trước mặt nhiều người như vậy, ngươi lại để cho Tuệ Tịch đào thoát, rốt cuộc là cớ vì sao? Ngươi và Tuệ Tịch rốt cuộc có quan hệ gì?”

Trên tay Tuệ Tịch có ít nhất một viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu được đến từ tay Giang gia, Trình Mạc có cấu kết cùng gã hay không lúc này liền thành việc hệ trọng.

Trình Mạc không vội không chậm nói: “Gã là hảo hữu khi còn bé của ta.”

Giang Uyển Nhu lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi có còn lui tới hay không?”

Trình Mạc không đáp.

Giang Uyển Nhu nói tiếp: “Ngươi và gã còn có lui tới, vậy viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu kia đang ở nơi nào? Còn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu Thư Trường Hoa đang giữ là ngươi tự tay cho hắn? Nay lại ở nơi nào?” Nàng ta kích động chỉ tay vào Trình Mạc, “Trình Mạc! Hết thảy có phải là kế hoạch do ngươi sớm dựng lên?”

Bỗng nhiên, kiếm trong tay Tử Tiêu bay ra, sướt qua ống tay áo Giang Uyển Nhu, suýt nữa ghim vào cánh tay nàng ta.

Giang Uyển Nhu vội lui lại hai bước, Tử Tiêu thu kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Giang Uyển Nhu, “Giang tiểu thư, không có bằng chứng, đừng nói lung tung. Thị phi đúng sai, không phải chỉ bằng cái miệng của ngươi.”

Giang Uyển Nhu nói với Tử Tiêu: “Ngày ấy hắn để cho Tuệ Tịch chạy, chính mắt ngươi cũng nhìn thấy!”

Tử Tiêu nói: “Vậy thì sao? Chớ nói ngươi không có cách nào chứng minh Bạch Ngọc Lưu Ly châu đang ở trong tay Trình Mạc, chính việc Tuệ Tịch giữ một viên châu của Giang gia cũng là ngươi nói miệng không bằng chứng.”

Giang Uyển Nhu cả giận: “Gã trộm lăng mộ của cha ta, người của Giang gia đều là nhân chứng sống!”

Tử Tiêu đáp: “Thủ hạ của ngươi, sao có thể tin?”
Bình Luận (0)
Comment