Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 3

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, tử lão đầu ngừng lại, đặt ta trên mặt đất, ta vỗ vỗ ngực thở hổn hển, giờ đây ta dám cá cái mặt ta không biết đã thành cái gì dạng nhưng nhất định là thê thảm không gì bằng. Còn phải hỏi ư, bị hành hạ bay vèo vèo thế này mà còn bình thường mới là lạ.

“Ta chỉ có thể tống ngươi đến nơi đây thôi, phía trước ngươi phải tự mình đi” Tử lão đầu vận nội công hất ta bay đi, ta khóc không ra nước mắt, như thế nào lại biến thành không khác gì mũi tên mà bay thẳng cẳng như thế này kia chứ!

Ai nha! Tội nghiệp cái mông của ta, mày có tội tình gì mà hun mặt đất như thế. Ta lồm cồm bò dậy, cố xoa xoa đôi bàn tọa đáng thương của mình, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện bản thân đang ngồi trong một khu rừng trúc. Mà mỗi một gốc trúc ở đây, phía dưới đều có một thanh hảo kiếm cắm dướt đất, quang cảnh tràn ngập cảm giác tiêu sắt, cô tịch không khác gì vừa trải qua một trận quyết chiến nơi chiến trường, sự bất đồng duy nhất ở đây chính là không tìm thấy bất kỳ một thi thể nào. Vị trí mà ta đang đứng, có lẽ là trung tâm của rừng trúc, bởi vì trước mắt ta là một mảnh đất trống, ở giữa có một tảng đá cao ba trượng. Thấp thoáng phù vân phiêu dật, nguyệt quang lưu tả, ta xem rõ ràng trên tảng đá có khắc hai chữ “Kiếm Trủng”.

Thành thật mà nói, ta đối với thư pháp cho tới bây giờ vốn không có tâm tình thưởng thức qua nhưng hai chữ này lại đọng yên trong tầm mắt ta, không cách nào di dời.

“Kiếm Trủng”, mộ của kiếm – cô tịch mà thương tuyệt. 

Ta bắt đầu động cước bước đi, bắt buộc chính mình phải nhớ kỹ mục đích thượng sơn lần này. Ý của lão đầu hẳn là muốn ta tại đây tìm được một thanh thần binh kiếm khí. Trời ạ, này quả thật là ép người quá đáng mà, giống như mò kim đáy bể vậy!

Ta tùy ý nắm đại một chuôi kiếm, má ơi, sao mà hoa lệ hết sức, trên chuôi kiếm nếu không là hổ phách thì cũng là mã não, loại… kiếm này khẳng định chỉ có vẻ ngoài xa hoa mà thôi, không thèm! Còn thanh này, cầm chẳng thuận tay chút nào, lâm trận giết địch, kiếm cầm còn không vững trong tay, bộ muốn ta bị kẻ khác chém làm tám khúc hay sao, không thèm! Còn thanh này nữa, nặng như vậy, huơ lên mệt chết được, làm như ai cũng giống như Dương Quá, ôm Tiểu Long Nữ bên mình, một tay cầm trọng kiếm đại chiến Kim Luân pháp vương không bằng, kiếm này càng không thể à!

Đương lúc ta buồn bực quăng không biết bao nhiêu thanh kiếm dưới đất thì… đột nhiên nhìn thấy một cái bóng rất dài do nguyệt quang phản chiếu lưu trên đất, mà cái bóng này quyết không phải là ta à ~

Ta quay đầu, sợ hãi nhìn vào một thân ảnh bất động trước tảng đá khắc chữ, vạt áo màu trắng thuần khiết phất phới trong gió, ta cơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt của nó. Y phục màu trắng cùng nhân ảnh bởi vì triêm nhiễm ánh trăng mà hoá thành màu bạc, làm người ta không khỏi liên tưởng tới lưỡi kiếm sắc bén xuất ra khỏi vỏ.

Bởi ngược ánh trăng, ta nhìn không rõ dung mạo của hắn, nhưng áp lực vô hình thì cứ nhè ta mà xông thẳng tới, làm ta khống chế không nổi hai chân của mình, xém chút nữa là té ngồi bệt xuống đất mà ngắm chân hắn.

“Ngươi là ai? Đến Chú Kiếm Điên làm gì?” thanh lãnh thanh âm dọc theo không khí khuếch tán ra, khiến ta sực nhớ tới hàn băng nơi Nam Cực xa xôi, thuần túy mà cao ngạo.

Đối phương vẫn như cũ hơi cúi đầu, giống như thiên đế trên cao nhìn xuống nhân gian, ta có cảm tưởng như thể thế gian vạn vật quy tại trong mắt hắn chỉ là con kiến hôi mà thôi.

“Thâu kiếm ……” Khi ta nhìn vào mắt hắn, ta biết mình căn bản không có biện pháp nói sạo rồi.

Đó là một dung mạo khiến người khác phải sợ hãi than, mà trong ánh mắt lại tàng chứa một loại lạnh lùng mà ta không muốn cảm nhận.

“Nếu ngươi có thể trả lời ta một chuyện, ta có thể không giết ngươi.” mắt hắn vẫn như cũ, không có chút gợn sóng, tựa hồ việc sát nhân đối với hắn mà nói chẳng đáng là cái gì, vốn dĩ bình thường như cơm bữa.

Ta nuốt nước miếng, bốn bề yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, tự nhủ, có lẽ hôm nay ta đành phải táng thân nơi Kiếm Trủng này rồi.

Đối phương từ sau lưng rút ra một thanh kiếm, động tác không một chút dư thừa càng không kém phần ưu nhã. “Kiếm này ta ba tháng trước luyện được, tu chỉnh qua trăm hồi mới hình thành, khai sơn phá thạch là chuyện nhẹ nhàng, có thể tiết tỉnh thể lực kiếm chủ, nhưng lại bởi vì quá nhẹ nên mất đi khí thế. Tới cùng phải như thế nào mới có thể khiến nó đạt thành kiếm khí?” Hắn nắm trong tay thanh kiếm, mũi kiếm xa xa chỉa ngay vào mi tâm của ta.

Ta không nói gì, ngơ ngác nhìn hắn, thật lâu thật lâu, vẻ mặt hắn vẫn không một chút thay đổi, có cảm giác như lời nói mới rồi không phải hỏi ta, mà là hỏi thiên địa vạn vật rồi lại tựa hồ như hỏi chính hắn vậy.

Không khỏi đắc ý, ta nở nụ cười. Si nhi a, này trên đời có kẻ si tình, si tửu cũng có kẻ si kiếm nha~

“Ngươi thấy tịch mịch sao?”, ta nhẹ nhàng hỏi, ngay cả ta cũng không rõ tại sao chính mình như thế nào trong lúc đó lại có thể bình tĩnh tới như vậy, “Một mình đứng ở trên cao quan sát chúng sinh, tìm không được người có thể địch lại chính mình ư?”

Ta chậm rãi tiến về phía hắn, nhìn mũi kiếm càng ngày càng gần thân thể: “Nhân vô thập toàn, cho nên nếu kiếm mà hoàn mỹ quá sẽ vì tìm không được chủ nhân có thể xứng với chính mình mà cô độc. Huống hồ, kiếm khí của kiếm vốn không phải ở tại trong kiếm, mà là nằm ở người dụng kiếm, như bây giờ là tốt rồi, kiếm khí và kiếm đã hoà làm một.”

Có lẽ là do gió quá lớn làm mờ con mắt ta, mà cũng có lẽ là ánh trăng quá mờ mịt khiến ta sinh ra ảo giác chăng, ta thấy cặp mắt hắn trong nháy mắt thanh lượng và tinh khiết tựa như vầng hạo nguyệt phía sau kia. Hắn thu hồi mũi kiếm trong tay trái, cầm chuôi kiếm đưa tới trước mặt ta.

“Từ giờ, ngươi sẽ là chủ nhân của nó.” Giọng nói hắn vẫn như cũ không cảm nhận được một tia tâm tình nào phảng phất trong ấy.

Ta kinh ngạc, cả người xém chút nữa như hoá thành tượng gỗ, đưa hai tay tiếp nhận kiếm, mà cũng lạ thật, thanh kiếm này nhẹ ngoài sức tưởng tượng của ta.

“Vô Tà, là tên thanh kiếm này, tựa như chủ của nó.”

Ta gật đầu, đối phương vẫn như cũ đứng ở xa xa, giống như một tòa băng tạc vạn năm, dẫu cho trời sập, sao dời cũng sẽ không làm hắn lay động.

“…… ta đi.” Ta cầm kiếm xoay người, bước đi về hướng sư phụ đang chờ, cảm giác ánh mắt phía sau vẫn như cũ nhìn chằm chằm ta.

Vì vậy ta càng bước nhanh hơn, nhìn thấy vách đá gần ngay trước mắt, vội vàng chạy tới hô: “Tử lão đầu -”

“Xin dừng bước.” phía sau thanh âm của bạch y nhân vang lên, rõ ràng đã ly rất xa, nhưng thanh âm hắn tựa hồ gần như trong gang tấc, hơn nữa lại nhẹ nhàng lưu sướng, không giống như lợi dụng nội công truyền ra.

Ta hết hồn, vấp trúng một cục đá trên mặt đất, thật chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hay tên nào muốn hại ta mà để cục đá to thế dưới chân nữa…?

Bởi vì đang trên đà xuống dốc, ta cả người chúi nhũi ra ngoài, động tác y như lúc chuẩn bị xuống hồ bơi vậy, đứng trên bờ nhảy xuống cái “tũm”. Bất quá lúc này chỗ ta cắm đầu xuống không phải là nơi có nước, mà là huyền nhai sâu muôn trượng a~

“Má ơi -” ta kêu lên sợ hãi.

Kiểu này… xem ra ta nhất định phải xuống hoàng tuyền đầu thai thêm lần nữa rồi, thôi kệ, có chăng kỳ này cố gắng đầu thai sao cho anh tuấn, đẹp trai hơn mới được. Nhưng, trong khi thân thể đang cảm nhận và trải nghiệm một trong các ứng dụng vật lý “lực cản của không khí cùng gia tốc của vật đang rơi” thì một cánh tay vòng quanh eo ôm lấy ta.

Hộc! Hộc! Ta vừa thở dốc vừa ráng mở mắt ra xem chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng hỡi ôi, vừa nhấc đầu thì đã phát hiện tuyệt thế dung nhan chấn động nhân tâm kia chỉ cách ta có ba phân. Hắn tay phải ôm ta, tay trái tựa hồ không mất chút sức lực nắm lấy một thanh kiếm cắm trên vách đá.

“Nói cho ta biết tên của ngươi, ta sẽ đưa ngươi xuống.”

———-

Hồ: Lão Miêu, ta cho anh Hạo ra rồi đó.  Miêu: Càng coi càng không hiểu tại sao 2 anh đẹp ngời ngời, tuyệt đại chi dung thế mà mê thằng nhỏ như điếu đổ nhỉ  .Xấu ăn, xấu uống, xấu ngủ. Được cái tốt tính.

Hồ: Thì tại, giang hồ lúc đó, tốt tính không có được nhiêu người chứ sao nữa 

Miêu: Đồ hiếm ha. 

Hồ: Còn phải hỏi. Hiếm nên nhiều người mới giành nhau chết sống đấy (hắc hắc hắc). Lão Miêu, ta muốn làm Phong lưu quyển quá~ (hô hô hô)
Bình Luận (0)
Comment